Kết thúc công việc chụp ảnh, các thành viên nhanh chóng rời khỏi studio, không ít người hâm mộ đứng tụ tập bên ngoài lập tức nhào lên trên, trợ lí xung quanh phải ngăn lại đến tận khi mọi người lên xe an toàn.
“Mệt quá đi!” Bạch Dực ngả đầu vào cửa sổ xe, “Lát nữa còn phải đi quay OST, cảm giác cơ thể bị đào rỗng tuếch ra rồi.
Thẩm Hoán, hôm nay cậu cũng quay chương trình đúng không?”
Thẩm Hoán gật đầu, “Nhưng mà tớ là hướng dẫn viên, chỉ hoạt động miệng là nhiều nhất, nhẹ nhàng hơn các tuyển thủ nhiều.”
Nghe vậy, Bạch Dực lại bắt đầu kêu rên.
“Mộng Trạch, lát nữa về cậu ngủ bù một giấc đi.
Minh Kỳ nhìn Hứa Kỳ Sâm ngồi đực người ra, “Tớ thấy cậu cứ ngẩn ngơ mất hồn nãy giờ.”
“Nghe nói đạo diễn Trần kia rất biến thái, diễn viên diễn không tốt sẽ bị mắng chết, động tí là hô cut, căn bản không quan tâm của cậu như thế nào, nhất định phải diễn đến khi ông ấy ưng ý mới thôi.” Bạch Dực chọc chọc hai má Hứa Kỳ Sâm, an ủi, “Không được chọn thì bỏ đi, dù sao nghệ sĩ thần tượng như bọn mình mà bước vào đoàn của ông ấy thật thì cơ bản là ngang bằng tự sát.”
Thẩm Hoán mở miệng: “Nói mới nhớ, bộ phim nào trong tay Trần An Bình cũng đoạt giải thì phải.”
“Ừm, ông ấy là đạo diễn gặt được tương đối nhiều giải thưởng mấy năm gần đây.
Nói đi cũng phải nói lại, bộ phim năm đó giúp Lâm Nhiên đoạt được giải thưởng cũng là một tay ông ấy chỉ đạo hết đấy, vào vai một tên tâm lí biến thái, ha ha ha.”
“Giỏi lắm đó biết không? Không phải khi đó anh ta mới hai mươi mốt tuổi thôi sao?”
“Dù gì thời buổi này phải diễn mấy vai kiểu tâm thần phân liệt, thiểu năng trí tuệ ấy, dễ đoạt giải nhất luôn.”
Mọi người thảo luận hết sức khí thế, nhưng Hứa Kỳ Sâm lại như bị đâm trúng vào đâu, lấy điện thoại ra bắt đầu tra bộ phim đã giúp Lâm Nhiên đoạt giải.
[Đứa trẻ].
Cũng giống như [Nam Kha], trong thiết lập đều là bộ phim điện ảnh do Trung – ngoại hùn vốn đầu tư, vai chính là một đứa trẻ Hoa Kiều lớn lên từ tầng đáy xã hội của nước Mỹ, bố qua đời vì hút ma túy quá liều, mẹ cũng là một con nghiện, ở trường học chịu đủ kiểu bắt nạt, sau khi trưởng thành trở thành một kẻ tàn nhẫn giết người liên hoàn.
Trong kịch bản dính rất nhiều đề tài nhạy cảm, phân biệt chủng tộc, ma túy, bạo lực học đường và nhập cư phi pháp, lúc phim ra mắt đã khơi nên những cuộc tranh luận không nhỏ.
Các thành viên khác không về kí túc xá vì lịch trình riêng, ngược lại, Quý Mộng Trạch thường ngày công việc bận rộn nhất thì lại rỗi rãi vì bộ phim chưa đến thời gian quyết định, nhân lúc có thời gian trống để nghỉ ngơi bèn mở bộ phim này của Lâm Nhiên lên xem.
0901 không nhịn được mở miệng: “Ngài Hứa, thời gian nghỉ ngơi quý giá như vậy, ngài không định ngủ bù một giấc sao?”
Hứa Kỳ Sâm đặt bánh quy trong tay xuống: “0901, lời này của cậu cảm giác déjà vu về ông bố già vậy.”
0901 im bặt.
Kịch bản mình quệt qua vài nét bút lại biến thành một bộ phim điện thành tồn tại chân thực, Hứa Kỳ Sâm có một niềm phấn khích nho nhỏ, mà tò mò nhất vẫn là cách Lâm Nhiên thể hiện bên trong.
