70 câu hỏi tương hợp | Một
Trần Phóng: Chào mọi người, hôm nay anh Phóng đây sẽ là chủ trì đại diện, không sai, chính là anh Phóng trai thẳng quý giá duy nhất trong bộ tiểu thuyết này ~
—— Q1.
Trần Phóng: Hai người mau xưng tên nào.
Hứa Kỳ Sâm: Hứa Kỳ Sâm (cười dịu dàng).
Hạ Tri Hứa: Chồng của Hứa Kỳ Sâm.
(mặt kiêu ngạo)
Hứa Kỳ Sâm: Người ta hỏi họ tên, không phải thân phận…
Hạ Tri Hứa: À.
Mình tên Hạ Tri Hứa, Hạ trong Hạ Tri Hứa, Hứa trong Hứa Kỳ Sâm.
—— Q2.
Trần Phóng: Người anh em năm nay bao nhiêu niên kỷ(*) rồi?
(*) Cách hỏi tuổi lịch sự.
Hứa Kỳ Sâm: Hai lăm.
Hạ Tri Hứa: Giống cậu ấy ~
Hứa Kỳ Sâm: Không phải, anh chưa ăn sinh nhật.
Hạ Tri Hứa: Nghiêm túc thế làm gì, 25 tuổi mụ được chưa ~
Hứa Kỳ Sâm: Không được, chưa ăn sinh nhật thì chưa phải 25, giờ anh mới 24 tuổi, nhỏ hơn em một tuổi.
Hạ Tri Hứa: Vâng ~ Trong nhà anh em quyết định tất ~ (Xoa đầu)
Trần Phóng: Phiền hai người tôn trọng người còn độc thân là tôi với.
—— Q3.
Trần Phóng: (xắn tay áo) Nào, miêu tả tính cách của đối phương đi.
Hạ Tri Hứa: Sâm Sâm nhà chúng ta ấy à, hồi bé là một bạn nhỏ rất ít nói, nhưng tốt bụng lắm, có chuyện gì cũng giấu trong lòng.
Sau khi quen rồi sẽ phát hiện ra cậu ấy là một người cực kỳ chân thành, cực kỳ dịu dàng, lúc không vui sẽ gục đầu xuống, lúc vui thì nói nhiều hơn, với lại cực kì giỏi làm nũng (mặc dù vô tình thôi), giờ thì càng lúc càng chảnh, có thể sau này sẽ khám phá ra được nhiều thuộc tính hơn, tóm lại bạn nhỏ Hứa là bạn nhỏ đáng yêu nhất thế giới…
Trần Phóng: Dừng! Mày đã hết thời gian (túm đồng hồ), xin mời người còn lại.
Hứa Kỳ Sâm: Giống như mặt trời, nhưng cũng sẽ có lúc yếu ớt.
—— Q4.
Trần Phóng: Miêu tả về tính cách của bản thân đi ~
Hạ Tri Hứa: Ngoài nóng trong lạnh, trông thì có vẻ giỏi xã giao nhưng thật ra chẳng hứng thú.
Nhưng tất cả nụ cười dành cho ông trời con nhà mình đều xuất phát từ nội tâm hết!
Hứa Kỳ Sâm: Ngoài lạnh trong nóng, trước đây khá yếu đuối và bi quan, bây giờ tốt hơn nhiều rồi, cởi mở hơn hồi trước.
—— Q5.
Trần Phóng: Lần đầu tiên hai người gặp nhau là khi nào? Ấn tượng đầu tiên ra sao?
Hạ Tri Hứa: 7 giờ 39 phút sáng ngày mùng 1 tháng 9 năm 2015! Buổi khai giảng đầu tiên năm cấp ba của mình, từ lúc đó đã bị hấp dẫn bởi khí chất của cậu ấy rồi, hơn nữa lúc đó trên người cậu ấy toàn là vết thương, trông như em mèo hoang đang cẩn thận trốn tránh trong đám đông, trông xót lắm, với lại cậu ấy còn chủ động xin mình kẹo nữa, nhưng cuối cùng mình không cho cậu ấy kẹo được, tiếc thật.
Hứa Kỳ Sâm: Ngày đầu tiên khai giảng.
Ấn tượng đầu tiên… hơi kỳ quặc.
Lúc ở trên xe cảm giác có người cứ nhìn mình mãi, mặc đồng phục giống mình, mình thấy là lạ nhưng cũng không nói gì, mà người này đẹp trai lắm.
Sau mình bị tụt huyết áp rất khó chịu nên mới xin người đó, nhưng mà trong lúc chờ cậu ấy đi mua kẹo thì được một dì dẫn đi ngồi nghỉ, hồi đấy áy náy lắm, lúc ngồi ở quán ăn sáng cứ nghĩ đến chuyện ấy mãi.
