Tuần trăng mật | Ba
Mùa hạ chưa giải quyết.
Học bơi khó hơn trong tưởng tượng nhiều.
Hai ngày sau, Hứa Kỳ Sâm rút ra được một kết luận như thế.
Còn huấn luyện viên độc quyền Hạ Tri Hứa thì đưa ra kết luận là, Hứa Kỳ Sâm thật sự rất bướng.
“Em nâng chân lên, không sao anh đỡ, cánh tay quạt nước, đúng rồi…”
Hạ Tri Hứa đứng ở chỗ nước nông, nắm giữ cẳng chân Hứa Kỳ Sâm đang cúi người trong nước, giúp cậu vọc nước.
Sau khi thử nhiều lần, cảm thấy bản thân đã có thể thử bơi một lúc, Hứa Kỳ Sâm ngẩng lên nói với Hạ Tri Hứa, “Anh đừng ở đây nữa, anh cũng đi bơi đi, lướt sóng cũng được.”
“Không cần anh thật à?” Hạ Tri Hứa nhướng mày tỏ vẻ ngờ vực.
“Ừm.” Hứa Kỳ Sâm đứng dậy trong nước, mình mẩy ướt sũng, cậu đẩy Hạ Tri Hứa, “Anh đi chơi đi.”
Hạ Tri Hứa nhìn Hứa Kỳ Sâm ướt đẫm đang cúi đầu lau mặt, hắn không muốn đi đâu cả, không muốn chơi gì hết, nhưng hắn biết nếu mình cứ đứng đây giúp thì Hứa Kỳ Sâm sẽ ngại, giờ mà còn đứng đây chờ sẽ chỉ khiến cậu cảm thấy gượng gạo.
“Vậy được rồi, anh đi thật đây.” Hạ Tri Hứa kéo tay Hứa Kỳ Sâm, lặp lại một vạn lời dặn dò, “Chỉ được bơi ở vùng nước nông, phải mang theo phao, có chuyện gì thì gọi anh bằng đồng hồ đeo tay, tuyệt đối không được cố thể hiện…”
“Em biết rồi, anh phiền quá đi à.”
“Không phải anh không yên tâm về em à?” Nhân lúc Hứa Kỳ Sâm dụi mắt, Hạ Tri Hứa lén hôn cậu một cái rồi mới miễn cưỡng rời đi.
Thật ra không đi xa lắm, vì Hạ Tri Hứa thật sự không yên tâm, hắn đè đồng hồ thông minh của mình, nói với 0901 bên trong, “Liên tục theo dõi tình trạng sinh lý của cậu ấy, nếu xuất hiện điều gì khác thường thì báo cho tôi đầu tiên.”
“Vâng thưa quản trị viên.”
Chỉ còn lại một mình, cuối cùng Hứa Kỳ Sâm cũng yên tâm tập bơi độc lập.
Dựa theo những kỹ thuật Hạ Tri Hứa dạy, cậu luyện đi luyện lại trong nước.
Cụm từ “quen tay hay việc” đúng là mang ý nghĩa phổ quát nhất định, sau khi sặc nước đến mức đỏ cả mũi, cuối cùng Hứa Kỳ Sâm cũng thông suốt được điều này.
“0901, cậu thấy vừa nãy tôi bơi thế nào?”
“Ngài Hứa, tôi thấy ngài sắp lên sơ cấp rồi.” Đối với Hứa Kỳ Sâm, 0901 lúc nào cũng rất thân thiện.
“Tôi cũng thấy vậy, nói không chừng tôi tập bơi mấy vòng nữa là học được đấy.” Niềm tin bỗng tăng vọt, Hứa Kỳ Sâm lại đắm mình trong nước không chịu lên.
Sau khi cuối cùng cũng có thể một mình bơi một đoạn hoàn chỉnh ở vùng biển nông, Hứa Kỳ Sâm sung sướng ngoi lên khỏi mặt nước.
Cậu muốn cho Hạ Tri Hứa thấy thành quả nỗ lực của mình đầu tiên, nhưng vì không nhìn rõ nên hỏi 0901: “Quản trị viên nhà cậu đâu rồi?”
“Tôi vừa mới báo cáo cho ngài ấy rằng cơ thể ngài xuất hiện hiện tượng mất nước, giờ ngài ấy đang đi mua nước cho ngài, chắc trong khoảng hai phút nữa sẽ tới đây.”
“Vậy à…” Đúng là Hứa Kỳ Sâm cũng thấy hơi khát, cậu ngẩng đầu lên nhìn.
“Quản trị viên cách ngài 786 met theo đường thẳng tắp, hướng ba giờ.”
