Từ ngày nhận được nhẫn của Hứa Kỳ Sâm, Hạ Tri Hứa rất làm quá, cứ đeo trên tay đi khoe khoang khắp nơi cả ngày, khoe với Trần Phóng xong lại khoe với Hạ Tập Thanh, Hạ Tập Thanh thì còn bình thường, cậu ta coi như mình bị mù không nhìn thấy là được.
Nhưng Trần Phóng thì không sao chịu nổi, thằng nhóc này ngày nào cũng giương vuốt, lúc ăn cơm lắc lắc mấy cái, lúc uống rượu quơ quơ mấy cái, lúc chơi game chung mở mic cũng phải thầm thì mấy câu, không quan tâm gì thắng thua.
“Ui cha tao đeo nhẫn nên không quen lắm, lúc chơi game ảnh hưởng đến cảm giác ghê ta.”
“Trời ơi nhẫn Sâm Sâm nhà chúng ta cho tao chắc chắn là được khai quang rồi, đỉnh quá, tao yêu Sâm Sâm quá!”
Trần Phóng: “ĐCM ông đây không chơi nữa!”
Hạ Tập Thanh: “Bình tĩnh… Mày cứ coi như mày bị điếc là được rồi.”
Vì vậy khi biết Hạ Tri Hứa với Hứa Kỳ Sâm sắp đi du lịch nước ngoài, Trần Phóng sướng đến nỗi tí thì đốt pháo.
Thật ra Hứa Kỳ Sâm vốn chẳng có mấy thời gian để đi du lịch nước ngoài, dạo này cậu rất bận đăng chương mới cho bộ truyện đang viết, ngày nào cũng ôm máy tính viết truyện với vẻ mặt không chút cảm xúc gì, nhưng Hạ Tri Hứa khăng khăng muốn hai người sang nước ngoài hưởng tuần trăng mật, Hứa Kỳ Sâm không thể không đồng ý.
Sau khi ở bên nhau, đúng là hai người không còn ra ngoài chơi nữa.
Mặc dù ngoài miệng không nói gì, thực chất trong lòng Hứa Kỳ Sâm cũng rất mong chờ.
Đêm trước ngày khởi hành, Hạ Tri Hứa phấn khởi sắp xếp hành lý, Hứa Kỳ Sâm khoanh chân ngồi trên ghế, tựa cằm vào lưng ghế nhìn hắn dọn đồ, không kìm được nụ cười, cậu nói: “Ra ngoài đi du lịch thôi mà, anh phấn khích cứ như học sinh tiểu học đi chơi xuân ấy.”
Hạ Tri Hứa ngồi xổm trên mặt đất, cố gắng đóng chiếc va ly đã nhồi đầy ụ vào, sau đó nghiêng mình hôn Hứa Kỳ Sâm đang ngồi trên ghế, “Em nói thế làm anh cũng muốn được gặp em lúc đi chơi xuân hồi tiểu học, chắc chắn là siêu siêu đáng yêu.”
Hứa Kỳ Sâm vươn tay chạm lên mái tóc trên đỉnh đầu Hạ Tri Hứa, giọng nói đều đều, “Còn lâu ý, hồi tiểu học em nhát lắm, mẹ chuẩn bị cho em một chiếc cặp đựng đầy đồ ăn vặt để lúc đi chơi xuân đem chia cho bạn bè, tiện thể kết thêm nhiều bạn mới hơn.
Nhưng mà em nhát gan quá, không dám mở miệng nói chuyện, cuối cùng chỉ có thể nắm lấy quai cặp đứng nhìn các bạn nhỏ khác chơi thôi, còn không mở cặp sách ra lần nào.”
“Sau đó thì sao?” Hạ Tri Hứa nắm lấy tay cậu, ngón tay hắn đan luồn vào kẽ hở giữa ngón tay cậu, quơ quơ.