Hạ Tri Hứa: (nắm được trọng điểm) Từ lúc ở trên xe em đã chú ý tới anh rồi á? Lại còn thấy anh rất đẹp trai?
Trần Phóng: (chen mồm) Người ta thấy mày biến thái đấy…
Hứa Kỳ Sâm: Tại vì anh cứ nhìn chằm chằm em, có bị đần cũng nhận ra được.
Nhưng lúc đấy em nghĩ là anh đang tò mò, dù sao trên người em cũng có nhiều vết thương mà.
Hạ Tri Hứa: Không phải! Anh cũng thấy em rất đẹp, da rất trắng, tóc trông rất mềm…
Trần Phóng: Nhìn thấy chưa các em gái, cái thế giới nhìn vào ngoại hình này hiện thực cỡ nào.
(thở dài)
—— Q6.
Trần Phóng: Thích điều gì ở đối phương?
Hạ Tri Hứa: Thích hết, từ ngoại hình đến nội tâm.
Hứa Kỳ Sâm (tự dưng nắm quyền đặt câu hỏi): Nếu buộc phải chọn một trong hai thì sao?
Hạ Tri Hứa: Nếu nhất định phải chọn… Chắc là, dù thế giới này có đem đến cho em bao nhiêu đau đớn, em vẫn sẽ luôn đối xử với nó thật dịu dàng, là nguồn sức mạnh ôn hòa ấy.
Em thì sao?
Hứa Kỳ Sâm: Kiên trì và nhiệt tình.
Nhưng thật ra em thích tất cả mọi thứ trên người anh, kể cả mấy thú vui kỳ quặc của anh, em thích hết.
Trần Phóng: Mấy người ai mua giùm tôi bảo hiểm cho người độc thân đi?
—— Q7.
Trần Phóng (đọc kịch bản): Tôi thích câu hỏi này đây ha ha ha.
Xin hỏi hai người ghét nhất điểm gì ở đối phương? Buộc phải trả lời!
Hạ Tri Hứa (trầm ngâm suy nghĩ): …Cậu ấy không bao giờ biết tự chăm sóc bản thân, toàn đi chân trần trên nền sàn, không chịu ăn cơm ngoan, bên cạnh lúc nào cũng có mấy mối tơ tình chẳng biết từ đâu ra.
Hứa Kỳ Sâm: Nhắc đến tơ tình… Rốt cuộc là hai chúng ta ai nhiều hơn ai đây? Tơ tình của anh giăng từ cầu lớn Trường Giang đến dãy Himalayas rồi đấy nhé.
Hạ Tri Hứa (ôm Sâm Sâm): Anh còn không buồn liếc mắt cơ, thật! Anh giữ mình như ngọc vì em suốt mười năm còn gì!
Trần Phóng (kéo Hạ Tri Hứa ra): Được rồi, tém lại nào.
Mời đồng chí Tiểu Hứa trả lời, ghét Hạ Tri Hứa ở điểm nào đây?
Hứa Kỳ Sâm: Hay đa nghi, thiếu cảm giác an toàn.
Thật ra không phải ghét, mình thích tất cả mọi thứ trên người cậu ấy mà, chỉ là mình muốn cậu ấy biết được rằng mình cũng giống như cậu ấy, cũng đã yêu cậu ấy mười năm, cả đời này không thể gặp được mối tình nào như thế nữa.
Mình không giỏi thể hiện tình cảm, có lẽ sẽ khiến cậu ấy sinh ảo giác rằng mình không yêu cậu ấy đến thế, nhưng thật ra không phải, bao nhiêu năm qua, mấy trăm nghìn chữ tiểu thuyết của mình đều viết cho cậu ấy.
Hạ Tri Hứa: (vươn tay định ôm Sâm Sâm nhưng bị Trần Phóng túm đi).
—— Q8.
Trần Phóng: Bình thường hai người xưng hô với đối phương như thế nào?
Hạ Tri Hứa: Xưng hô có tần suất cao nhất là “Ông trời con”, tiếp theo là bạn nhỏ Hứa, bởi vì mình thấy cậu ấy siêu đáng yêu.
Thỉnh thoảng sẽ gọi là Sâm Sâm (ai cũng gọi như thế) hoặc cục cưng.
Trong những dịp khá trang trọng thì sẽ gọi cậu ấy là Kỳ Sâm.
Hứa Kỳ Sâm: Hầu hết thời gian không dùng xưng hô mà mở miệng nói chuyện luôn.
Lúc nghiêm túc thì gọi cậu ấy là Tri Hứa.
Lúc trêu ghẹo sẽ kêu bằng mặt trời nhỏ.
Trần Phóng (tỏ vẻ buồn nôn): Mặt ~~ trời ~~ nhỏ ~~
Hạ Tri Hứa: Cút.
—— Q9.