Dựa theo chỉ dẫn của 0901, Hứa Kỳ Sâm nhìn qua, đúng là bắt gặp Hạ Tri Hứa, mái tóc đen và vóc dáng cao ráp của hắn nổi bần bật trong đám đông du khách.
Vừa mới bước thấp bước cao đi về phía đó chưa được bao xa, Hứa Kỳ Sâm đã phát hiện ra Hạ Tri Hứa cầm chai đồ uống lạnh đang bị mấy chị đẹp tóc vàng mặc bikini níu chặt, cố chấp kéo tới chỗ lưới chơi bóng chuyền trên bờ cát, đến cả nước lạnh cầm trong tay vốn chuẩn bị đưa cho cậu cũng bị lấy mất.
“Bọn họ đang làm cái gì vậy?” Hứa Kỳ Sâm vô thức nhíu mày, vừa hỏi 0901 vừa đi tới nơi phát sinh sự việc.
“Dựa theo lời nói và hành vi của bọn họ… Tôi đoán bọn họ đang mời quản trị viên chơi bóng chuyền trên cát chung.” 0901 đoán.
Hứa Kỳ Sâm không nói gì, cậu nhìn chằm chằm những cô gái mặc hở đến mức có thể coi tương đương với không mặc gì, cánh tay bọn họ quấn quanh người Hạ Tri Hứa, Hạ Tri Hứa khó xử vừa đẩy một người ra, người khác đã lại quấn lấy.
Phụ nữ Pháp đều chủ động như vậy à?
Không, chẳng liên quan gì đến quốc tịch hết.
Từ hồi đi học Hạ Tri Hứa đã được chào đón như vậy rồi, mà hắn của bây giờ lại càng có sức hút hơn thuở thiếu thời nữa.
“Ngài Hứa, nhịp tim của ngài đang tăng nhanh, độ nhớt máu gia tăng, huyết áp cũng lên cao, hiện tại ngài đang ở trong trạng thái…”
Hứa Kỳ Sâm trực tiếp đưa ra kết quả cho phân tích sinh lý của 0901, “Trạng thái tức giận.”
“…Đúng vậy, ngài Hứa, ngài có thể ổn định lại cảm xúc hiện tại của bản thân thông qua việc hít thở sâu, mong ngài…”
Hứa Kỳ Sâm nhìn người đang bị gái đẹp vây quanh ở cách đó không xa với vẻ mặt không chút cảm xúc, “Quản trị viên nhà các cậu đã nói rồi, nếu có những cảm xúc tiêu cực thì phải trút bỏ hết ra.”
0901 chưa bao giờ gặp ngài Hứa như vậy, nó tìm kiếm những từ ngữ có thể tìm được trên mạng, cuối cùng cũng rút ra một ngôn ngữ mạng tương đối chuẩn xác với trạng thái của cậu giờ phút này —— Alpha.
Nó cảm thấy ngài Hứa như vậy không nên chọc vào, nhưng trả lời cuộc đối thoại với người khác đúng lúc là một yếu tố quan trọng trong giao tiếp, vì vậy sau một hồi im lặng ngắn ngủi, nó trả lời.
“Ngài Hứa, nói đúng ra, quản trị viên không phải “nhà chúng tôi”, mà là nhà ngài.”
Nói xong, xuyên qua camera mini trên đồng hồ, nó nhìn Hứa Kỳ Sâm từng bước đi về phía quản trị viên.
Hạ Tri Hứa rầu rĩ thật sự, hắn bị mấy người phụ nữ ngoại quốc này kéo đến đây, sống chết giao cho một quả bóng chuyền, không sao trốn nổi.
Hắn liên tục nói chuyện bằng tiếng Anh, ấy vậy mà những người này như không nghe hiểu, chỉ mái kéo hắn đi.
Vừa đẩy cánh tay một người phụ nữ níu lấy mình ra, Hạ Tri Hứa đã thấy Hứa Kỳ Sâm đang đi về phía mình với vẻ mặt không được thân thiện cho lắm.
Đối phương đi từng bước một tới trước mặt hắn, thẳng tay giữ lấy cổ tay của một người phụ nữ vừa chực ôm lấy cánh tay Hạ Tri Hứa.
Hiếm có khi nào Hứa Kỳ Sâm lại lạnh lùng như thế, khiến Hạ Tri HỨa nghĩ ngay đến đứa trẻ lạnh như băng đá mười năm về trước.
