Hứa Kỳ Sâm phát hiện ra kể từ khi lên cấp ba, thời gian trôi đi nhanh lạ lùng, rõ ràng cứ nhớ huấn luyện quân sự còn là chuyện của ngày hôm qua, ấy vậy mà giờ đây, lá bạch quả trong sân trường đã đột ngột chuyển sắc vàng óng ánh, phóng tầm mắt ra ngoài từ cửa sổ phòng học trông như cây lá vàng rực rỡ đến khôn cùng trong thần thoại của Bắc Âu.
“Hạ —— Tri —— Hứa ——”
“Hôm nay đến lượt cậu trực nhật đấy, mau lên lau bảng đi!”
Nghe tiếng lớp phó vệ sinh giục giã, Hứa Kỳ Sâm đang cúi đầu đọc sách ngước lên nhìn nét phấn viết kín bảng đen, sau đó lại nghiêng đầu, thấy Hạ Tri Hứa còn đang nằm bò ra bàn mà ngủ.
Hắn lúc nào cũng như vậy, lười biếng, nhưng khi tràn đầy năng lượng thì lại hoạt bát đến lạ.
Còn không chịu đi chắc lớp phó vệ sinh chửi bậy mất, Hứa Kỳ Sâm thò tay huých vào cùi chỏ gối dưới đầu Hạ Tri Hứa, “Này, dậy lau bảng đi.”
Hạ Tri Hứa lập tức ngẩng phắt đầu dậy, trên mặt còn in một vệt hồng trông vừa ngơ ngác vừa buồn cười.
Bạn nữ cùng bàn thấy Hạ Tri Hứa chuẩn bị ra khỏi chỗ thì vừa đứng dậy nhường đường vừa cười nhạo không thương tiếc, “Ghê, lớp phó vệ sinh gọi ba lần không dậy, tớ gọi ba lần không dậy, Hứa Kỳ Sâm vừa gọi một câu đã tỉnh ngay được rồi.”
Hạ Tri Hứa dụi mắt, chậm chạp vươn vai, “Tại vì phải gọi bảy lần mới đánh thức được Rồng thiêng.” Nói xong, hắn thong thả đi lên bục giảng, cầm hai cái giẻ từ từ lau bảng đen, bụi phấn bay khắp nơi làm mấy học sinh ngồi hàng đầu phải vừa bịt mũi vừa cầm sách giáo khoa quạt đi.
Lại một lần nữa Trần Phóng vừa khéo quay trở về từ quầy đồ ăn vặt, mới bước vào lớp học đã sặc sụa, “Ôi vl, kẻ nào đang làm phép ở đây vậy?” Cậu ta vung tay xua bụi trước mặt, nhìn thấy Hạ Tri Hứa mơ mơ màng màng cùng dấu ngủ hằn trên mặt thì cười nhạo, “Ra là Hạ Tông chủ của chúng ta, nhìn dấu quỷ trên mặt ngài này.” Cậu ta vươn tay tới định véo lấy khuôn mặt Hạ Tri Hứa, “Để ta giải trừ phong ấn cho ngài nào!”
“Cút.” Hạ Tri Hứa lập tức đập khăn lau bảng vào tay Trần Phóng.
“ĐM, khụ khụ khụ… Hạ Tri Hứa mày đúng là mất hết tính người!” Trần Phóng bóp mũi xuống bục giảng, lôi ra một gói kẹo trong túi áo đồng phục.
Lúc đi qua chỗ Hứa Kỳ Sâm, cậu ta gọi tên cậu, Hứa Kỳ Sâm vừa ngẩng đầu lên đã thấy một túi đồ bay tới trước mặt mình, vì vậy cậu đưa tay ra đón lấy theo bản năng.
Một gói kẹo hoa quả.
Cậu ngẩng đầu lên với vẻ thắc mắc, Trần Phóng hất cằm về phía Hạ Tri Hứa trên bục giảng, “Nãy nghe bảo tớ định xuống quầy bán đồ ăn vặt nên nó nhờ tớ mua cho cậu.”
Tiết sau nữa là tiết thể dục.
Phòng ngừa chu đáo.