Trần Phóng: Thế hai người mong đối phương gọi mình là gì?
Hạ Tri Hứa: Chồng, hoặc anh Tri Hứa.
(bắt đầu tưởng tượng)
Trần Phóng: Để tao nôn trước (chắp tay)
Hứa Kỳ Sâm: Thì… Ông trời con là được, ừm.
Trần Phóng: Bạn học Tiểu Hứa, tai cậu đỏ rồi ~
Hứa Kỳ Sâm: Vậy, vậy à…
Hạ Tri Hứa: Em nhớ lời anh nói chưa? Anh muốn nghe em gọi là chồng ưm ưm ưm…
Trần Phóng (Bịt miệng Hạ Tri Hứa): Câu hỏi tiếp theo!
—— Q10.
Trần Phóng: Nếu so sánh với động vật thì bạn cảm thấy đối phương sẽ là? Cái topic sến rện gì thế này!
Hạ Tri Hứa: Mèo con lông trắng như tuyết.
Mà còn phải là mèo hoang được nhặt về nuôi, là em mèo con ban đầu rất lạnh lùng, hay lấy móng vuốt cào mình, nhưng sau khi quen hơi rồi thì sẽ cực kì dính người.
Hứa Kỳ Sâm: Loại chó cỡ bự, ví dụ như golden hoặc chó chăn cừu Đức, giống loài cực kỳ trung thành, cực kỳ thông minh ấy.
—— Q11.
Trần Phóng: Nếu tặng quà cho đối phương thì sẽ chọn gì?
Hạ Tri Hứa: Thật ra mình rất sầu, mình nhìn thấy cái gì cũng muốn đưa cho cậu ấy cả, lúc chưa ở bên nhau đã thế, vì vậy có một dạo mình không thể không chọn nổi thứ gì bản thân yêu thích cả.
Mỗi khi nhìn thấy một món đồ gì đó, điều đầu tiên mình nghĩ là không biết cậu ấy có thích không.
Trần Phóng: Mày mê người ta quá rồi đấy!
Hứa Kỳ Sâm: Quà tặng thì… chắc là tự tay nấu cho cậu ấy một bữa cơm.
Trần Phóng (nghe thấy nấu cơm là bắt đầu rơi nước mắt): Cho tôi một CP với! Tôi cũng muốn có cơm hộp tình yêu!
Hạ Tri Hứa: Mày là FA chính phủ chỉ định rồi (mỉm cười)
Hứa Kỳ Sâm: Phóng Phóng hôm nào đến nhà bọn tôi đi, tôi làm cho.
Trần Phóng (khóc lóc sướt mướt): Tiểu Hứa là tốt nhất hức hức hức.
Hạ Tri Hứa: Cút xéo.
—— Q12.
Trần Phóng (xì nước mũi): Bản thân muốn quà gì?
Hạ Tri Hứa: Bản thân Hứa Kỳ Sâm!
Hứa Kỳ Sâm: Hạ, Hạ Tri Hứa là được.
(tai lại đỏ)
Trần Phóng: ĐM, mũi vừa mới thông đã lại nghẹt cái mùi chua loét của tình yêu rồi.
—— Q13.
Trần Phóng: Thích nhất bộ phận nào của đối phương, này này này không cho nói quá giới hạn nhá, R18 thì để Hạ Tập Thanh chủ trì, tao không hold nổi.
Hứa Kỳ Sâm: Mắt, mũi, răng nanh… Ngũ quan thích hết, thế thì khuôn mặt đi.
Hạ Tri Hứa: Tức là em chỉ thích mỗi khuôn mặt của anh thôi á?
Hứa Kỳ Sâm (nghiêm túc): Không phải những người thích anh đều vì thích khuôn mặt của anh sao?
Trần Phóng: Nói hay lắm!
Hạ Tri Hứa (thở dài): Mình thích nhất là chân cậu ấy, vừa dài vừa thẳng vừa trắng, thích cả mắt cá chân với xương hông nữa, dạo này rất thích xoa vuốt làn da mỏng chỗ xương hông của cậu ấy, véo thích cực…
Trần Phóng: Dừng ngay! Không cho nói nữa, đồ mê chân biến thái! (bịt tai)
Hạ Tri Hứa: Mày còn dám nói tao! Lần trước mày bảo mày thích tất chân còn gì!
Trần Phóng: Tao nói tấm ảnh, không phải chân người!
Hứa Kỳ Sâm: Tấm ảnh…
Hạ Tri Hứa: Anh chưa thấy bao giờ, cậu ta rủ rê anh phi pháp.
(nhưng trong lòng đã bắt đầu tưởng tượng đến tất chân…)
—— Q14.
Trần Phóng: Chuyện khiến hai người tiếc nuối nhất?