“Em đến rồi à, anh đang định đi đưa nước cho em thì bị bọn họ…”
Còn chưa nói dứt lời, Hạ Tri Hứa đã thấy Hứa Kỳ Sâm hơi nghiêng đầu, cậu cúi đầu nhìn người phụ nữ kia, nói mấy cậu bằng tiếng Pháp trôi chảy, sau đó hơi dùng sức gỡ tay cô ra, túm Hạ Tri Hứa đi ra ngoài.
Mấy người phụ nữ kia đuổi theo, Hứa Kỳ Sâm dừng bước, cậu cau mày quay đầu lại nhìn bọn họ một lượt, nói thêm một câu gì đó, sau đó kéo Hạ Tri Hứa rời khỏi nơi này không quay đầu lại.
Khí chất từ người Hứa Kỳ Sâm khiến Hạ Tri Hứa sửng sốt, hắn bị cậu kéo thẳng một mạch tới tận bãi biển, tìm hai chiếc ghế trống trên bãi cát ngồi xuống.
Hứa Kỳ Sâm ngả đầu lên ghế dựa trên bãi, không nói chuyện gì với hạ Tri Hứa.
Thấy ông trời con nhà mình như vậy, Hạ Tri Hứa đâm hoảng, hắn thì thầm nói chuyện với 0901, “Sao nãy cậu không nhắc tôi…”
Giọng điệu của 0901 vẫn vậy, giờ phút này nghe có cảm giác như đang hóng vui không ngại đổ thêm dầu vào lửa, “Thật sự xin lỗi, quản trị viên, vừa nãy tôi mải tìm kiếm chuyên sâu nên quên mất ngài.”
“0901, đừng có để ý đến cậu ta.” Hứa Kỳ Sâm ngửa đầu dựa vào ghế, cậu nhắm nghiền hai mắt, nói.
“Vâng thưa ngài Hứa.” 0901 nhanh chóng đáp lời.
Hạ Tri Hứa hoàn toàn bị xem nhẹ rất bất mãn, nhưng hắn không dám lớn giọng, “Không phải, rốt cuộc ai mới là quản trị viên của cậu đấy?”
0901 nghiêm túc đáp: “Quản trị viên, chính ngài nói rằng ngài Hứa có quyền hạn cao nhất mà.”
Hạ Tri Hứa câm nín không trả lời được.
Nhìn Hứa Kỳ Sâm lười biếng nằm trên ghế bãi biển, Hạ Tri Hứa biết cậu đang không được vui, vì vậy hắn kéo bàn tay buông thõng của cậu tới, véo véo, “Ông trời con, anh sai rồi, đáng lẽ anh nên hất tay mấy cô ấy ra, lịch thiệp phong độ gì đều vô nghĩa hết, ông trời con mới là quan trọng nhất!”
Hứa Kỳ Sâm vẫn nằm im không nhúc nhích, cánh tay gác trên mặt che đi đôi mắt cậu.
Nhưng trong thâm tâm, cậu đã nghe vào lời nhận lỗi của Hạ Tri Hứa rồi.
Đúng là hắn chẳng làm gì sai, cũng đâu thể nào hất con gái người ta ra như ác bá được.
Nhưng cậu vẫn không vui, Hứa Kỳ Sâm cảm giác dường như lúc nào Hạ Tri Hứa cũng bị người khác quấn lấy vậy, đã thế còn không phân gì nam nữ.
Giờ cậu rất muốn lên các trang web hỏi đáp để trả lời vấn đề “Có bạn trai được chào đón quá mức là trải nghiệm như thế nào?”, cậu có thể viết ra cả một bài tiểu luận nói có sách mách có chứng.
Thấy cậu vẫn hờ hững, Hạ Tri Hứa bèn đứng khỏi ghế mình, nửa quỳ trước mặt Hứa Kỳ Sâm.
Hắn nắm tay cậu, đổi đề tài, “Cục cưng, vừa nãy em nói gì với mấy cô ấy thế?”
Hứa Kỳ Sâm không trả lời, Hạ Tri Hứa cứ quấn riết lấy cậu hỏi đi hỏi lại đến phát phiền.
“Em bảo đây là huấn luyện viên bơi lội của em, em phải tốn rất nhiều tiền mới mời được, không có thời gian ở đây dây dưa với bọn họ.”
Cuối cùng cũng nhận được câu trả lời của Hứa Kỳ Sâm, Hạ Tri Hứa kéo dài giọng “Ồ”, nhẹ nhàng nhéo khớp ngón tay cậu, “Nhưng vừa rồi anh bảo 0901 bật chức năng phiên dịch đồng thời, anh nghe hình như nói… [Đây là bạn trai của tôi, phiền mọi người đừng quấy rầy anh ấy] cơ mà…”
Hứa Kỳ Sâm ngẩng phắt đầu dậy, cậu rút tay mình từ trong tay Hạ Tri Hứa ra, đứng lên chực bỏ đi.