“Làm gì có sau đó, thế là đeo chiếc cặp đựng đầy đồ ăn vặt về nhà thôi.” Hứa Kỳ Sâm bật cười.
Hạ Tri Hứa đứng dậy kéo Hứa Kỳ Sâm lên giường, ôm cậu vào lòng bằng cả tay lẫn chân.
Ổ chăn chưa ấm lắm, nhưng nhiệt độ cơ thể Hạ Tri Hứa lúc nào cũng cao, khiến cho Hứa Kỳ Sâm cảm thấy ấm áp vô cùng.
“Mai bạn nhỏ Hứa nhà chúng mình cũng được ra ngoài chơi xuân, hôm nay nhất định phải ngủ thật ngoan nhé.” Hắn hôn lên trán Hứa Kỳ Sâm, “Anh sẽ ăn hết tất cả đồ ăn vặt của bạn nhỏ Hứa.”
Hứa Kỳ Sâm cắn nhẹ lên cổ hắn, nói khẽ, “Không cho anh ăn.”
“Em sẽ cho.”
Hạ Tri Hứa bận rộn cả ngày trời chìm vào giấc ngủ rất chóng, nghe thấy tiếng thở vững của hắn, Hứa Kỳ Sâm mới nhẹ nhàng nhấc cánh tay hắn ra.
Hạ Tri Hứa hơi cử động nhẹ, nhíu mày, cậu vội vã vỗ vai hắn dỗ dành, sau nhiều lần thử như thế, Hứa Kỳ Sâm mới thành công rời khỏi phòng ngủ.
Cậu cẩn thận vào phòng làm việc, vội vàng viết bản thảo suốt cả đêm, khi cậu hoàn thành một bước ngoặt rất quan trọng trong cốt truyện thì đã là năm giờ, trời cũng gần sáng.
Hứa Kỳ Sâm vội vàng tắt máy tính chạy về phòng, Hạ Tri Hứa vẫn đang ngủ, Hứa Kỳ Sâm thở nhẹ, rón rén chui vào chăn, cậu vừa mới nằm xuống đã được Hạ Tri Hứa ôm lấy, Hứa Kỳ Sâm bồn chồn nhắm mắt thiếp đi.
Nằm khoảng được một tiếng, Hạ Tri Hứa đã kéo cậu rời giường.
Hứa Kỳ Sâm mệt xỉu, trời vừa sáng đã mệt rã rời, lúc đợi ở sân bay suýt nữa thì lăn ra ngủ.
Tất cả những chuyện liên quan đến chuyến du lịch đều do Hạ Tri Hứa toàn quyền phụ trách, cậu không phải bận tâm điều gì, thậm chí còn không bàn bạc xem đi du lịch ở đâu, đối với cậu mà nói, chỉ cần là ới Hạ Tri Hứa, đi đâu cũng giống nhau.
Trước khi lên máy bay, Hứa Kỳ Sâm sắp không mở nổi mắt mới phát hiện ra điểm đến được viết trên vé máy bay là Paris, Pháp.
Hứa Kỳ Sâm mở to đôi mắt mơ màng, nhìn về phía Hạ Tri Hứa, “Paris… Đi Nice à?”
Người kia nở nụ cười để lộ răng nanh, “Thông minh quá đi.” Dứt lời, hắn ôm lấy vai Hứa Kỳ Sâm, “Đây chính là thánh địa đính ước của chúng ta đấy.”
Đính ước cái gì chứ… Ngốc nghếch.
Mặc dù chê bai trong lòng như thế, song khóe môi Hứa Kỳ Sâm vẫn cong lên chẳng thể kìm nổi.
Lúc lên máy bay, Hạ Tri Hứa đứng bên cạnh bỗng như vừa nghĩ ra chuyện gì đó, tự dưng cười rộ lên, Hứa Kỳ Sâm khó hiểu nhìn hắn, “Anh cười cái gì?”
