Liên Hân ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn lãng của Lâm Lập Phong đập vào mắt.
Đôi mắt Liên Hân nhu thuận mà sáng lên một chút, ảnh ngược trong con ngươi là gương mặt tuấn tú của hắn: “Thì ra là cậu ở phía sau a, chị còn cho rằng mấy bạn nữ kia nhìn mình, nguyên lai là nhìn cậu”
Lâm Lập Phong vốn dĩ hơi hơi cúi đầu, nghe vậy bỗng nhiên trêи mặt trở nên hồng, giải thích: “Xin lỗi… Em không phải cố ý đi theo chị”
Liên Hân sửng sốt, vội vàng xua tay: “Không đúng không đúng, chị cũng không phải nói cậu cố ý đi theo chị, chính là, chính là…”
Lâm Lập Phong nhìn biểu tình ấp úng của Liên Hân vừa đáng thương lại đáng yêu, nhịn không được nhẹ nhàng đỡ đỡ đầu vai của cô: “Không có việc gì, em biết rồi”
Liên Hân ngốc ngốc gật đầu: “Ừ”
“Chị cũng học ở đại học F…”
Liên Hân cầm lên quyển sách siêu dày, dòng chữ sáng chói trêи bảng tên: “Điều hương chuyên nghiệp, học tập”
Lâm Lập Phong kỳ thật biết, Liên Kỷ quyên tặng một đống khu dạy học cho trường để đề cử em gái hắn vô học, học sinh trêи dưới đều biết, hắn không chỉ có biết, thậm chí là cả ngày nhìn chằm chằm thời khoá biểu của điều hương chuyên nghiệp, đã đọc làu làu, từ khi biết Liên Hân tới đại học F, trong đầu hắn tựa như có bốn thiên thần liên tục nói, vĩnh viễn vô pháp bình tĩnh trở lại, thậm chí ảo tưởng cô có phải hay không vì hắn mà tới.
Hắn giúp Liên Hân bưng chồng sách chuyên ngành, đồng tử tròn tròn có chút không dám nhìn thẳng: “Ngồi xe sao?”
Liên Hân vẫn còn xấu hổ, con ngươi ướt lộc cộc mà nhìn hắn: “Kia, ngồi đi…”
Hai tròng mắt của Lâm Lập Phong lóe sáng, bên tai lại hồng hồng, ôm eo đem Liên Hân ôm đến trước người.
Vì thế mùi hương quen thuộc mê người xông vào mũi, vờn quanh quanh thân.
Lâm Lập Phong cầm tay lái, vai rộng hoàn toàn hợp lại bao bọc thân mình nho nhỏ của Liên Hân, hắn nhịn không được ở bên tai cô thực nhẹ thực nhẹ mà tiến gần một chút.
Hắn thật sự lâu lắm không có tới gần cô, lâu lắm không có không có ôm qua cô.
Hắn luôn nhớ Liên Hân, hắn mỗi ngày đều suy nghĩ về cô.
Liên Hân vốn đang có chút *cửu biệt gặp lại tiểu câu nệ, thẳng eo nhỏ ngồi nghiêm chỉnh, nhưng thực mau liền mềm như bông mà sụp xuống, tùy ý dựa lưng vào lòng ngực rộng lớn ấm áp của Lâm Lập Phong, Lâm Lập Phong có điểm kϊƈɦ động, một chút dùng sức mà ôm ôm cô, đã quên hỏi Liên Hân muốn đi đâu, Liên Hân cũng đã quên nói, hai người cứ như vậy có chút ngốc mà ở trong vườn trường chạy xe đạp vòng vòng, một vòng một vòng mà cứ đạp.
Hơi thở nam nhân thoải mái thanh tân ôm Liên Hân, rồi lại có hormone nam nhân mê người, thực ra rất kϊƈɦ động mà vì cô đạp xe, Liên Hân bị một cục đá trêи đường xóc nảy một chút, tay mềm mại bám lấy cánh tay rắn chắc của Lâm Lập Phong.
Một tay của Lâm Lập Phong lập tức gắt gao ôm eo cô, đem xe ngừng ở ven đường: “Thực xin lỗi”
Liên Hân lắc đầu: “Không sao đâu”
Lâm Lập Phong đem Liên Hân nho nhỏ ôm vào trong lòng ngực, cúi đầu nói ở bên tai cô: “Thực xin lỗi, em… Em không nên ôm chị”.
Con ngươi của Liên Hân đã lấp lánh nước mắt, nhẹ nhàng lắc đầu ê a nói: “Ừm…”
Cổ họng Lâm Lập Phong nhẹ nhàng lăn lộn, tình cảm mãnh liệt của niên thiếu, không hề giữ lại trong lòng, làm hắn vô pháp như vậy mà áp chế chính mình, hắn nhìn chung quanh một cái, bên cạnh là ngọn núi sau trường học, mặt trêи có cây hồng diệp lâm rậm rạp, là phong cảnh của đại học F, hắn đem xe đạp gác ở ven đường, bế lên Liên Hân nói: “Có thể cho em cùng chị nói chuyện sao? Được không?”
Liên Hân gật gật đầu.
Lâm Lập Phong đem Liên Hân ôm đến rừng cây nhỏ bên cạnh không người quấy rầy, bàn tay ấm áp to rộng cầm cánh tay của nữ nhân, cúi đầu nói: “Thực xin lỗi, đều là bởi vì em không tốt, là em không ở bên cạnh chị, nhất định làm chị thực khó xử, đều là em không tốt, chị có thể tha thứ cho em sao?”
*cửu biệt gặp lại tiểu câu nệ: xa ngày gặp lại thì có chút ngại ngùng xa cách.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...