Hạ Tri Hứa: Mình không dám thổ lộ trực tiếp với cậu ấy vào cái ngày cậu ấy tuyệt giao với mình, thật ra đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, nhưng khi nghe cậu ấy nói cậu ấy không phải đồng tính, mình vẫn rất sợ.
Nếu lúc ấy nói thẳng ra thì chắc mọi chuyện về sau đã khác rồi, nhưng khi đó cũng không phải thời cơ tốt, bọn mình còn quá nhỏ, có nhiều chuyện chưa thể kiểm soát được, có ở bên nhau thật thì cũng không dám chắc sẽ đi được đến cuối cùng, nên là bây giờ nghĩ lại thấy cũng không tiếc mấy.
Hứa Kỳ Sâm: Từ sau khi ở bên cậu ấy thì không còn thấy tiếc nuối vì bất kì điều gì nữa.
Chắc sẽ có rất nhiều người thấy tiếc cho những năm tháng chúng mình bỏ lỡ nhau, nhưng mình lại thấy đây là con đường chắc chắn phải đi qua.
—— Q15.
Trần Phóng: Địa điểm hẹn hò đầu tiên của hai người? Từ sau khi ở bên nhau ấy.
Hạ Tri Hứa: Sau khi chính thức ở bên nhau… nhà bố mẹ mình.
Trần Phóng: Đệt, mày nóng vội thế! Vừa mới ở bên nhau đã đi gặp bố mẹ?
Hứa Kỳ Sâm: Đúng vậy, nhà bố mẹ cậu ấy.
Nói chính xác hơn nữa là trên chiếc giường trong phòng ngủ của cậu ấy.
Trần Phóng: Ôi —— vãi ——
Hạ Tri Hứa: Bọn mình không hề làm gì hết nha, chỉ nằm đó ngắm sao, đắp chăn tâm sự rồi ngủ thôi.
Trần Phóng: Tao! Không! Tin!
—— Q16.
Trần Phóng: Bầu không khí lúc đó như thế nào? (Thật ra tôi cũng không muốn nghe lắm đâu)
Hạ Tri Hứa: Bầu không khí rất tuyệt, cảm giác tâm nguyện bao nhiêu năm qua của mình đã được thực hiện, hạnh phúc phát điên.
Hứa Kỳ Sâm: Rất lãng mạn, nhất là lúc cậu ấy nói với mình về giới hạn Roche, cảm giác như vừa bước vào một vũ trụ nhỏ cực kì đẹp vậy.
—— Q17.
Trần Phóng: Lúc ấy tiến triển đến bước nào rồi? (Không nghe không nghe đồ khốn tụng kinh)
Hạ Tri Hứa: Cậu ấy muốn được mình hôn nhưng mà mình cứ không hôn, xong cuối cùng không nhịn được nữa thế là cậu ấy xán tới gạ mình hahaha, đáng yêu kinh khủng ~
Hứa Kỳ Sâm: Im ngay…
Hạ Tri Hứa: À không, là mình cưỡng hôn ông trời con nhà chúng ta, ông trời con nhà chúng ta không hề động đậy gì hết.
Trần Phóng: Hạ Tri Hứa, mày có khí phách gớm nhỉ?
—— Q19.
Trần Phóng: Sinh nhật đối phương bạn sẽ làm gì?
Hạ Tri Hứa: Thật ra sau khi ở bên nhau, bọn mình vẫn chưa ăn sinh nhật lần nào.
Mình nhớ hồi cấp ba, sinh nhật cậu ấy vào tháng 2 nên chưa khai giảng, mình chạy đến hiệu sách mua một quyển sách tặng cậu ấy, nhưng hôm đó gọi biết bao nhiêu cuộc điện thoại mà không thấy cậu ấy nghe máy làm mình buồn khủng khiếp.
Thế là mình đi tìm cậu ấy mà trong nhà cậu ấy cũng chẳng có ai, đành đặt quyển sách đã được gói lại trước cửa nhà cậu ấy, về sau mình cũng không đề cập đến chuyện này nữa.
Hứa Kỳ Sâm: Hôm đó mình bị dì nhỏ kéo ra ngoài đi ăn sinh nhật, quên mang điện thoại theo, lúc về thấy có quyển sách xuất hiện trước cửa nhà là đã thấy kì lạ rồi.
Vừa mở điện thoại lên đã thấy mười mấy cuộc gọi nhỡ, đều từ Hạ Tri Hứa, lúc mình gọi lại thì cậu ấy lại ấp a ấp úng, cực kì cực kì kì lạ.
Hạ Tri Hứa: Dù sao thì trong mắt em anh vẫn luôn là một người kì lạ mà.
Hứa Kỳ Sâm: Cái “kì lạ” mà em nói là lời khen ngợi ở mức cao nhất rồi, tương đương với từ “đáng yêu” trong miệng anh ấy.