Tông màu chủ đạo của bộ phim theo chủ nghĩa hiện thực u ám, gần như hoàn toàn thực hiện hóa những ý tưởng của Hứa Kỳ Sâm lúc chấp bút, khiến cậu hết sức vui mừng.
Điện ảnh dùng kĩ xảo hồi tưởng lại, nhân vật chính – Chris Chen, trong hình tượng một tù nhân tiếp nhận thẩm vấn từ cảnh sát, Lâm Nhiên là nhân vật chính nhất trong cả phim, cũng là diễn viên Châu Á duy nhất.
Để phù hợp với ngoại hình nhân vật, anh gầy đến nỗi gần như phá tướng, ngồi trên ghế trả lời phỏng vấn như một cái xác rỗng, ánh mắt trống hoác tựa hố đen lấp hoài chẳng kín.
Bộ phim liên tục nhảy cách qua từng buổi phỏng vấn và hồi ức, lời thoại thẩm vấn nối liền những khung chuyển cảnh, mới đầu Hứa Kỳ Sâm còn có thể vừa ăn bánh quy vừa xem, xem được một nửa rồi ngay cả một miếng cậu cũng ăn không vào nữa.
Không phải khung cảnh có máu me gì, bản thân điện ảnh đã tả rất thực, song cũng bởi vì quá hiện thực, cảm tưởng gần như phim tài liệu, đặc biệt là những hình ảnh Chris bị người khác bắt nạt trong trường từ tiểu học lên cấp ba, tất cả đều được phơi bày qua cách nhìn tàn nhẫn của kẻ bạo lực.
Bạo hành, công kích bằng ngôn từ, lột sạch quần áo, hắt thức ăn lên người,… từng hình ảnh chân thực đến đáng sợ hiện ra khiến người xem lạnh cả sống lưng.
Cậu thật sự khó mà tưởng tượng nổi làm sao Lâm Nhiên có thể diễn trọn vẹn bộ phim này.
Cuối phim, Chris – khi ấy đã trung niên, bị cảnh sát nhà tù đẩy từng bước một đến nơi sâu nhất trong ngục giam, trên mặt chậm rãi để lộ một nụ cười, hình ảnh ấy dần dần trùng khớp với đứa trẻ cõng theo chiếc cặp sách cũ nát bước vào sân trường bằng kĩ xảo dựng phim(*).
Hai gương mặt tươi cười xuất hiện cùng lúc, vừa ngột ngạt vừa rùng rợn.
(*) Kĩ xảo dựng phim (Montage): Là một kỹ thuật chỉnh sửa phim mà trong đó, một loạt các cảnh quay ngắn được kết hợp vào thành một, sắp xếp theo thứ tự để cô đọng không gian, thời gian và thông tin.
Chỉ cần nụ cười này thôi cũng đã đủ để Lâm Nhiên ẵm giải về rồi.
Giờ đây đối diện với diễn xuất thực sự của Lâm Nhiên mới thấy được rằng những câu từ rườm rà khi trước cậu dùng để miêu tả kĩ năng diễn xuất của người này nông cạn xiết bao.
Toàn bộ bộ phim, ngoại trừ phân đoạn thẩm vấn ra thì gần như chẳng có lời thoại nào, thế nhưng những khoái cảm từ tận đáy lòng khi anh giết người, nỗi sợ hãi khi bị bắt nạt, niềm căm ghét bản thân khi bị bạn học đạp trên nền đất luôn miệng mắng chửi là ching chong(*) đã được phơi bày ra hết thảy.
(*) Ching chong: Từ mà dân nói tiếng Anh bản địa dùng để nhạo báng, miệt thị, xúc phạm người Trung Quốc, người Hoa Kiều, hoặc những người Đông Á, Đông Nam Á có ngoại hình giống người Trung Quốc.
Kỹ năng diễn xuất năm hai mươi mốt tuổi ấy, bảo là lựa chọn trời phú cũng chẳng sai.
Xem hết bộ phim, Hứa Kỳ Sâm cảm nhận được một cơn rung chấn mà nghệ thuật điện ảnh mang tới, không thể tỉnh lại ngay được.
Có thể diễn cùng người như vậy một lần, cảm giác nhất định sẽ tuyệt vời lắm.
Thành thật mà nói, khi mới bắt đầu cậu chỉ ôm suy nghĩ hoàn thành nhiệm vụ, dựa vào năng lực của mình giữ lấy cơ hội hợp tác này, tiếp cận Lâm Nhiên.