Hứa Kỳ Sâm ngẩn người nhìn kẹo trong tay, bạn cùng bàn cậu bước vào lớp học, nhìn thấy gói kẹo trên tay cậu, “Ơ? Kẹo hãng này ngon lắm, trong nhân có nước trái cây đấy.” Cô ngồi xuống, nở nụ cười với Hứa Kỳ sâm, “Cho tớ một viên đi, chỉ một viên thôi ~”
“À, ừm.” Hứa Kỳ Sâm xé gói ra, đưa cho bạn cùng bàn, “Cậu tự chọn đi.”
Bạn cùng bàn cười hì hì nói cảm ơn, chọn lấy một viên kẹo vị dâu tây.
Lau bảng xong, Hạ Tri Hứa vừa quay đầu lại đã nhìn thấy người kia chia kẹo mà mình mua cho bạn cùng bàn, cảm thấy không vui chút nào, vì vậy hắn cầm khăn lau bảng trắng như tuyết ra ngoài hành lang, thò tay ra giũ thật mạnh hai cái khăn như muốn trút giận.
Ăn ngon à, ăn ngon à, cho cậu thèm chết đi.
Nghĩ vậy, hắn lại càng giũ khăn lau mạnh hơn.
Xin cho là cho luôn à, cậu hào phóng quá đấy.
Bụi phấn trắng như tuyết rơi phù phù xuống dưới tầng.
“Ai lại giũ khăn lau bảng ở hành lang đấy! Tôi đã nói bao nhiêu lần là không được ra hành lang giũ khăn cơ mà! Các cô các cậu không nghe đúng không, hôm nay nhất định tôi phải tóm một người làm gương!”
ĐM, là giọng chủ nhiệm Uông.
Hạ Tri Hứa vội chạy tót vào trong lớp, ném khăn lau bảng lên bàn giáo viên, phủi tay lung tung rồi về chỗ mình ngồi.
Hắn lật rầm quyển đề thi mô phỏng “Năm năm thi đại học, ba năm giải đề” ra rồi vờ vịt cúi đầu như đang làm bài.
Đúng như dự đoán, không bao lâu sau chủ nhiệm Uông đã lên đến tầng bốn, phòng học đầu tiên là lớp 10-13, ông đưa tay sờ xem lan can gạch men ngoài cửa lớp 10-13, sau đó đùng đùng tức giận bước vào trong cửa lớp, “Lớp các em hôm nay ai trực nhật?”
Đám học sinh ngồi hàng đầu e dè ngó nghiêng xung quanh, không ai lên tiếng, chủ nhiệm Uông bước vào, “Tôi khuyên em tự đứng ra đi nhé, đừng bắt tôi phải ra tay.”
Hứa Kỳ Sâm lén lút nhìn chủ nhiệm Uông, trên đỉnh đầu ông còn dính bụi phấn, có lẽ là lúc nãy đi ngang qua dưới tầng bị Hạ Tri Hứa giũ trúng.
Vào lúc tất cả mọi người không ai lên tiếng, Trần Phóng cười khúc khích, giơ tay lên.
“Là cậu phải không?” Chủ nhiệm Uông chắp tay sau lưng nhanh chân bước tới trước chỗ của Trần Phóng, lôi cậu ta ra, “Cậu nói đi! Tôi đã nhấn mạnh bao nhiêu lần là không được giũ giẻ lau ngoài hành lang rồi!”
“Không không không không phải ạ, chủ nhiệm Uông, em muốn báo cáo!”
“Báo cáo cái gì! Cậu đến văn phòng viết bản kiểm điểm cho tôi!”
Trần Phóng oan gần chết, cậu ta khoa tay múa chân với chủ nhiệm Uông, “Không phải em mà ạ, là Hạ Tri Hứa! Là cậu ấy thật đấy!”
Chủ nhiệm Uông liếc sang Hạ Tri Hứa, Hứa Kỳ Sâm cũng quay đầu xuống nhìn, nào ngờ người kia lại vờ vĩnh ngẩng đầu lên, trưng ra vẻ mặt tách biệt khỏi thế giới cực kì tiêu chuẩn của một học sinh chăm ngoan, “Dạ?”