Trần Phóng (lại hứng một đòn chí mạng): Bạn học Tiểu Hứa, sinh nhật đối phương cậu sẽ làm gì?
Hứa Kỳ Sâm: Nếu là bây giờ thì… cho cậu ấy một phiếu điều ước không có hạn sử dụng, mình sẽ đồng ý với tất cả mọi yêu cầu của cậu ấy vô điều kiện.
Trần Phóng: Kỳ Sâm à tôi khuyên cậu đừng…
Hạ Tri Hứa: Mai anh ăn sinh nhật luôn được không! Anh thấu chi được không!
(*) Thấu chi (Vay theo hạn mức thấu chi): Chi tiêu vượt mức số tiền có trong tài khoản.
Hứa Kỳ Sâm (lắc đầu đầy quyết đoán): Sinh nhật hồi cấp ba cậu ấy được rất nhiều bạn bè tặng quà, nhân lúc cậu ấy đi vắng mình cũng nhét quà mình mua lẫn vào trong đống quà tặng đựng đầy ngăn kéo, lén lút tặng cho cậu ấy.
Hạ Tri Hứa: Em từng tặng quà cho anh á? (hoảng hốt)
Hứa Kỳ Sâm: Có mà, học kỳ một là bút máy, học kỳ hai là CD, album của ca sĩ mà anh thích ấy.
Hạ Tri Hứa: (giờ tôi phải về tìm quà đây đừng ai cản tôi)
Trần Phóng (túm chặt): Tôi thật sự không thể kham nổi công việc này nữa rồi!
—— Q20.
Trần Phóng: Hai người ai tỏ tình trước?
Hạ Tri Hứa: Mình.
(lộ răng nanh hết sức đắc ý)
Hứa Kỳ Sâm: Cậu ấy, nhưng thế giới cuối cùng trong hệ thống thì mình tỏ tình trước.
Hạ Tri Hứa: Thế nên anh mới thích thế giới đó nhất đấy! Ngày nào bọn mình cũng cosplay thế giới đó được không?
Hứa Kỳ Sâm: Anh bị điên à?
—— Q21.
Trần Phóng: Phát hiện ra mình thích đối phương từ bao giờ? À câu hỏi này thì tôi muốn góp ít lời, thằng ngốc Hạ Tri Hứa này đúng là cuồng bị vả mặt, Tiểu Hứa, cậu không biết đâu, trước đây cậu ta nói bản thân chắc chắn sẽ không bao giờ thích ai từ cái nhìn đầu tiên, thế mà quay qua quay lại đã thích cậu mất rồi.
Cậu ta còn bảo lên cấp ba sẽ không bao giờ yêu đương, chưa gì đã thấy chạy vù vù theo đuôi cậu, lại còn bảo chắc chắn sẽ không ngu ngốc như anh trai mình, thế mà một phát mất đến mười năm ròng luôn ạ (chọc cánh tay Hạ Tri Hứa) Phá kỷ lục nhà mày rồi còn gì.
Hạ Tri Hứa: Im ngay.
Hứa Kỳ Sâm: (mím môi cười không nói gì)
Hạ Tri Hứa: Thật ra từ lần đầu tiên chạm mắt cậu ấy là mình đã thích cậu ấy rồi.
Nhưng mình rất chậm tiêu, cứ tưởng đó là tình bạn.
Một ngày nọ đi trên đường, mình bắt gặp một cái cây trông rất buồn cười, phản ứng đầu tiên của mình khi đó là chụp lại gửi cho cậu ấy, nhưng lúc gửi đi, mình lại cảm thấy bản thân cứ sai sai thế nào, cực kỳ sai luôn.
Hứa Kỳ Sâm: Là cái cây anh đặt làm ảnh đại diện WeChat ở thế giới đầu tiên à? Ảnh đại diện của Lâm Nhiên ấy.
Hạ Tri Hứa: Đúng vậy, buồn cười nhờ?
Hứa Kỳ Sâm: Cũng không hẳn.
Trần Phóng: Hạ Tri Hứa là thằng ngốc đấy, cậu cứ kệ cậu ta đi.
Tiểu Hứa trả lời nào, cậu phát hiện ra mình thích cậu ta từ khi nào?
Hứa Kỳ Sâm: Chắc là sau lần đứng đọc sách trong tiệm sách với cậu ấy.
Sau khi đứng đọc cùng cậu ấy xong mình mua về nhà, nhưng cứ lật ra là sẽ nghĩ ngay đến khuôn mặt tươi cười của cậu ấy, thế là không vào đầu nổi chữ nào nữa, trước nay mình chưa từng như thế bao giờ.
Sau đó thì quyển sách kia bị mình nhốt trong ngăn kéo, không bao giờ lấy ra nữa.
—— Q22.
