Bên ngoài, tiếng mông thịt giao kích "bạch bạch" vang lên không ngừng, đôi nam nữ nùng tình mật ái liên tục thay đổi tư thế.
Ở trong tủ quần áo, tổng tài đức cao vọng trọng của của Tô Thị tập đoàn vẫn yên lặng mà xem phần mềm làm việc trên di động.
Thoạt trông chính là đang xử lý công vụ, kỳ thật hắn cũng không hoàn toàn chuyên chú như vậy.
Tô Tử Việt cần phải dời đi lực chú ý một chút.
Hắn ký phát văn kiện xong, cửa tủ quần áo đột nhiên đánh "rầm" một cái.
"Ha~!" Liên Hân bị Liên Kỷ hung hăng đè lên tủ quần áo, tiến vào từ phía sau.
Nam nhân ôm lấy mông cô, vòng eo kích thích theo tiết tấu vô cùng kịch liệt, Liên Hân chống hai tay trên cửa tủ, khuôn mặt nhỏ mê say hơi ngưỡng, môi đào hé mở, trầm bổng ngâm nga, bầu ngực to tròn nhảy loạn, đầu ngực thỉnh thoảng còn cọ qua ván cửa.
Tô Tử Việt:...
Liên Hân mơ hồ mở mắt, thông qua kẹt cửa nhìn đến nửa sườn mặt lộ ra của Tô Tử Việt, hắn đang dùng ánh mắt bình tĩnh trầm mặc như băng tuyết mùa đông mà nhìn cô, Liên Hân kinh hoảng bụm miệng.
"A!"
Tiếc là ca ca ở phía sau cứ xuất nhập không ngừng, không cho cô có cơ hội lấy lại bình tĩnh.
Liên Kỷ tách chân, cưỡi ở trên người Liên Hân, thân hình cường tráng áp xuống, ôm chặt lấy cái mông vểnh cao ở dưới thân, nam căn thô to lấp đầy âm đ*o.
Hắn biết năng lực thừa nhận của Liên Hân rất kỳ diệu, cũng hiểu tiểu dâm huyệt này thích kẹp côn th*t đến cỡ nào.
Cái eo mông của vận động viên thể thao vô cùng rắn chắc, giống như một cỗ máy mà dùng tốc độ cao nhất phát động, thúc đẩy đại dương v*t ở giữa hai chân liên tục thao huyệt, cực đại quy đầu cuồng phong bão tố đâm vào cung khẩu, làm cho cô vừa ngứa vừa tê, mông càng vểnh cao, ai ai kêu thảm mà bị ca ca thâm nhập.
Vách trong tao huyệt tầng tầng lớp lớp xoắn chặt, kẹp mút lấy cự vật to lớn của ca ca, siết đến Liên Kỷ thấp giọng gầm gừ, da đầu tê rần, càng thêm đưa đẩy hung hãn kịch liệt.
Tô Tử Việt nghiêm túc rũ mắt, ngồi thở dài.
Bên trong tủ quần áo này quả thực đúng là hiệu quả âm thanh lập thể, 360 độ vờn quanh.
Tô Tử Việt nghiêng đầu, còn có thể từ kẹt cửa nhìn đến cặp nhũ no đủ lay động của thiếu nữ.
Chỉ cách một tầng ván gỗ thôi, hai anh em ruột đang làm tình ngay trước mặt hắn, mà hắn lại còn ngồi đây xử lý công vụ, chưa kể nữ hài kia ban nãy vừa mới cùng hắn giao hoan...
Tô Tử Việt không khỏi trầm tư lần nữa, sự tình đến tột cùng là như thế nào biến thành như vậy?
Liên Kỷ vói tay ra trước, bắt lấy cặp ngực của Liên Hân, tràn đầy vuốt ve thưởng thức, vừa sờ vừa cắm, sau đó lại tách đùi cô ra mà bế lên, dùng tư thế xi tiểu đối diện với tủ quần áo.
Nam nhân thấp người ngồi xổm, đâm ngược lên trên, làm đến Liên Hân huyệt tâm mở rộng, âm đế đỏ bừng dựng thẳng, dâm thuỷ thỉnh thoảng trào ra bên ngoài.
"A a, a... Ca ca, muốn tiểu...đừng, đừng ở chỗ này!"
Liên Kỷ không chút nào ngừng nghỉ, chỉ nghiêng đầu hôn lên gương mặt phiếm hồng của cô, còn ngậm lấy vành tai phấn nộn mà mút vào, phía dưới phụt phụt thao cắm, thấm ướt tiểu huyệt run rẩy.
"Ha a! A! Oh!" Liên Hân lắc đầu hất tóc, nỗ lực dùng năng lực khống chế thể dịch của mình, ngăn không cho bản thân phun ra tới.
Bọn họ đang đứng ngay trước tủ quần áo, giơ tay là chạm đến được, bên trong lại còn có người...nếu, nếu như cô lung tung rối loạn mà phun trúng người hắn, vậy cũng thật có lỗi! Cô cùng người này đâu có thân nhau...
