Trần An Bình đứng đằng sau chỉ đạo, “Trạng thái tốt hơn khi nãy nhiều rồi, nhưng vẫn cần thả lỏng hơn chút.
Tôi biết lần đầu tiên trải nghiệm cảnh diễn thân mật như thế này sẽ thấy không quen, tôi cũng đã nói qua rồi, điều cậu cần làm là hoàn toàn nhập vai vào nhân vật, quên đi thân phận hiện tại của bản thân.
Hãy thử suy nghĩ về tính cách của Úc Ninh xem, rằng cậu ấy sẽ có phản ứng như thế nào.”
Ông cho rằng nhiều nhân viên công tác quá khiến cậu phân tâm, vậy nên đã bảo những nhân viên công tác không liên quan đi ra ngoài, chỉ để lại quay phim cần thiết mà thôi.
Ít người đi nhiều, gánh nặng tâm lý của Hứa Kỳ Sâm cũng chẳng còn nặng nề như trước.
Có điều ngay sau đó, cậu lập tức cảm thấy đầu óc choáng váng, trên mặt cũng bắt đầu cảm nhận được luồng nhiệt độ không bình thường, quả nhiên, tác dụng của cồn chỉ là tới muộn, chứ không phải không tới.
Vừa rồi đúng là dồn sức uống hơi quá, cảm giác tác dụng của nửa ly rượu này còn lớn hơn uống đầy một ly rượu trắng nhỏ.
Đương nghĩ ngơi, bỗng nhiên cảm nhận được eo bị chọc khẽ, Hứa Kỳ Sâm che eo, quay phắt đầu lại.
“Em sợ à?” Lâm Nhiên đứng bên cạnh cậu, cất lời.
Hứa Kỳ Sâm do dự giây lát, “Không biết nữa ạ… Em hơi căng thẳng, sợ thể hiện không được tốt sẽ liên tục NG.”
Lâm Nhiên cong môi, cười thành tiếng: “Không phải em không có một chút kinh nghiệm nào luôn đấy chứ?”
Hứa Kỳ Sâm không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn mũi giày mình, cậu cũng không thể nói rằng ở ngoài cuộc sống thực, ngay cả một mối tình bình thường mình cũng chưa từng trải qua được.
“Vành tai em đỏ rồi.” Lâm Nhiên chỉ cậu, “Không phải em đang nghĩ tới chuyện gì không nên nghĩ chứ?”
Hứa Kỳ Sâm sờ vành tai theo bản năng, “À… Không phải đâu ạ, do tác dụng của rượu vang đỏ mạnh thôi.” Nhìn vẻ mặt Lâm Nhiên, cậu bỗng dưng nảy sinh một loại xúc động rất muốn giải thích rõ, “Em không có đâu, công ty chúng em quản lí rất nghiêm ngặt, không cho phép hẹn hò.”
Mặc dù đó cũng không phải nguyên nhân thật sự, nhưng cậu không muốn để Lâm Nhiên hiểu lầm, dẫu rằng bản thân cũng chẳng giải thích được vì sao.
Lâm Nhiên cười: “Tôi đùa thôi, vừa nãy đã bảo em uống từ từ rồi mà, lát nữa diễn đừng có say rượu làm càn đấy nhé.”
Hứa Kỳ Sâm nghiêm túc lắc đầu: “Sẽ không đâu ạ.”
Trần An Bình vỗ tay, xen ngang cuộc đối thoại giữa hai người, “Đến đây nào, chúng ta thử lại lần nữa.”
Theo tiếng vang đập slate, hai người ôm nhau lần thứ hai.
Nam Kha hoàn toàn tỉnh táo chiếm ưu thế tuyệt đối, hai cơ thể dây dưa hòa lẫn với nhau, Úc Ninh ngã ra giường không hề phản kháng, cảm giác hơi bắn lên rồi lại ngã xuống trên chiếc giường khách sạn mềm mại khiến cơn chóng mặt do say rượu càng gay gắt hơn.
Trời đất quay cuồng, toàn bộ thế giới chỉ còn sót lại một người trước mắt, từng nụ hôn của anh đều khiến cậu không còn sức chống cự.
“Nhìn tôi…” Giọng nói của Nam Kha quẩn quanh bên tai, câu lấy tình cảm cậu đã vùi sâu suốt bảy năm ròng.
“Nhìn tôi…”
Như một lời khẩn cầu thành kính không ngừng xoáy vào trong tai, cũng chẳng cho phép người ta nói lời từ chối.
Đôi môi lành lạnh dán vào vành tai ấm nóng, một nụ hôn dịu dàng đến cực hạn.
Vành tai cảm nhận được một cơn đau đớn bén nhọn rất đỗi quen thuộc.
Bị cắn.
Hứa Kỳ Sâm lặng lẽ hừ nhẹ, toàn thân run rẩy như bị điện giật.
“Em nói rằng, như chim sợ cành cong…” Thanh âm của anh hơi dừng lại, “Vậy cung tên bắn tới dọa chim bay, là tôi sao?”
Câu hỏi đột ngột ấy là minh chứng rõ ràng cho việc anh đang mượn giây phút dục vọng ăn mòn sức lực này, ép buộc cậu chủ động mổ toạc trái tim mình ra.
“Úc Ninh, trả lời tôi.”
Hứa Kỳ Sâm không muốn trả lời, thậm chí giờ đây bị ép hỏi, cậu càng nảy sinh sự phản cảm từ sâu trong tiềm thức, như thể được phủ thêm một lớp vỏ ngoài đầy cứng rắn, khóa kín hết thảy đáp án vào bên trong.