Trần Phóng: Bạn cảm thấy tình địch của mình là ai?
Hạ Tri Hứa: Chỉ cần có người nhìn ông trời con nhà chúng ta lâu một chút là mình đều sẽ xếp cậu ta/cô ta vào phạm trù tình địch.
Trần Phóng: Mày còn ghen với cả chú nhỏ của mày cơ ạ, hôm đấy biết chuyện tao cười suốt ba ngày ba đêm ha ha ha, Hạ Tập Thanh còn cược với tao chắc chắn Hạ Tri Hứa sẽ không thể theo đuổi được cậu chỉ trong vòng ba năm, cậu ta đỉnh thật.
Hạ Tri Hứa, hay là mày đổi sang họ của tao đi, anh Phóng ban cho mày một cái tên, Trần Thố (giấm chua)!
Hạ Tri Hứa: Cút cút cút.
Hứa Kỳ Sâm: Tạm thời thì chưa có tình địch, nhưng người theo đuổi cậu ấy nhiều đến mức đáng lo ngại, thậm chí lúc ra ngoài còn thường hay có người đến gần một cách quang minh chính đại cơ.
Mặc dù bình thường mình không thấy gì hết, nhưng đôi lúc cũng sẽ ghen.
Hạ Tri Hứa: Anh thích thấy em ghen nhất.
Hứa Kỳ Sâm: Thế từ nay về sau em sẽ không ghen nữa.
—— Q23.
Trần Phóng: Đối phương làm gì bạn sẽ cảm thấy bó tay chịu thua?
Hạ Tri Hứa: Làm nũng, cả lúc cố ý và lúc vô thức, chỉ cần cậu ấy làm nũng thôi là tim mình sẽ tan chảy ngay lập tức, cậu ấy muốn gì cũng đồng ý hết.
Hứa Kỳ Sâm: Làm mấy trò ngớ ngẩn.
Ví dụ như chạy đến hội ký tên của mình, hoặc nhất quyết đòi phải ôm mình hôn mình ở nơi công cộng chẳng hạn.
Thế là… mình cũng hết cách.
—— Q24.
Trần Phóng: Biểu cảm quyến rũ nhất của đối phương? (Không phải… Câu hỏi này đang thăm dò chơi tốc độ cao đấy à?)
Hạ Tri Hứa: Lúc vừa tháo kính xuống, nheo mắt nhìn mình.
Cả lúc uống say nữa, ánh mắt vừa thơ ngây vừa câu dẫn.
Hứa Kỳ Sâm: Lúc cố gồng hết sức.
Trần Phóng: (Sốc!!)
Hạ Tri Hứa: Khụ khụ… Vẫn, vẫn chưa được 50 câu mà cục cưng.
Hứa Kỳ Sâm: Em nói thật thôi mà.
(mặt ngây thơ)
—— Q25.
Trần Phóng: Khi nào hai người ở bên nhau mà tim đập nhanh nhất?
Hạ Tri Hứa: Những lúc cậu ấy cười ngọt ngào với mình, dùng cách trực tiếp nhất để bày tỏ với mình rằng cậu ấy rất thích mình, tim mình đều sẽ đập nhanh.
Hứa Kỳ Sâm: Thỉnh thoảng tự dưng cậu ấy sẽ nói một số câu làm mình rất rung động, nghe xong mình thường không kiểm soát được nhịp tim của bản thân.
Với lại cậu ấy cũng rất giỏi thổ lộ bằng định lý, thật sự rất quyến rũ.
Trần Phóng: Thì ra lý do tôi độc thân là vì tôi học dốt…
—— Q26.
Trần Phóng: Hệ thống thích nhất?
Hạ Tri Hứa: Thế giới quỷ hút máu! Thế giới đó Sâm Sâm đáng yêu phát điên! (kích động không chịu được)
Trần Phóng: Lúc đó mày chả gồng muốn bể bóng.
Hứa Kỳ Sâm: Thế giới thứ nhất, xét về ý nghĩa tâm lý thì đó là lần đầu tiên mình với cậu ấy ở bên nhau, mặc dù lúc ấy mình vẫn chẳng hiểu gì cả, cũng rất bị động.
Nhưng nếu đứng trên góc nhìn của cậu ấy thì chắc buồn lắm.
Hạ Tri Hứa: Đứng trên góc nhìn của anh, bộ truyện đó đúng là cực —— kỳ —— ngược —— tâm.
—— Q27.
Trần Phóng: Sáng tạo/bước vào hệ thống với tâm thế gì?
Hạ Tri Hứa: …Nói thật thì mình ôm tâm thế uống rượu độc giải khát, ảo tưởng cũng được, chỉ cần có được cậu ấy một lần là mình có thể giải thoát rồi (cười).