“À, không có gì.” Hạ Tri Hứa mím môi, vẫn không ngăn nổi nét cười trên khuôn mặt, “Tối qua anh nằm mơ, mơ thấy được đi chơi xuân với em hồi tiểu học thật, em mặc một chiếc quần đùi nhỏ màu lam và áo trên màu vàng, đeo chiếc cặp sách be bé căng phồng đứng lẻ loi một mình dưới gốc cây, không nói chuyện gì với các bạn nhỏ bên cạnh cả.”
“Gì đấy…” Hứa Kỳ Sâm nhìn hắn với vẻ ghét bỏ, nhưng cậu cũng không nhịn được mà hỏi, “Xong sao?”
“Sau đó anh mặt dày đi tới tìm em, anh nói là, “Hứa Kỳ Sâm, mau cho tớ đồ ăn vặt ngay!”” Hạ Tri Hứa bắt chước giọng điệu của một đứa trẻ con, “Thế là em đẩy anh ngã ra đất, nhất quyết không chịu cho anh ăn, anh đuổi theo chạy vòng vòng quanh cái cây đó mệt gần chết, đợi lúc em ngồi xổm xuống thở dốc, anh mới nhào sấp lên người em từ đằng sau.”
Hứa Kỳ Sâm huých hắn, “Sao anh hư thế.”
Hạ Tri Hứa nhướng mày, “Ai bảo em không cho anh ăn, chủ động giao nộp có phải tốt không.” Hắn véo má Hứa Kỳ Sâm, “Tự giác đi nhé nhóc con, em và đồ ăn vặt đều là của anh hết.”
“Xì.” Hứa Kỳ Sâm xoay người, lên máy bay theo hàng lối.
Vừa đi lên, Hứa Kỳ Sâm đã ngã phịch xuống ghế, rúc người thành một cục ghé vào bên cạnh Hạ Tri Hứa ngủ, Hạ Tri Hứa thì không buồn ngủ lắm nên mở máy tính lên xử lý một số công việc.
Tư thế ngủ của Hứa Kỳ Sâm rất cố định, cậu luôn thích cuộn tròn người lại, Hạ Tri Hứa biết thực chất cậu là người không có cảm giác an toàn, đôi khi lúc ngủ phải ôm lấy hắn từ đằng sau lưng mới yên tâm được, vì vậy ngày nào Hạ Tri Hứa cũng chủ động ôm cậu vào trong lòng.
Mặc dù mắt đã không mở nổi, ý thức vẫn còn bồng bềnh trôi, Hứa Kỳ Sâm mơ màng vươn tay ra sờ soạng bên ngoài, tìm đến cánh tay Hạ Tri Hứa, mấy ngón tay cậu níu lấy áo hắn, bấy giờ mới yên tâm vào giấc.
Hạ Tri Hứa gọi tiếp viên xin thêm một cái chăn đắp lên người Hứa Kỳ Sâm, cậu đeo bịt mắt, chỉ lộ ra mũi và miệng, khuôn miệng hơi hé, khiến trái tim Hạ Tri Hứa rung động vô cùng.
Hắn không kìm nổi mà vươn ngón cái tới cọ nhẹ lên môi cậu, sau đó nắm tay cậu suốt toàn bộ chuyến hành trình, giúp Hứa Kỳ Sâm ngủ rất ngon giấc.
Lúc xuống máy bay, tóc Hứa Kỳ Sâm rối bù vì ngủ, cậu đội mũ trên đầu, cứ đi theo Hạ Tri Hứa rời sân bay đến ga tàu hỏa, phó mặc mọi thứ.
Ngủ đẫy giấc rồi, cậu lên tinh thần hơn nhiều, phong cảnh bên đường qua xe lửa đẹp như bức tranh sơn dầu được trưng bày trong một phòng triển lãm nghệ thuật vậy, cậu say sưa ngắm nhìn.