Suýt nữa thì Hứa Kỳ Sâm bật cười thành tiếng, tên này diễn cũng giỏi lắm.
“À phải rồi, chủ nhiệm Uông, kì thi toán cấp tỉnh mà lần trước thầy bảo ấy ạ, về nhà em nói lại với bố em rồi, bố em bảo em tham gia thử xem, em sẽ đến văn phòng của thấy nhận phiếu đăng kí ạ.”
Chủ nhiệm Uông vốn đang không hề vui vẻ lập tức bật cười: “Không cần, lát nữa để thầy nhờ bạn khác mang đến cho em, em phải chuẩn bị thật kĩ càng để giành lấy vinh quang cho Tĩnh Kiệm chúng ta đấy nhé.”
“Vâng ạ.” Hạ Tri Hứa vờ vịt cười.
Nói xong, chủ nhiệm Uông xách Trần Phóng ra khỏi lớp, “Cậu còn dám đổ lỗi không biết xấu hổ như thế! Sao cậu không học tập được người ta gì vậy, đến văn phòng ngay cho tôi!”
“Không phải em thật mà! Không tin thầy hỏi các bạn đi!”
Thấy Trần Phóng phải “đội nồi” bị xách đi như thế, tiếng thanh minh đầy đau khổ vẳng lại từ cầu thang, cả lớp nổ ra một tràng cười ngặt nghẽo, nhất là Hạ Tri Hứa “ném nồi” thành công cười bò ra bàn không ngồi thẳng người dậy được.
Đến tiết thể dục Trần Phóng mới về, cậu ta đi tới sân tập với vẻ mặt u ám, học sinh trong lớp vừa nhìn thấy cậu ta đã lại bắt đầu cười.
“Cười cái gì mà cười! Chê vừa nãy chạy 800 met chưa đủ đúng không?” Giáo viên thể dục mắng.
Lúc này đám học sinh mới kiềm chế lại, cố nén tiếng cười khúc khích.
Hứa Kỳ Sâm không quan tâm đến chuyện này đang ngẩn người nhìn một con cún con trên đường chạy, bỗng nhiên nhận thấy áo khoác đồng phục của mình bị người đằng sau kéo lại.
Cậu phản ứng hơi chậm chạp, một lúc sau mới ngơ ngác quay đầu lại, nào ngờ người đằng sau tưởng cậu không để ý nên thẳng thừng tiến lên nửa bước.
Vừa mới quay đầu, môi Hứa Kỳ Sâm đã suýt thì lướt qua cằm Hạ Tri Hứa.
Chỉ thiếu một chút nữa thôi.
Hai người đều giật thót, một người đột ngột quay đầu đi, một người nhanh chóng lùi về sau, vội vã trở lại vị trí ban đầu trong hàng ngũ ồn ào nhao nhao tiếng nói chuyện của lớp học.
Trái tim Hứa Kỳ Sâm đập rất dữ dội, đầu ngón tay tê rần như có một luồng điện yếu ớt chạy qua.
Chỉ trong nháy mắt ấy, thậm chí cậu còn tưởng mình đang bị hạ đường huyết.
Cậu không hiểu cái cảm giác ấy gọi là gì, chỉ cảm thấy nó rất lạ lùng, rất khó làm quen.
Đôi môi kìm chẳng đặng mím chặt lại.
Giáo viên thể dục đứng đầu hàng đi vào vấn đề chính, “Cuối tháng này sẽ bắt đầu vòng đấu loại bóng rổ ở trường cấp ba Tĩnh Kiệm.”
“Bóng rổ?”
“Toàn trường hay cả lớp ạ?”
“Toàn trường chứ, thi đấu trong lớp thì ít học sinh quá.”
Dường như người phía sau đã từ bỏ việc sử dụng ngôn ngữ tay chân, nhân lúc đám đông lại ồn ào, hắn thì thầm mở miệng.
“Cho tớ một viên kẹo đi, tớ muốn ăn.”
Chuyện xảy ra khi nãy khiến Hứa Kỳ Sâm co rụt lại, không phải cơ thể mà là tâm lý, cậu đành nói dối, “Tớ không mang.”