Thế nên ở thế giới thứ nhất mình đã sử dụng rất nhiều cách để giành được sự chú ý của cậu ấy, nhưng chắc cũng phản tác dụng nhiều, nên khi cậu ấy không đáp lại, mình lại vô thức liên tưởng đến hiện thực, lại cảm thấy bản thân chẳng còn hy vọng gì nữa, cái cách an ủi tâm lý bằng hệ thống ảo cũng thật là ngu ngốc.
Lúc ấy suýt nữa thì mình tắt hệ thống đi luôn rồi, xem như mọi chuyện chưa hề xảy ra.
Nhưng mình cũng tiếc, thế là vẫn cố gắng tiếp tục, chỉ là giữ khoảng cách với cậu ấy thôi, không để cậu ấy ghét mình như thế nữa.
Nào ngờ cuối cùng thành công thật, Lâm Nhiên ở thế giới thứ nhất là khoảng thời gian yếu đuối nhất của mình, mình đã mượn cái vai ấy để nói ra rất nhiều lời bản thân không thể nói, rất khó chịu.
Hứa Kỳ Sâm: Mình thì bị lừa vào.
Hồi đó mình tưởng mình đột tử thật, bởi vì làm nghề này sức khỏe của mình cũng không được tốt cho lắm, bản thân mình cũng rất yếu.
Mình vốn nghĩ chết thì chết thôi, nhưng lại không yên lòng dì nhỏ, với lại… với lại rất muốn gặp Hạ Tri Hứa lần nữa, mình không cam lòng rời đi như thế, nên mới đồng ý làm nhiệm vụ.
—— Q28.
Trần Phóng: Cảm thấy sau khi vào hệ thống thì bản thân đã có những thay đổi gì?
Hạ Tri Hứa: Trở nên tự tin hơn, thật ra trước đây mình vốn rất tự tin trên mọi mặt, nhưng kể từ sau khi gặp cậu ấy thì bắt đầu mất dần tự tin, chắc vì thích cậu ấy quá, cảm thấy rằng cậu ấy sẽ chẳng bao giờ thích mình được.
Sau khi vào hệ thống, ở những thế giới khác nhau, mình được cậu ấy đáp lại nhiều hơn, cũng tích góp được nhiều niềm tin hơn nữa, cuối cùng mới có can đảm để phơi bày tất cả, mặc kệ kết cục có ra sao.
Hứa Kỳ Sâm: Học được cách yêu một người.
Thật ra trước đây mình hoàn toàn không biết thích một người là như thế nào, thậm chí phản ứng đầu tiên theo bản năng sau khi nhận ra mình thích cậu ấy là né tránh.
Nhưng những thế giới đó buộc mình phải rời khỏi vòng an toàn của bản thân, dù mục đích ban đầu là hoàn thành nhiệm vụ, nhưng mình cũng đã giải phóng được bản chất bị trói buộc từ lâu, học được cách bày tỏ tình cảm, học được cách không còn tránh né nữa.
Trần Phóng: Mấy câu hỏi này nghe muốn khóc quá (trai tráng rơi lệ) Hai người bỏ lỡ nhiều thật, tiếc là tôi không nắm rõ như Hạ Tập Thanh, không thì cũng đã hỗ trợ hai người từ lâu rồi.
Hạ Tri Hứa: Mày đừng gây thêm rắc rối là tao đã rất cảm ơn trời đất rồi, lại còn hỗ trợ.
—— Q29.
Trần Phóng: Cãi nhau bao giờ chưa?
Hạ Tri Hứa: Chưa, mình theo đuổi mười năm mới bắt về tay, làm sao có thể lãng phí thời gian quý giá vào mấy chuyện lãng nhách đó được.
Trần Phóng: ĐM ngày nào mày cũng cãi nhau với bố mày!
Hạ Tri Hứa: Sao mày có thể so sánh mày với Sâm Sâm nhà chúng ta một cách không biết xấu hổ như thế chứ? Ngu ngốc.
Hứa Kỳ Sâm: Không cãi nhau được, cậu ấy sợ nhất là mình giận lên, lúc nào cũng sẵn sàng để xin lỗi, khao khát mưu sinh cực cao.
—— Q30.
Trần Phóng: Đối phương có sở thích nho nhỏ gì trong cuộc sống hàng ngày không?
Hạ Tri Hứa: Lúc ở nhà rất thích đá mình, nhất là lúc hỏi cung mình, thường vừa đá vừa kêu “Nói đi mà, nói đi mà”, đáng yêu lắm ấy.
Trần Phóng: Làm phiền cho một người đếm xem cái tên cưng vợ phát cuồng này rốt cuộc đã nói được bao nhiêu từ “đáng yêu” rồi?
Hứa Kỳ Sâm: Thích miết tay mình, lúc ngồi dựa vào sô pha thích nắm lấy mắt cá chân của mình kéo mình tới trước mặt.