Song cậu không hề biết, suốt chặng đường đi, Hạ Tri Hứa chăm chú ngắm nhìn cậu ngồi bên cửa sổ không biết mệt mỏi, tay chống cằm, ánh nắng mắt trời đẫm đầy của miền Nam nước Pháp dịu dàng ướm trên đường nét khuôn mặt cậu, đến cả lông mi cũng gần trong suốt.
Tàu hỏa sắp đến ga, Hứa Kỳ Sâm vươn vai, bấy giờ mới phát hiện ra Hạ Tri Hứa đang nhìn mình chằm chằm, bèn sờ lên mặt mình, “Sao thế, mặt em dính gì à?”
Hạ Tri Hứa nghiêm túc gật đầu.
“Gì thế?”
“Viết mấy chữ to, [Hứa Kỳ Sâm đẹp nhất thế giới.]”
Lại bị trêu rồi.
“Dở hơi.” Hai tai đỏ hồng, Hứa Kỳ Sâm dẫm lên chân hắn, giục hắn xuống xe.
Ga tàu hỏa rất gần với khách sạn mà Hạ Tri Hứa đặt, hai người đi mười phút là đến nơi.
Thành phố Nice mang một sự lười biếng kiểu Pháp rất tự nhiên, là nơi phù hợp nhất để thoát khỏi nhịp sống hối hả, khỏi nhà cao cửa rộng.
Có lẽ vì từng vào trong hệ thống nên đối với cả hai người, Nice đem lại cảm giác như về thăm chốn cũ.
Hạ Tri Hứa có ưu thế trời sinh về cảm nhận phương hướng, Hứa Kỳ Sâm biết nói tiếng Pháp, gần như không xảy ra chướng ngại gì trong chuyến du lịch.
Khách sạn đối diện với bãi biển xanh thẳm, khung cảnh đẹp đến lạ lùng, ban công nhỏ hình nửa vòng cung đượm hương vị Địa Trung Hải, vừa mới tới, một làn gió biển ẩm ướt đã chậm rãi tràn vào, phả lên mặt cực kì dễ chịu.
Hạ Tri Hứa ôm Hứa Kỳ Sâm từ đằng sau, hôn lên sườn cổ cậu, “Muốn ra biển không?”
Hứa Kỳ Sâm gật đầu ngay, “Giờ đi luôn đi?”
Thấy cậu phấn khởi như vậy, Hạ Tri Hứa bật cười, “Em không mệt à?”
“Em ngủ đủ rồi, giờ rất có tinh thần nhé, chỉ là hơi đói thôi.”
“Thế à?” Âm thanh Hạ Tri Hứa cũng trở nên lười nhác trong gió biển như ngâm trong Whiskey đá, hắn dịu dàng hôn từ cổ lên đến vành tai Hứa Kỳ Sâm, “Anh cũng hơi đói rồi.”
Ý khiêu khích trong câu nói này thực sự quá rõ ràng, đến cả người chậm tiêu như Hứa Kỳ Sâm cũng ngầm hiểu ra ngay.
“Này… Bọn mình đến đây chơi mà…”
“Em tưởng bọn mình là học sinh tiểu học đi chơi xuân thật đấy à? Anh phải làm chuyện không phù hợp với trẻ em hơn là ngắm hoa ăn quà vặt chứ.” Hạ Tri Hứa véo cằm cậu rồi xoay mặt cậu về phía mình, tầm mắt dừng lại trên đôi môi đỏ hồng của Hứa Kỳ Sâm.
Hắn ghé rất sát, song lại không hôn, “Vừa nãy trên tàu hỏa anh rất muốn hôn em, nhưng vì đông quá nên lại phải nhịn.”
Hứa Kỳ Sâm nắm lấy tay hắn, khuôn mặt bị ánh nắng mặt trời bên bờ biển nung nóng bừng, ấy vậy mà ngoài miệng thì vẫn còn cậy mạnh, “Không ngờ là anh còn biết ngại cơ đấy.”
“Đâu có đâu.”