“Cậu điêu.” Hạ Tri Hứa thẳng thừng vạch trần, trong giọng nói vương theo nét cười, “Gói kẹo thò ra khỏi túi cậu rồi kia kìa, đồ keo kiệt.”
Hứa Kỳ Sâm cúi đầu nhìn, đúng là như vậy, một góc của gói kẹo hoa quả sặc sỡ thò ra từ trong túi áo khoác của cậu.
Hết cách rồi, Hứa Kỳ Sâm đành thò tay vào nhặt bừa một viên, sau đó còn chưa nhìn đã vòng tay ra sau lưng, mở lòng bàn tay ra cho người đằng sau.
“Cảm ơn nhé.”
Cậu cảm nhận được đầu ngón tay kia nhận lấy viên đường từ trong lòng bàn tay mình, cái cảm giác mềm mại ngứa ngáy còn sót lại ấy cũng chậm tiêu như cậu vậy, mãi không thấy hết.
Hứa Kỳ Sâm thu tay về, chà xát thật mạnh lên lòng bàn tay.
“Những ai biết chơi bóng rổ thì giơ tay lên để thầy đăng kí, lát nữa giải tán thì đến sân bóng rổ với thầy, thầy sẽ chọn ra một số cầu thủ.”
Hứa Kỳ Sâm biết chơi bóng rổ chun chút, nhưng cậu không giơ tay, sức khỏe của cậu thường không được tốt lắm, dù có được chọn thì cũng chỉ làm ảnh hưởng đến mọi người.
Sau khi giải tán tại chỗ, cậu nhìn mấy nam sinh được giáo viên thể dục chọn lựa, Trần Phóng đi sau cùng nhấc chân đá Hạ Tri Hứa mấy cái, hai người lại bắt đầu đánh lộn.
Nhiều lúc cậu cũng thấy ước ao.
Nếu cậu có thể cười đùa ồn ào với bạn bè của mình như Trần Phóng, , có lẽ cũng là sẽ không tệ lắm.
Nhưng suy nghĩ ấy nhanh chóng bị bản thân Hứa Kỳ Sâm bác bỏ, cậu vĩnh viễn không thể nào trở thành người cởi mở như Trần Phóng.
Vả lại, trước nay Hạ Tri Hứa không bao giờ đối xử thẳng thừng kiêng dè gì với cậu như đối với Trần Phóng.
Có điều giờ đây cậu vẫn chưa hiểu được nguyên nhân của sự khác nhau ấy.
Trận đấu bóng rổ mùa thu ở trường trung học Tĩnh Kiệm cũng được coi là một hoạt động quan trọng.
Các đàn anh đàn chị khối mười hai phải đối mặt với kì thị đại học và bài vở chồng chất, về cơ bản, buổi đấu vòng loại cũng chỉ là một ngày được chơi mà thôi, thế lửa tập trung hết vào khối 10 và 11, đặc biệt là khối 10 mới vào trường, năm nào cũng xuất hiện không ít những ngôi sao đang lên.
Giáo viên chủ nhiệm Trương Chính Tâm không phải kiểu giáo viên cứng nhắc chỉ ép học tập, thầy luôn chủ trương kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi để phát triển toàn diện nên cũng rất ủng hộ trận bóng rổ mùa thu này, một tuần trước vòng đấu loại còn đồng ý cho bọn họ vào tiết tự học buổi tối muộn nửa tiếng, dùng nửa giờ đồng hồ ấy để luyện tập thêm.
Ngoại trừ trận bóng rổ ra thì còn một sự kiện quan trọng nữa, đó là cuộc thi viết văn “Nghiên bút vàng” tổ chức toàn tỉnh, bởi vậy mà Hứa Kỳ Sâm – cán sự môn ngữ văn, bị Trương Chính Tâm gọi đến văn phòng.
“Cuộc thi viết văn lần này rất quan trọng, nếu như đạt được giải thưởng quan trọng thì có thể lấy làm tư liệu trong hồ sơ xét tuyển của bản thân sau này.
