Thưa thớt “Đổng lão sư hảo”, “Đổng tiểu ca hảo”, “A đổng hảo”…
Nam giảng viên trêи đài mỉm cười: “Hôm nay có bạn học mới nga”.
Tất cả ánh mắt đều dồn vào trêи người Liên Hân.
Sinh viên ngành Điều hương chuyên nghiệp không nhiều lắm, tổng cộng chỉ có hai ban, mỗi khóa đều có thể học chuyên ngành cùng nhau, bao gồm khóa thực nghiệm, trêи đường đi có rất nhiều lời bàn tán về Liên Hân, nghe nói là sinh viên quyên tặng khu dạy học, vẫn là làm người chú ý.
Liên Hân ngồi ở góc, bị đủ loại ánh mắt nhìn, theo bản năng mà căng thẳng, cúi đầu ở trêи người chính mình nhẹ nhàng ngửi ngửi.
Sau khi thành niên cô có mùi thơm độc đáo của cơ thể, làm thân thể mình càng mẫn cảm đến mức tự ti, lo lắng mình sẽ làm người khác động tình.
“… Điều hương chuyên nghiệp, rất nhiều người sẽ liên hệ với nước hoa, nhưng trêи thực tế, điều hương là điều phối nước hoa, nó có tương quan chặt chẽ với sinh hoạt hằng ngày của chúng ta, thực phẩm, đồ uống, rượu, đồ trang điểm, y dược, thức ăn gia súc, bảo vệ môi trường, nước sơn, vân vân, chỉ cần thêm mùi hương của sản phẩm, đều không thể thiếu điều hương sư”.
“Điều hương, chính là ma thuật khứu giác, điều hương sư, là thông qua giác quan mà trực tiếp thao túng cảm xúc của sinh vật, tinh thần, nội tiết thậm chí tư duy ảo thuật gia”.
“Thôi miên, nâng cao tinh thần, thôi tình trợ hứng, kϊƈɦ phát muốn ăn, hướng dẫn tinh thần… Nhân loại, chính là động vật có cảm quan”.
Đổng lão sư đi từ trêи bục giảng xuống dưới, chậm rãi giảng bài, thanh âm êm tai, đĩnh đạc mà nói, âm thanh có lực, lúc đi qua bàn của Liên Hân hắn bỗng nhiên dừng lại, tay chống ở bên cạnh bàn, cúi đầu để sát vào nói: “Mùi thơm của cơ thể của em, thực độc đáo…”.
Liên Hân có chút khẩn trương, tay ấn ở trêи cuốn giáo trình “Cơ sở hương liệu học”.
Đổng lão sư hơi hơi mỉm cười, trở lại bục giảng, dư quang mơ hồ.
“Đối với một số người có chút đặc biệt, học điều hương, có lẽ sẽ có chướng ngại, nếu bản thân có mùi thơm của cơ thể nồng đậm, hoặc là mùi cơ thể, khứu giác của bản thân tự làm quen với mùi hương, nhưng đối với việc học điều hương, liền sẽ sinh ra quấy nhiễu, một người đủ tư cách làm điều hương sư, ít nhất nếu có thể phân biệt được 1200 loại hương vị”.
Liên Hân ngẩng đầu nhìn đổng lão sư, khẽ nhíu mày, hỏi hệ thống: “Hệ thống, nếu nói như vậy, ta học điều hương không được sao?”.
“Khoảng cách giữa ' có khó khăn ' cùng ' không thể thực hiện ' cách một trăm triệu vi mô vũ trụ, này căn bản là hai chuyện khác nhau, có ta ở đây, có vấn đề gì giải quyết không được, ta không chỉ dạy ngươi lý thuyết của điều hương sư, còn có thể dạy ngươi cách phối hương siêu tuyệt vời a”
“Vậy ta tới đây học làm gì?”.
Hệ thống khôi phục trầm mặc.
Liên Hân thấy hệ thống không nói, trợn trắng mắt: “Cho nên ta tới F đại học tập ý nghĩa là cái gì? Ngươi so với giáo sư đều lợi hại hơn”.
“Chẳng lẽ ngươi không phải tới hoàn thành nhiệm vụ?”
“…”
“Đếm ngược năm ngày còn lại”
“… = =^”
“Trễ hạn nhiệm vụ sẽ bị chết thực thảm nga”
“… Cút đi!!”
Sau khi tan học, Liên Hân một mình đi ở dưới tán cây râm mát, cúi đầu nhắn tin cho 'nhóm' bạn trai, mỗi câu nói đều là việc quan trọng, tích cực tiến tới, khí thế mà bàn bạc.
“Em học ở đại học F!”
“Học điều hương, phi thường nghiêm túc!”
“Em phải học tập thật tốt, về sau không được gặp anh nhiều rồi “
Tô Tử Tích: “Ngoan”
Kỳ Việt: “Ừ”
Phong Khải Ninh: “?”
Phong Khải Ninh: “Đã biết, đây là nhớ anh đúng không”
Liên Hân mở WeChat, nhìn đến tin tức Giang Dữ Mộ gửi cho mình, lơ đi, từ từ đóng lại giao diện, làm bộ không thấy được.
Chủ yếu là không biết làm thế nào mới tốt, Giang Dữ Mộ không phải là người ồn ào không biết điều, tự nhiên lọt vào Liên Hân, hắn không có lì lợm la ɭϊếʍ, chỉ ngẫu nhiên hỏi cô muốn nghe giọng của hắn không, muốn hát cho mình nghe, có đôi khi gửi một bức tranh thảm không nỡ nhìn gửi cho cô, đường đường là một đại minh tinh, lại đi làm cô chú ý bằng mấy kĩ năng kì quài đó.
Đường thật dài, nam thanh nữ tú, cao ráo, cũng có vài cậu nhóc ngẫu nhiên đi xe thăng bằng dạo quanh khuôn viên.
Các nữ sinh ôm sách vở tốp năm tốp ba, thướt tha lả lướt mà đi ở dưới bóng cây.
Trong tay Liên Hân có kẹp chồng sách thật dày, cúi đầu ấn di động, chân thon dài nhẹ nhàng bước, phía sau, có một nam sinh lái xe đạp, xa xa đi theo.
Mấy nữ sinh che miệng hi hi ha ha mà quay đầu lại xem.
Liên Hân tưởng nữ sinh đó nhìn mình, mạc danh khẩn trương.
Cô cúi đầu nhìn, lại sờ sờ mặt, giống như thực bình thường.
Quay đầu lại nhìn các nữ hài càng tụm lại cười khúc khích, chỉ chỉ vào Liên Hân.
Liên Hân mờ mịt, mở ra di động soi soi mặt mình, trong tay là tác phẩm của vị danh thi nào nó trượt khỏi tay, phần phật rơi rụng trêи mặt đất.
Liên Hân luống cuống tay chân mà cất di động đi nhặt sách.
Phía sau, nam nhân đi xe đạp dừng lại, chân dài vừa động, chậm rãi lại đây.
Bóng của thân thể cao lớn in trêи mặt đất, ngón tay thon dài chạm đến《 Điều hương học 》, giúp Liên Hân nhặt lên.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...