Hắn nói ba chữ ấy nhẹ bẫng như sợi lông chim rơi vào trong lòng Hứa Kỳ Sâm, ngứa ngáy.
Cuối cùng tầm mắt của Hạ Tri Hứa cũng chạm đến đôi mắt của Hứa Kỳ Sâm.
“Anh không có biết ngại đâu, chỉ là ông trời con nhà chúng ta da mặt mỏng quá, nếu hôn thật chắc chắn sẽ nổi giận với anh mất, thế nên lúc đó không làm được chuyện gì khác thường.”
Hứa Kỳ Sâm nghẹn cả họng vì lời ấy, “Anh…”
Tất cả lời nói còn lại bị chặn đứng bởi một nụ hôn nồng nhiệt.
Tay Hạ Tri Hứa sau gáy cậu lên trên dần, chiếc mũ cậu đang đội rơi xuống đất, ngón tay thon dài luồn vào trong sợi tóc mềm mại của Hứa Kỳ Sâm, nhẹ nhàng vuốt ve theo nụ hôn càng lúc càng sâu.
“Ưm…” Vì bị kéo lại, Hứa Kỳ Sâm xoay người tựa lưng vào lan can ban công đối mặt với hạ Tri Hứa, bị hắn ôm trọn vào trong lòng.
Tính xâm lược của Hạ Tri Hứa chưa bao giờ có thể vùi lấp được, hôn môi trong tiếng sóng biển làm nền có vẻ sẽ quyến rũ hơn.
Bị hắn hôn nhũn cả người, Hứa Kỳ Sâm mất kiểm soát ngửa người ra sua, hai tay nắm chặt lấy cánh tay Hạ Tri Hứa.
Khi đầu óc đương mơ màng, bỗng có tiếng huýt sáo vang lên từ phía dưới và tiếng cười ồn ào đầy ẩn ý.
Nụ hôn sâu nóng ướt bị ngắt quãng, Hạ Tri Hứa mổ mấy cái nữa trên môi cậu như chưa đã thèm, cánh tay vẫn vòng lấy eo cậu.
Hứa Kỳ Sâm mê man nhìn thoáng qua phía dưới, dưới tầng có khoảng bốn, năm người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, trông dáng vẻ chừng là sinh viên, chắc bọn họ vừa đi ngang qua, bất cẩn xen ngang nụ hôn lãng mạn của hai người, bèn cười vẫy tay chào hỏi bọn họ.
“Bravo!”
Hạ Tri Hứa cũng lười nhác giơ tay, cười vẫy với mấy người dưới tầng.
Chỉ có một mình Hứa Kỳ Sâm là thấy ngại, “Đồ không biết xấu hổ.”
Hạ Tri Hứa bị hờn dỗi vẫn còn cười tươi, xoay người tựa mình vào lan can, “Anh nhận, anh nhận.”
Cái tên này thực sự mặt dày đến mức không biết xấu hổ nữa rồi, Hứa Kỳ Sâm tựa thấy mình không thể sánh được, “Em đói lắm rồi, em xuống kia mua ít đồ ăn đây.”
“Vâng, ông trời con.” Hạ Tri Hứa cũng đứng dậy theo.
Phố cổ Nice cực kì giống cảnh chụp họa báo những năm thập niên 80 của Châu Âu cũ, những tòa kiến trúc trong khu phố cổ mang gam màu nóng, phần lớn là đỏ nhạt hoặc cam, nằm dưới ánh mặt trời như được bao phủ bởi một lớp filter cổ điển, mang đậm cảm giác cổ tích.
Hạ Tri Hứa và Hứa Kỳ Sâm đi giữa những tòa kiến trúc, con đường dưới chân được lát bằng những phiến đá hẹp dài, tạo cảm giác như bước chân lên những phím dương cầm.
Không gian ươm nồng hương hoa, đậm mùi hoa hồng và lẫn cùng đinh hương, khiến người ta ngây ngất.