Thầy đã in phiếu dự thi cho các bạn muốn đăng kí trong lớp rồi, về em phát cho các bạn nhé.” Trương Chính Tâm đưa cho Hứa Kỳ Sâm một xấp phiếu dự thi, “Hơn nữa chính sách của Tĩnh Kiệm chúng ta là học sinh trong top 100 từ các lớp chắc chắn phải tham gia, trừ khi điểm văn tháng trước dưới 100 điểm.”
“Vậy thì kể cả những bạn trong top 100 không đăng kí, chỉ cần điểm ngữ văn hợp lệ thì cũng phải thi ạ?”
Trương Chính Tâm gật đầu, lấy thêm bảng xếp hạng trong ngăn kéo ra, “Để thầy xem nào, lớp chúng ta trừ Hạ Tri Hứa là người duy nhất bị “ép đăng kí” ra thì những học sinh còn lại có tên trong top 100 đều tham gia.”
Hứa Kỳ Sâm cúi đầu lật qua lật lại xấp phiếu dự thi, đúng là có Hạ Tri Hứa, trường học giỏi thật, nghĩ ra cả chiêu này.
“Được rồi, thế em về lớp đi, lát nữa đến giờ tự hỏi buổi tối thì phát cho các bạn, nếu các bạn tham gia thi có yêu cầu hay câu hỏi gì thì bảo các bạn cứ đến văn phòng tìm thầy bất cứ lúc nào nhé.”
Hứa Kỳ Sâm gật đầu, cầm tập phiếu dự thi rời khỏi văn phòng.
Lúc đi ngang qua sân thể dục vào giờ cơm tối, không biết là vô tình hay cố ý, Hứa Kỳ Sâm đánh mắt sang chỗ sân bóng rổ một chút.
Cậu vừa đưa mắt về phía đám đông đã bắt gặp bóng hình Hạ Tri Hứa, đối phương mặc một chiếc áo phông màu xanh lam đậm, áo khoác đồng phục trắng đen cởi ra thắt ngang eo, hai tay nhanh nhẹn rê bóng, tư thế cực kì đẹp, cực kì linh hoạt.
Nụ cười sau khi vào rổ còn rực rỡ hơn cả ánh nắng mặt trời.
Từ nhỏ đến lớn, Hứa Kỳ Sâm đều không thích kiểu người quá tươi sáng, bọn họ quá hăng hái, quá tự tin, lúc nào cũng tràn trề nhiệt huyết với ngày mai, đối với bọn họ, tâm trạng tốt là điều dễ dàng đến mức chẳng đáng nhắc tới.
Nhìn thấy những người như vậy, cậu luôn cảm thấy bất an và nghi hoặc, không biết vì sao mình lại có nhiều cảm xúc tồi tệ và nhiều những mặt tiêu cực đến thế.
Ai cũng sợ phải làm nền, cậu cũng không muốn như vậy.
Thế nhưng Hạ Tri Hứa thì khác.
Thật ra hắn không có nhiều nhiệt huyết để ôm lấy tất cả những việc nhỏ nhặt không đáng kể trong cuộc sống đến vậy, hắn cũng sẽ buông thả, cũng sẽ mỏi mệt khi phải giao tiếp, cũng sẽ cảm nhận được những phiền muộn mơ hồ.
Thế nhưng khi đối mặt với cậu, sự nhiệt tình và tươi sáng của hắn lại cứ ập ra tuồn tuột, đổ hết lên người cậu.
Khiến cho mỗi lần gặp được hắn, Hứa Kỳ Sâm lại có cảm giác như mình bị nhấn chìm bởi bỏng ngô caramel từ trên trời giáng xuống.
Đổ ào ào xuống, tỏa ra một mùi thơm ngọt ngào nồng đậm.
Cậu không khỏi bối rối, nhưng rồi lại nảy sinh chun chút vui vẻ.
Sau khi vào giờ tự học buổi tối, Hứa Kỳ Sâm lấy phiếu dự thi viết văn trong ngăn bàn ra lần lượt phát cho mọi người dựa theo họ tên bên trên, may mà trên mỗi phiếu có ảnh chứng minh thư từ hồi nhập học, nếu không bảo Hứa Kỳ Sâm chỉ dựa vào mỗi tên họ để phát mà không nhầm người thì quả là một việc không hề đơn giản.