Thế nhưng giờ đây, cậu lại thật sự nảy sinh một chút mong muốn được cùng anh sáng tạo ra một tác phẩm cất chứa linh hồn.
Nghĩ vậy, Hứa Kỳ Sâm mở Weibo lên, bất ngờ phát hiện hai chữ [Nam Kha] xuất hiện trên hot search, bấm vào xem thử, các tài khoản marketing đều đăng Weibo mới, nhưng lần này đã xác nhận rõ ràng tên Tôn Trừng, kèm theo đó là hình ảnh của hai diễn viên Lâm Nhiên và Tôn Trừng cùng với hồ sơ của phim.
Hứa Kỳ Sâm mở bình luận ra.
[Cậu trong sạch(*) nhất]: Ôm Trừng Trừng nhà mình về đây, đợi thông báo chính thức đã ~
(*) Trong sạch/Trừng triệt (chéng chè) – Tôn Trừng (sūn chéng)
[Quần chúng hóng biến giương búa lớn]: Trước hết không nói có phải là thật hay không vội, hai người hai hoàn toàn không có cảm giác CP chút nào hết, btw mình luôn luôn tin tưởng mắt chọn kịch bản của Lâm Nhiên.
[Dì Trần dân phố nhiệt tình]: Không phải fan nhà ai hết, chỉ muốn nói một câu thôi, mặc dù Tôn Trừng có cảm giác khá trẻ trung, nhưng trông tươi thế này có thật sự phù hợp với phim nghệ thuật không? (không có ý diss ngoại hình, mặt bạn ấy rất đáng yêu).
[Trừng Trừng ngoan nhất thế giới]: Xin đừng có tung tin giả hố fan a a TAT
[Hôm nay Lâm Nhiên cưới em không]: Nhà nào còn có mặt mũi nói đừng hố fan đấy, rõ ràng là tự khơi chuyện mà…
[Trừng Trừng chân ái]: Nói người ta tự khơi chuyện thì phải có bằng chứng nhé, tự khơi cái đệt mẹ nhà mày.
…
A, đáng sợ ghê.
Đây chỉ mới là Tôn Trừng thôi đấy, nếu thật sự là lưu lượng hàng top như Quý Mộng Trạch, Hứa Kỳ Sâm không dám tưởng tượng fan hai nhà sẽ xé xác nhau thành cái dạng gì.
Diễn viên trẻ tuổi danh tiếng tốt, sự nghiệp thuận buồm xuôi gió như Lâm Nhiên, fan không thường đi gây gổ, nhưng bởi vì có địa vị nên vẫn hay bị ghét vô duyên vô cớ.
Fan của minh tinh lưu lượng thì không giống tất cả các thể loại khác, tiếng tăm càng lớn, thị phi càng nhiều, giá trị kinh nghiệm của fan càng cao, sức chiến đấu cũng mạnh hơn hẳn.
Ví như Quý Mộng Trạch, fan của cậu đều trưởng thành từ trong “mưa bom bão đạn”.
Nhiều lúc cũng thấy đau lòng thay mấy em gái nhỏ đó, nếu như người nhận tổn thương là bản thân, có khi họ sẽ không chống lại, phản kháng làm gì, nhưng chỉ cần vì người mình thích, họ lại kiên cường và chấp nhất hơn nhiều.
Tiếng chuông bỗng nhiên vang lên, Hứa Kỳ Sâm sợ đến nỗi suýt chút nữa ném văng cả cái điện thoại.
“Alo?”
“Mộng Trạch à? Sao giọng em uể oải thế? Đang ngủ ở kí túc xá sao?” Đầu kia điện thoại là Lý Vân.
Hứa Kỳ Sâm vâng một tiếng, giọng điệu của Lý Vân ở đầu bên kia không che giấu được nỗi kích động.
“Đừng ngủ nữa, dậy mau!”
“Thông báo cho em một tin tốt, Tôn Trừng bị đạo diễn Trần và mấy bên đầu tư khác từ chối rồi!”
Rõ ràng vừa mới khuấy chuyện trên Weibo xong cơ mà, sao đã thất bại nhanh vậy rồi?
Đương suy nghĩ, điện thoại của Hứa Kỳ Sâm lại rung lên, cậu lấy ra xem, là thông báo kết bạn WeChat.
Nhấp vào.
Ảnh đại diện là một thân cây.
Thông tin xác nhận chỉ có bốn chữ.
Tôi là Lâm Nhiên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...