Khuôn mặt Hạ Tri Hứa vương nét cười, hắn nghiêng đầu nhìn Hứa Kỳ Sâm đương thích thú hết sức, “Chưa ra đến biển đã vui thế rồi cơ à?”
Hứa Kỳ Sâm nghiêng mặt nhìn hắn, cười nói, “Trong [Xiềng xích cuộc đời], Maugham đã từng viết một câu như thế này, bản thân việc hai người kề vai cùng bước trên một con đường đã là một chuyện vô cùng hạnh phúc.”
“Kafka cũng từng nói một câu.” Hạ Tri Hứa đút hai tay trong túi quần, bỗng dừng bước chân, Hứa Kỳ Sâm cũng dừng theo, nào ngờ ngay giây tiếp theo, đối phương cúi đầu hôn cậu.
Người kia lộ ra một nụ cười giảo hoạt, như thể vô cùng hài lòng về việc Hứa Kỳ Sâm không kịp phòng bị.
“Đi trên đường, nhân lúc người ta không chú ý mà hôn một cái còn hạnh phúc hơn nhiều.” Hạ Tri Hứa để lộ chiếc răng nanh, kết thúc lời “trích dẫn” của mình.
“Anh điêu, trước nay Kafka chưa bao giờ nói như thế cả.” Hứa Kỳ Sâm đá vào cẳng chân hắn.
Hạ Tri Hứa hứng đòn khom lưng, vừa cười vừa xoa xương ống quyển của mình, “Này, thế thì em không đúng rồi, cả đời Kafka nói nhiều câu như thế, chẳng lẽ em biết hết được chắc?”
“Em biết chứ.” Ngữ điệu Hứa Kỳ Sâm cố chấp như một đứa trẻ con, cậu bĩu môi, “Bình thường anh đâu có đọc của Kafka, trai kỹ thuật.”
“Ai bảo anh không đọc bao giờ, anh đọc rồi nhé.” Hạ Tri Hứa đứng thẳng người, “Em không nhớ à, hồi lớp mười một anh mượn quyển [Lâu đài] của em mà.”
Trên con đường nhỏ hẹp chật chội giữa hai tòa kiến trúc, Hứa Kỳ Sâm bị dồn từng bước tới bức tường màu hồng sẫm, hai người sát nhau vô cùng.
Hắn nhìn con ngươi trong veo của Hứa Kỳ Sâm dưới ánh mặt trời cùng khuôn mặt sạch sẽ gần như có thể nhìn thấy rõ đến từng sợi tơ nhỏ, đôi môi vốn hôn rất giỏi ấy khẽ hé, dừng lại cách môi người yêu trong gang tấc, hắn đọc một trích đoạn kinh điển trong sách bằng màu giọng tuyệt đẹp vốn có của mình.
“Không có nơi nào yên tĩnh đủ để chúng ta hẹn hò, bởi vậy, anh mong rằng có một mộ phần sâu hút chật hẹp, ở trong đó, chúng ta sẽ ôm nhau thật chặt, không thể chia lìa, anh giấu mặt trong lòng em, em giấu mặt trong lòng anh, sẽ không có bất cứ ai nhìn thấy được chúng ta.”
Hắn dừng lại, khóe môi cong lên, ánh mắt vương hơi ấm ám muội như muốn cướp trọn linh hồn Hứa Kỳ Sâm, “Viết hay thật đấy, từ năm cấp ba anh đã nằm lòng rồi.”
***
(*) William Somerset Maugham: Nhà văn, kịch tác gia người Anh, một trong những nhà văn nổi tiếng, được ưa chuộng nhất trong thời đại của mình, cũng là tác giả được trả tiền nhuận bút cao nhất trong thập niên 1930.
(**) Franz Kafka: Tiểu thuyết gia và nhà văn viết truyện ngắn người Bohemia nói tiếng Đức, được giới phê bình đánh giá là một trong những tác giả có tầm ảnh hưởng nhất thế kỷ 20.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...