Phần lớn các bạn học sinh đều đang làm bài tập, chỉ có mấy người trong đội bóng rổ vẫn chưa về, cậu để phiếu dự thi lên góc trên bên phải bàn của từng người, có mấy bạn học còn ngẩng đầu lên cười nói cảm ơn làm cậu không khỏi bất ngờ.
Không biết có phải nhờ Hạ tri Hứa không mà cậu từ một người từng không muốn tiếp xúc với bất kì ai giờ phút này lại cảm động trước những hành động nhỏ nhặt của người khác.
Nên miêu tả cái trải nghiệm ấy như thế nào nhỉ?
Giống như là… Cậu là một đứa nhỏ kì quặc trốn trong một căn phòng tối om không có ánh nắng măt trời, dồn hết sức lực để chặn người trước cánh cửa, không cho bất kì ai mở nó ra.
Thế nhưng Hạ Tri Hứa xuất hiện và nhìn thấy cánh cửa đóng kín ấy, không biết rốt cuộc xuất phát từ mục đích gì, hắn vừa cố chen vào bên trong vừa thì thầm nhỏ nhẹ kể những câu chuyện cổ tích đầy hấp dẫn cho cậu, người đang trốn đằng sau cánh cửa, nghe.
Cứ thế, nhân lúc cậu đang say mê nghe, hắn đẩy cửa ra, ánh sáng đã lâu lắm rồi không được tiếp xúc xuyên vào bên trong khiến Hứa Kỳ Sâm không biết nên làm gì.
Chưa hết, Hạ Tri Hứa đứng ngoài cửa còn quay đầu lại, vẫy tay với nhiều bạn nhỏ khác đứng đằng sau.
[Các cậu tới đây đi, ở đây có một đứa bé tách nhóm này.]
Chính là cảm giác như vậy đấy.
Hứa Kỳ Sâm vừa đi tới tổ cuối cùng đặt phiếu dự thi vào chỗ ngồi của Hạ Tri Hứa, bỗng nghe thấy tiếng cười đùa vang lên từ ngoài cửa.
Đội bóng rổ về rồi.
Trần Phóng vào lớp đầu tiên, cả người cậu ta mướt mải mồ hôi, sau khi thả bóng rổ vào dưới chỗ ngồi, cậu ta báo cáo với lớp trưởng vào phòng vệ sinh rửa tay.
Lúc bước vào lớp, Hạ Tri Hứa thấy Hứa Kỳ Sâm đứng ở lối đi tổ bốn, hắn giơ cánh tay lên lau mồ hôi trên thái dương, nhẹ nhàng hỏi: “Cậu đứng đây làm gì?”
Hứa Kỳ Sâm đưa phiếu dự thi trong tay tới trước mặt hắn, “Đây là phiếu tham dự cuộc thi viết văn “Nghiên bút vàng”, thầy Trương bảo tớ đưa cho cậu.”
Đằng sau có một nam sinh đi qua, Hạ Tri Hứa nhường đường, sau đó nói: “Tớ có đăng kí đâu.”
“Thầy Trương bảo lần này Tĩnh Kiệm bắt buộc học sinh trong top 100 toàn trường phải tham gia thi, chỉ cần điểm văn hơn 100 là không được từ chối.” Hứa Kỳ Sâm giải thích, “Ừm… Lớp mình người bị bắt “đi lính” duy nhất chỉ có mỗi cậu thôi.” Nói xong, cậu lại đưa phiếu dự thi trong tay tới trước mặt đối phương.
Hạ Tri Hứa nhíu mày nhìn xuống, sau đó lại nhìn hai bàn tay lấm lem bụi bẩn và mồ hôi của mình, thở dài.
Sau đó hắn hơi cúi xuống, nghiêng đầu, giống như hành động hôn môi trong mấy bộ phim thần tượng, hé miệng ra cắn lấy tờ phiếu dự thi trong tay Hứa Kỳ Sâm, nhẹ nhàng ngậm đi.
Hứa Kỳ Sâm ngớ người ra nửa giây.
Kể từ khi môi hắn chạm vào rìa tớ phiếu dự thi cho đến khi hắn đưa tờ giấy nhỏ này rời khỏi đầu ngón tay của cậu.