Lảng tránh và che giấu là cách thức xã giao cậu sử dụng thường xuyên nhất khi tiếp xúc với mọi người, chỉ khi làm như vậy, cậu mới có thể cảm nhận được sự an toàn vô hạn.
Nhưng mà hiện tại cậu không phải Hứa Kỳ Sâm, không phải Quý Mộng Trạch, mà là Úc Ninh.
Nếu là Úc Ninh, vào thời khắc này, cậu ấy sẽ làm gì đây?
Sự trở qua trở lại và vẫy vùng đấu tranh trong nội tâm này chỉ có thể thực sự được phóng thích nhờ vai diễn Úc Ninh mà thôi, Hứa Kỳ Sâm cảm thấy hơi bất đắc dĩ.
Chỉ cần tưởng tượng rằng mình là cậu ấy, sẽ có đủ dũng khí để làm rất nhiều chuyện.
Hứa Kỳ Sâm mở to mắt, hai tay vòng qua cổ Lâm Nhiên, khoảnh khắc đầu ngón tay chạm nhau, lông ngực dâng trào một loại cảm xúc vô cùng sống động, là niềm khát khao được người biết đến và nhận ra, vậy nên cậu vừa vụng về lại vừa cố gắng, đáp lại sự thô bạo dịu dàng nơi anh.
Trong đầu bỗng nhiên toát ra một nỗi xúc động, khiến cậu dùng sức, lật cơ thể cả hai người họ lại.
Lâm Nhiên bị Hứa Kỳ Sâm lật người nhấn giữ, một thoáng ngạc nhiên lóe lên trong đôi mắt anh.
Trong kịch bản không viết rằng đoạn này nên thể hiện thế nào, song Lâm Nhiên nào ngờ được cái tự do phát huy của cậu lại là nắm giữ quyền chủ động.
Đầu óc Hứa Kỳ Sâm ngày càng hỗn loạn, cậu gắng sức ngồi dậy, quỳ xuống tách hai chân ra, sau đó cởi áo trên xuống.
Cơ thể nhợt nhạt nhuộm đẫm sắc đỏ của rượu.
Lâm Nhiên ngây người, mãi tới tận khi Hứa Kỳ Sâm đan ngón tay mình vào kẽ hở giữa những ngón tay anh.
Từ góc nhìn ngước đầu lên có thể thấy cậu hơi cong môi, còn cả hàng mi đổ bóng khẽ chớp, tựa như cảm xúc đương nhảy loạn lên trong lòng Lâm Nhiên lúc này.
Trên mặt cậu có một sắc thái quyến rũ trước nay chưa từng có, đồng thời cũng bí mật vương đôi vệt u buồn cùng chứng bất ổn tâm lý của Úc Ninh, cúi người, trước khi hôn Lâm Nhiên, cậu trả lời câu hỏi anh vừa đưa ra.
“Đúng vậy.”
Sau một cái hôn dài mới tách ra, Lâm Nhiên vuốt ve gò má cậu, dọc xuống theo đường cằm đến môi, nhẹ nhàng mơn trớn bờ môi câu.
Đôi mắt Hứa Kỳ Sâm ngậm dày hơi nước, trong tiếng thở dốc nặng nề, cậu rướn đầu lưỡi ra, khẽ liếm bàn tay Lâm Nhiên.
Động tác đột ngột tới nỗi không kịp chuẩn bị khiến Lâm Nhiên đánh mắt sự tự kiềm chế cơ bản cần phải có của một diễn viên ngay tức khắc, như có tiếng ù ù bên tai, rồi cả thế giới chìm vào sự tĩnh lặng vĩnh hằng, chỉ sót lại hình ảnh trước mắt.
Đầu lưỡi cậu nhẹ nhàng lướt qua ngón tay thon dài của Lâm Nhiên, chậm rãi ngậm nó vào trong miệng, dần dần quấn lấy nó thật chặt trong không quan ẩm ướt mà dịu dàng mềm mại, toàn bộ giác quan của cả cơ thể lúc này đều tập trung tại nơi đây, khuếch đại tới cực hạn, cho tới khi nuốt chửng cả lí trí.
Giây phút anh ngước mắt nhìn về phía cậu, Lâm Nhiên đã hoàn toàn bị giam cầm trong ánh mắt mông lung hơi nước kia, ranh giới tưởng chừng luôn luôn rõ ràng giờ đây bị phá vỡ, anh không biết làm sao để kìm nén được cảm xúc của mình nữa, người trước mặt dường như không còn là nhân vật chỉ tồn tại trong lời văn, mà là người đang sống sờ sờ, là người anh đã đem lòng khao khát bao nhiêu lâu nay.
Anh bế cậu lên, đoạn trở mình, cẩn thận và mãnh liệt hôn từ trên xuống dưới, hô hấp lẫn vào nhau ngày càng nặng nề, tựa như hai con cá đã ngấp nghé cái chết trên vực cạn vẫn ôm siết lấy nhau thật chặt chẽ.
“Đừng đi…”
“Đừng rời bỏ em mà…”
Hứa Kỳ Sâm tự mình lẩm bẩm, cậu đã chẳng còn rõ ràng những lời thoại ấy, rốt cuộc là để dành cho ai nghe.
Những cái hôn dày đặc tan vào hơi thở của men say và dục vọng, sự quấn quít giao hòa của xác thịt trỗi dậy thành từng cơn sóng trào lưu chuyển.
Rõ ràng biết giữa bọn họ nào có gì ngoài việc cùng hợp tác đóng phim, và cái “phản ứng hóa học” này chỉ là sự tình nguyện đơn phương của mình, nhưng Lâm Nhiên đã mất đi hoàn toàn khả năng tự thuyết phục bản thân.
Không muốn cứ kết thúc như vậy.
Anh vẫn còn mong được nhiều hơn thế nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...