—— Q31.
Trần Phóng: Khi nào sẽ cảm thấy mình được yêu thương? (Tôi no lắm rồi đấy)
Hạ Tri Hứa: Cậu ấy buồn cười lắm, bình thường toàn một mình tự xử lý công việc riêng, lúc tâm trạng cực kỳ tốt sẽ chạy tới hôn mình chụt một cái, hôn kiểu rất đột ngột, hôn xong thì chạy tót đi như đứa ngốc ấy.
Những lúc như thế, mình sẽ cảm thấy cậu ấy cực kỳ yêu mình.
Hứa Kỳ Sâm: Từng giây từng phút.
Nếu nhất định phải lấy ví dụ thì… Gần như hôm nào cậu ấy cũng phải ôm mình mới ngủ được.
Cậu ấy ngủ rất say, đồng hồ báo thức gọi cũng không dậy, nhưng có một tối nọ, mình vốn đang ôm sau lưng cậu ấy ngủ thì gặp ác mộng nên đột ngột xoay người sang bên kia, cậu ấy tự dưng sực tỉnh dậy, mơ màng ôm mình vào trong lòng rồi vỗ lưng mình, còn kè nhè “Sao thế? Cục cưng không giận nào, không giận.” Giờ mình nghĩ lại vẫn thấy buồn cười, cậu ấy sợ mình không vui đến mức nào cơ chứ.
Hạ Tri Hứa: Anh cũng không nhớ nữa.
(cười)
Trần Phóng: Khụ…
—— Q32.
Trần Phóng: Cách đối phương thể hiện tình yêu là gì?
Hạ Tri Hứa: Cậu ấy sẽ cho mình nhìn thấy phương diện không thường xuyên bày tỏ, ví dụ như hay dỗi hoặc chảnh chẳng hạn, còn ở trước mặt người khác, cậu ấy lúc nào cũng là một người cực kỳ dịu dàng.
Hứa Kỳ Sâm: Thế ai cho anh nói ra? (bắt đầu chảnh)
Hạ Tri Hứa: Anh sai rồi, do anh không đúng.
Trần Phóng: Chậc chậc chậc (khinh bỉ nhìn Hạ Tri Hứa)
Hứa Kỳ Sâm: Cách bày tỏ tình yêu của Hạ Tri Hứa từ bé đến lớn chưa từng thay đổi, cậu ấy sẽ cho mình tất cả mọi thứ, (bắt đầu bắt chước) thích cái này không? Cho em.
Thích cái kia không? Cho em.
Cho em cho em cho em hết.
Hạ Tri Hứa (nhìn Hứa Kỳ Sâm bắt chước mình): Đáng yêu quá.
Người đếm: Cộng 1.
Ơ mà tôi đếm đến mấy rồi?
—— Q33.
Trần Phóng: Sẽ tặng đối phương hoa gì?
Hạ Tri Hứa: Một bó hoa hướng dương siêu to, loài hoa sắc vàng rực rỡ.
Hứa Kỳ Sâm: Chắc là hoa cúc non.
Hạ Tri Hứa: Hả? Em từng tặng anh hoa cúc non rồi đúng không? (Cố gắng nhớ lại) Bao giờ nhỉ?
Hứa Kỳ Sâm: Không nhớ được thì thôi.
Trần Phóng: À ~~ Tôi nhớ này ~
Hạ Tri Hứa: Đừng mà, cúc non có ý nghĩa gì vậy? Nói cho anh với?
Hứa Kỳ Sâm: Không đấy.
(Lại bắt đầu chảnh)
—— Q34.
Trần Phóng: Hai người có giấu giếm nhau chuyện gì không?
Hạ Tri Hứa: Trước đây thì chắc là yêu thầm, không ai nói ra, lừa dối lẫn nhau.
Giờ hẳn là không còn.
Hứa Kỳ Sâm: Sáng nay mình đã lén lút ăn que kẹo cai thuốc cuối cùng.
(Tự dưng khẽ giọng)
Hạ Tri Hứa: Em ăn mất kẹo cai thuốc rồi thì anh đành phải ăn em để cai thuốc thôi.
Hứa Kỳ Sâm: (Tai lại đỏ)
Trần Phóng: ĐM đừng có nói vớ vẩn trước mặt tao! Cái đồ lưu manh này!
Hạ Tri Hứa: Chậc chậc, trai thẳng chưa hiểu sự đời.
—— Q35.
Trần Phóng: Bạn cảm thấy tình yêu của bạn và đối phương có thể kéo dài mãi mãi không?
Hạ Tri Hứa: Đương nhiên là có, mình sống đến tận bây giờ, nửa đời người chỉ dùng để yêu thương người này.
Hứa Kỳ Sâm: Có.
Riêng vấn đề này thì mình tin chắc chắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...