Chỉ mất nửa giây, cảnh tượng slow-motion, nhịp tim tăng tốc.
Hạ Tri Hứa không nói chuyện được đành phải hất cằm vra ngoài cửa sổ rồi xòe bàn tay mình ra trước mặt cậu.
Ra hiệu phải đi rửa tay đã.
Hứa Kỳ Sâm ồ một tiếng, vội vã quay lại chỗ ngồi.
Đầu óc cậu lơ mơ suốt giờ tự học tối, như thế mắc phải một chứng bệnh nào đó không biết tên.
Sau khi tan học, hai người lại ngồi xe về nhà như thường lệ, đầu tiên là Hạ Tri Hứa phàn nàn không muốn tham gia thi viết văn, sau đó nói đến những chuyện thú vị trong quá trình luyện tập của đội bóng rổ, Hứa Kỳ Sâm nghe được một nửa, nửa còn lại chẳng biết đã trôi dạt theo dòng suy nghĩ đến đám mây nào trên trời cao.
Mãi đến khi Hạ Tri Hứa huých vai cậu, “Cậu nói xem tớ có nên đi mua một chiếc headband thể thao không nhỉ? Lúc tập luyện mồ hôi toàn chảy vào trong mắt tớ rồi đọng lại trên lông mi, khó chịu cực.”
Đó là bởi vì lông mi của cậu vừa dài vừa dày, Hứa Kỳ Sâm âm thầm phản bác trong lòng.
Nhưng mà khi nghe Hạ Tri Hứa nói câu này, cảnh tượng Hạ Tri Hứa ngậm lấy tờ phiếu dự thi bằng miệng xuất hiện trong đầu ngay tức thì.
Những giọt nước nhỏ li ti trên mái tóc ướt đẫm, hàng mi dày bị mồ hôi chiếm cứ khiến cho con ngươi vốn luôn trắng đen rõ ràng phủ đầy hơi nước, mồ hôi trên cằm chầm chậm chảy dọc xuống theo cổ, biến mất trong cổ áo cotton màu xanh lam đậm.
“Lại ngẩn người ra gì đó?” Hạ Tri Hứa giơ tay ra quơ quơ trước mặt cậu.
Hứa Kỳ Sâm lắc đầu, “Không có gì.”
Hạ Tri Hứa cho rằng chỉ đơn giản là cậu không có hứng thú với mấy đề tài thể thao, cũng không nói thêm gì nữa.
Buổi trưa tan học ngày hôm sau, sau khi chia tay Hạ Tri Hứa ở ngã rẽ, Hứa Kỳ Sâm một mình đi vào một cửa hàng thể thao, yên lặng đi xem vòng quanh trong đó, cuối cùng cũng tìm được một khu vực nhỏ trưng bày vài loại headband, phần lớn là màu trắng, đen và xám, in logo khác nhau.
Hứa Kỳ Sâm đứng đó nhìn một lúc, chọn ra một cái màu trắng in biểu tượng của một nhãn hiệu đồ thể thao bên trên.
Cậu luôn cảm thấy rằng người kia mà đeo headband màu trắng thì sẽ rất đẹp.
Hứa Kỳ Sâm cầm headband ra quầy.
“158 tệ.”
Hứa Kỳ Sâm lấy hai trăm tệ trong cặp ra, đây là tiền cậu tích góp để mua sách, đối với một học sinh cấp ba thì có thể nói đây quả là một con số không hề nhỏ.
Ít nhất thì có thể mua được bốn quyển sách.
“Nhận của em hai trăm tròn, còn lấy thêm gì nữa không?”
“Không ạ.”
“Được rồi, đây là tiền lẻ, cảm ơn đã ủng hộ.”
Cuối cùng cũng có thể trả ơn cho hắn, lúc ra khỏi cửa tiệm, Hứa Kỳ Sâm đã tự nhủ như vậy.
Cậu định trưa nay đến trường thì sẽ tặng cho hắn, nhưng trên xe lại đông quá đứng còn chẳng vững, cậu sợ lại xảy ra chuyện như lần trước nên đành phải bám thật chặt cây cột trong khoang xe, không lấy chiếc headband mình đã mua ra.