Thấy vậy, Hạ Tri Hứa nhanh lẹ ôm lấy Hứa Kỳ Sâm, “Này này này đừng đi mà, anh biết rồi, chắc chắn là do 0901 lừa anh, con quỷ Al lúc nào cũng có ý đồ xấu xa, đừng giận, đừng giận anh.” Hắn vỗ lưng Hứa Kỳ Sâm như dỗ dành trẻ con, “Anh sai rồi, tại anh tất.”
0901 ngồi nghe suốt toàn bộ quá trình, nội tâm nó chẳng gợn chút cảm xúc gì, nhưng nó nghĩ đến một ngôn ngữ mạng khác mình cũng từng thấy trong lúc tìm kiếm từ ngữ —— đội nồi.
Dưới ánh nắng mặt trời, Hứa Kỳ Sâm vô thức nheo mắt lại, lúc nhìn Hạ Tri Hứa, ánh mắt trở nên lạnh lùng hơn hết.
Hạ Tri Hứa bật cười, nói, “Đây là lần đầu tiên anh thấy em ghen đấy.”
“Ai ghen?” Hứa Kỳ Sâm nhướng đuôi mắt.
Hạ Tri Hứa gió chiều nào đổ chiều ấy lập tức sửa lời, “Đúng vậy, ai ghen? Ai ghen chứ ông trời con nhà chúng ta là không ghen rồi.” Hắn ôm Hứa Kỳ Sâm lấy lòng, “Giờ khí chất của bạn học Tiểu Hứa nhà chúng ta mạnh quá rồi, anh không đè nổi nữa.”
Theo lời hắn nói, Hứa Kỳ Sâm đưa ra kiến nghị, “Thế đêm nay em sẽ đè anh.”
“Được thôi.” Hạ Tri Hứa bật cười, “Em nằm trên, em đè anh.”
Bất ngờ với sự hào phóng của Hạ Tri Hứa, Hứa Kỳ Sâm nhìn hắn đầy ngờ vực, “Thật à?”
“Thật chứ.” Hạ Tri Hứa ôm lấy vai Hứa Kỳ Sâm, dẫn cậu đi về phía bãi biển, “Anh đâu phải người quan trọng trên dưới, dù sao thì có nằm trên hay dưới thì anh cũng ở trong mà.”
Sắc mặt Hứa Kỳ Sâm chợt thay đổi, cậu đá vào cẳng chân Hạ Tri Hứa.
Hạ Tri Hứa cười toét mắt, tóm lấy chân Hứa Kỳ Sâm, hai người đứng không vững nên ngã nhào ra đất.
Hạ Tri Hứa kéo Hứa Kỳ Sâm, lúc ngã xuống, hắn lót người mình phía dưới cậu, chợt kêu lên với vẻ mặt đầy đau đớn, “Ôi đầu tôi…”
“Không sao chứ?” Hứa Kỳ Sâm vốn đang nổi nóng lập tức tắt cơn giận, cậu hơi nhổm dậy từ trên người hắn, thò tay xoa gáy đối phương, “Bị đập vào chỗ nào?”
“Chết mất chết mất…” Hạ Tri Hứa giả vờ được nửa chừng bỗng vươn tay ôm mặt Hứa Kỳ Sâm, hôn cậu chụt một cái, cười hì hì, “Anh rất thích tư thế ở trên nhé, khá sâu, anh cũng chỉ cần dùng ít sức.
Giống thế này này.”
Hắn hơi ẩy lên Hứa Kỳ Sâm đang ngồi trên người mình, làm mặt cậu đỏ bừng ngay tức khắc.
“Hạ Tri Hứa!”
“Có ~”
Đêm trước khi rời Nice, Hạ Tri Hứa thuê một chiếc xe đạp không lớn lắm, đạp xe chở Hứa Kỳ Sâm đi dọc đại lộ Anh Quốc.
Cây cọ hai bên bờ biển nhẹ nhàng đung đưa tán lá trong gió đem, Hứa Kỳ Sâm bị bắt ngồi sau đặt tay bên hông Hạ Tri Hứa để giữ thăng bằng, cảnh tượng này quá đỗi quen thuộc, quen thuộc đến mức dường như cậu có thể nhớ lại được cả hương nước hoa lành lạnh mà hồi ấy mình ngửi thấy từ yên sau.
Và cả tâm trạng thấp thỏm bất an khi ẩy.