Tiếc thay, đại khái là năng lực sử dụng không thuần thục, mà cao trào lại tới quá nhanh quá mạnh, Liên Hân nhanh chóng liền kịch liệt run rẩy ưỡn người về phía trước, rào rào phun ra một tảng lớn.
Một dòng dâm dịch đột nhiên đánh úp mà phun đến trên mặt Tô Tử Việt, hắn yên lặng cảm thụ âm tinh cùng vệt sữa thấu qua kẹt cửa bắn về phía mình, sau đó nâng ống tay áo lên, trầm mặc nhìn trong chốc lát.
Liên Hân vừa ngượng ngùng vừa xấu hổ mà bụm mặt, ô ô khóc thành tiếng, bị Liên Kỷ xoay người kéo tới cuốn vào trong ngực, ôm ấp hôn hít sau đó bế lên.
***
Hai người lại làm bừa thật lâu, lúc này mới coi như mưa tạnh mây tan.
Liên Kỷ đi vào phòng tắm tắm rửa, Liên Hân lại mềm như bông mà nằm liệt trên giường.
Bấy giờ, Tô Tử Việt mới cầm quần áo đã được gấp gọn gàng tỉ mỉ trên tay, từ trong tủ quần áo bước ra, đứng sừng sững nhìn xuống Liên Hân.
Nữ hài hơi hơi bừng tỉnh, khoác áo ngủ vào, vội vàng nhảy đến phía Tô Tử Việt, giúp hắn lau mặt cùng ống tay áo "Thực xin lỗi..."
Tô Tử Việt liếc mắt nhìn về hướng cửa phòng tắm, sau đó cầm lấy một kiện áo ngủ dày hơn bọc lên người cô, khoát khoát tay mà nói "Cô ra đây với tôi một chút."
Liên Hân nghe đến khẩu khí răn dạy của Chủ Nhiệm Giáo Dục, liền yểu xìu mà đi theo hắn ra ngoài, rẽ vào một lối đi nhỏ.
Thân ảnh cao lớn của Tô Tử Việt đứng đối diện với cô, hàng mi dài nhíu lại, kiểu đầu vuốt sáp vô cùng lãnh khốc đã bị vận động trên giường trước đó làm cho rối loạn một chút, có hai dúm tóc chỉa thẳng lên trời, bộ dáng đạo mạo trầm ổn bỗng dưng có chút buồn cười.
Hắn thở dài một hơi, mở miệng nói "Nếu cô mà là em gái của tôi, hiện tại chắc chắn đã bị đánh gãy hai chân."
Liên Hân rụt rụt vai, nhỏ giọng ngập ngừng "Nhưng tôi đâu có phải..."
Tô Tử Việt quay đầu nhìn cô.
Liên Hân cũng không quá sợ hắn, còn mềm mại mà cười một cái.
Dù gì hai người cũng vừa mới hôn hôn, sờ sờ, làm làm xong không lâu, cũng không nên xong việc phủi tay, bắt đầu lên lớp dạy đời như vậy chứ!
Tô Tử Việt lắc đầu "Tôi vốn dĩ muốn khuyên cô, cô tuổi còn nhỏ, nhân sinh một đời phải thật thận trọng, lầm đường lỡ bước như vậy, sau này nhất định hối tiếc không kịp, nhưng mà xem ra..." Hắn thực không tán đồng mà liếc nhìn Liên Hân một cái "Cô hẳn là nghe không lọt."
Liên Hân gục đầu im lặng một lát, hắn ngược lại không tiếp tục truy vấn, chỉ là ngữ điệu cường ngạnh mà nói "Cô chỉ cần nhớ kỹ, rời xa Tô Tử Tích, còn có tôi nữa, tránh khỏi Tô Thị càng xa càng tốt. Mọi người về sau khôi phục trạng thái hoàn toàn xa lạ là được, chỉ cần cô muốn, tôi có thể bồi thường một số tiền thoả đáng."
Cánh môi đẫy đà của Liên Hân chu lên, khóe miệng trề xuống, cảm giác chính mình giống như vừa bị lăng nhục.
Tô Tử Việt liền nói "Không cần buồn, tôi không phải cố ý mạo phạm cô, chỉ là thực lòng muốn tốt cho cô mà thôi."
Liên Hân cũng thở ra một hơi, lắc đầu nói "Tôi chỉ sợ mình làm không được."
Tô Tử Việt ninh mặt.
"Tôi có thể không chủ động đi tìm các người, nhưng mà anh muốn chúng ta an nhiên coi nhau như hai người xa lạ, khả năng là rất khó...ừm, vị kế tổ mẫu tên Vu Khanh Khanh của anh đó..."
Liên Hân bỗng nhiên nhớ tới mục đích ban đầu của chuyến đi này "Là mẹ tôi."
"......?!"
Khuôn mặt "có thể nắm giữ hết thảy" của Tô Tử Việt lộ ra biểu tình mờ mịt hiếm hoi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...