Suốt được đi, trái tim cậu cũng loạng choạng ngả nghiêng như cơ thể, không yên tĩnh được lấy một giây.
Hết cách rồi, cậu chẳng thể làm gì khác hơn là đến trường rồi mới đưa tặng.
Hạ Tri Hứa không có gánh nặng tâm lý nào thì vẫn như vậy, cười tươi kể những chuyện thú vị đã xảy ra trong nhà buổi trưa hôm nay, nhất là về con cún Golden nhà hắn nuôi.
Ngoài mặt, Hứa Kỳ Sâm tỏ ra lắng nghe rất phối hợp, hai người sóng vai nhau bước vào trong lớp.
Về chỗ ngồi rồi, may mà bạn cùng bàn chưa đến, cậu do dự đặt cặp sách xuống, mở khóa cặp ra, thò tay vào trong.
Đúng lúc này, Trần Phóng phi từ ngoài hành lang vào tới trước chỗ ngồi của Hạ Tri Hứa, cậu ta còn chưa kịp mở miệng, Hạ Tri Hứa đã chặn lời trước.
Hắn lấy ra một chiếc headband từ bên hông cặp sách, lắc lắc trước mặt Trần Phóng, “Thế nào, trông được không?”
Trần Phóng đoạt lấy chiếc headband trong tay hắn, “Được đấy, ngầu ngầu ngầu, người anh em cho tao mượn hai ngày nhé.” Nói xong, cậu ta định đeo lên đầu, Hạ Tri Hứa vươn tay giành lại, “Biến đi, tao còn chưa dùng lần nào đâu.”
Hứa Kỳ Sâm cụp mắt xuống, bình tĩnh rút tay ra khỏi cặp.
Cậu đứng lên, rời khỏi chỗ.
“Cậu đi đâu thế?” Hạ Tri Hứa cầm chiếc headband màu xám trong tay, nhìn về phía Hứa Kỳ Sâm.
Hứa Kỳ Sâm nhẹ nhàng đáp: “Đi rửa tay.” Sau đó ra khỏi lớp.
Hạ Tri Hứa cứ cảm thấy tâm trạng Hứa Kỳ Sâm là lạ ở đâu đó, nhưng hắn không biết tại sao lại như vậy.
Trần Phóng thần kinh thô thì hoàn toàn không phát hiện ra, cậu ta chống tay lên bàn Hạ Tri Hứa, phấn khởi hỏi, “Này, mày có xem trận tối qua không? Trận Lakers với Spurs ý.”
Hạ Tri Hứa đặt cặp lên ghế, “Không, hôm qua tao với mẹ tao lục tủ quần áo của ông anh trai.”
“Lục tủ quần áo anh trai mày? Để làm gì? Anh trai mày giấu chị dâu tương lai của mày trong tủ quần áo à? Không phải giờ ảnh đang học ở đại học T sao?”
“Giấu con mẹ mày.” Hạ Tri Hứa lườm cậu ta, “Tao bảo với mẹ muốn mua headband, tại lúc chơi bóng mồ hôi cứ nhỏ vào trong mắt, mẹ tao bảo anh có, thế là hai người vào lục tủ quần áo cả tối, cuối cùng cũng tìm được một cái trong xó xỉnh, trông cũng đẹp nên cố đeo vậy.”
“Anh mày chơi bóng rổ đâu có giỏi, nói không chừng còn truyền “vận may” sang cho mày đấy.”
“Mày bớt đi.”
Suốt cả buổi chiều sau đó, Hứa Kỳ Sâm không nói chuyện với Hạ Tri Hứa.
Cũng giống như trước đây, Hạ Tri Hứa trêu chọc cậu, nhưng cậu chỉ tỏ ra chẳng mấy hứng thú, ngay cả lúc về nhà sau giờ tự học buổi tối, Hạ Tri Hứa thử mượn cậu sách viết văn, Hứa Kỳ Sâm cũng chỉ bình thản đáp không có, trong lòng hắn không sao chịu nổi, lại còn cảm thấy tủi thân.
Hết sức phiền muộn.
Rốt cuộc đã làm sai chuyện gì rồi? Hạ Tri Hứa nghĩ mãi không ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...