Hạ Tri Hứa chở Hứa Kỳ Sâm tới bãi đã ngầm nằm khuất lấp đã từng đi hồi ở thế giới thứ nhất, hai người gác xe một bên, sóng vai ngồi cạnh nhau trên bãi biển đầy sỏi đá.
“Cảm giác như lần gần nhất ngồi ở nơi này mới là chuyện của ngày hôm qua vậy.” Hứa Kỳ Sâm xúc động nhìn biển cả rộng lớn vô tận, gió biển ẩm ướt chậm rãi đẩy thủy triều lên rồi lại chậm rãi nhấn chìm xuống, quay về lòng đại lòng.
Cũng giống như nhịp tim lúc tăng lúc giảm của cậu mỗi khi ở cạnh hắn vậy.
“Anh vẫn rất tò mò.” Hạ Tri Hứa ngồi bên cạnh nghiêng mặt nhìn Hứa Kỳ Sâm, “Lúc ấy anh hôn em, tại sao em không cự tuyệt?” Nói đoạn, hắn nở nụ cười, để lộ chiếc răng nanh trông rất trẻ con, “Bởi vì chưa tỉnh ngủ nên ngơ ngác quên đẩy anh ra à?”
“Bởi vì em thích anh.” Hứa Kỳ Sâm nhìn vào mắt hắn, vẻ mặt vẫn nghiêm túc và chân thành như mọi khi.
Hạ Tri Hứa ngẩn người.
“Nhưng nói thật là lúc đấy em cũng hơi ngơ, em không biết tại sao Lâm Nhiên – hay có thể nói là anh, tự dưng lại hôn em, tại sao lại nảy sinh tình cảm với em một cách khó hiểu như thế.
Thật ra em có thể đẩy anh ra, nhưng bản năng không bảo em làm vậy, có lẽ hẳn là vì từ lúc ấy em đã thích anh rồi.” Cậu nghiêng mặt nhìn biển rộng, “Chỉ là em không thể tin nổi bản thân lại đi thích nhân vật do chính mình viết nên.”
Nghe Hứa Kỳ Sâm nói vậy, Hạ Tri Hứa thở ra một hơi dài, “Vậy à.”
“Gì?” Hứa Kỳ Sâm nhìn hắn.
Hạ Tri Hứa lắc đầu.
Hắn ngả đầu nằm ra đất, nhìn trời cao, “Không có gì, cảm giác như vừa được tháo gỡ một khúc mắc.
Xem ra anh cũng có sức hút phết nhỉ.”
Hứa Kỳ Sâm cũng nằm xuống, kề đầu cạnh hắn.
“Anh vốn rất có sức hút mà.” Cậu nghiêm túc lặp lại câu nói chơi của Hạ Tri Hứa, “Dù anh xuất hiện trước mặt em bằng vẻ ngoài nào đi chăng nữa, chắc chắn em sẽ luôn phải lòng anh, giống như một điều bất khả kháng vậy.”
Nghe thế, Hạ Tri Hứa cảm giác trái tim mình lỡ một nhịp đập.
Hắn khẽ giọng bật cười.
“Cười cái gì?”
“Không có gì.” Hắn nắm tay Hứa Kỳ Sâm, “Anh cảm thán thôi, đúng là người có tài văn chương thì nói chuyện cũng lãng mạn hơn người khác rất nhiều.”
Nghe hắn nói vậy, Hứa Kỳ Sâm hơi ngượng, cố tập trung ngắm bầu trời thênh thang.
Bầu trời đêm trên biển như một tấm vải nhung xanh dương đậm khổng lồ, trên đó không thấy được quá nhiều sao trời, chỉ có vầng trăng sáng tỏ đến mức lu mờ vạn vật, ánh sáng lạnh lẽo lan dần giữa màn đêm.
“Ánh trăng và ánh nắng mặt trời đúng là không giống nhau.” Hứa Kỳ Sâm chậm rãi mở miệng, “Mặt trăng lạnh lẽo, mặt trời ấm áp.”
Cậu yên lặng giây lát rồi bật cười, dường như cảm thấy việc thảo luận như vậy cũng chẳng có nghĩa lý gì, “Nhưng mà ánh sáng từ mặt trăng vốn dĩ không thuộc về bản thân nó, tất cả đều phản chiếu từ mặt trời mà ra.
Một khi mặt trời biến mất, ánh trăng cũng sẽ tắt đi.”
Hạ Tri Hứa nghiêng mặt hôn lên khóe mắt Hứa Kỳ Sâm, “Em là ánh trăng của anh, anh sẽ không để em tắt mất.”
“Anh sẽ thiêu đốt bản thân từng giây từng phút không ngơi nghỉ, để em sáng lên.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...