Phong Khải Ninh ánh mắt lạnh lẽo, con ngươi hơi co lại.
Liên Hân nháy mắt có cảm giác như bản thân bị động vật săn mồi rình rập, cô cúi đầu, nhích từng bước từng bước về phía sau...
"Lui bước nữa xem?"
Thanh âm băng lãnh vang lên.
Liên Hân gục đầu, đứng yên bất động.
Phong Khải Ninh tầm mắt đảo qua trên người cô, áo sơ-mi nam nửa kín nửa hở, cặp đùi trần trụi, trên người dấu vết loang lổ trải rộng, còn có mị thái hồng hào rõ ràng là vừa được nam nhân hung hăng yêu thương một trận...
Trên mặt đất ở giữa hoa viên còn có một bộ nội y tình thú bằng ren đen.
Hắn biết phản ứng không nên là thế này, nhưng đại não nối thẳng dương v*t của Phong Khải Ninh lập tức liên tưởng đến cảnh Liên Hân mặc bộ đồ kia, bị nam nhân khác tách mở hai đùi, tàn nhẫn mà xâm chiếm.
Hắn nháy mắt liền cương cứng.
***
Tô Tử Tích quay về, vừa liếc mắt liền nhìn thấy xe của Phong Khải Ninh, đằng sau lại là bóng dáng cao lớn đứng chắn ngay cửa.
Hắn lập tức cầm túi xuống xe, đi nhanh vào trong.
Tô Tử Tích lướt qua nam nhân đang chằm chằm mà nhìn bảo bối nhà mình, Liên Hân lúc này quần áo vốn không chỉnh tề, hắn nhíu nhíu mày, đem cô kéo ra sau lưng.
"Nhìn cái gì? Có bệnh?" Tô Tử Tích hỏi Phong Khải Ninh, ngữ khí không vui.
Phong Khải Ninh liếc hắn một cái, lại đăm đăm nhìn vào bả vai trắng nõn lộ ra ở phía sau.
"...Không giới thiệu một chút sao?"
Tô Tử Tích mày khẽ buông lỏng, liếc liếc mắt ra sau lưng.
Liên Hân đang co cổ rụt vai, bộ dáng rõ ràng là bị sợ hãi, cho nên hắn liền không nóng không lạnh mà trả lời "Cô ấy là..."
"Tôi không hỏi cậu." Phong Khải Ninh cắt ngang "Liên Hân, không giới thiệu một chút sao?"
Mắt đào lười nhác của Tô Tử Tích bỗng nhiên ngưng trọng. Hắn xoay người, nhìn Liên Hân.
Liên Hân siết chặt nắm tay, không lên tiếng.
Phong Khải Ninh cười lạnh trong lòng, tự tôn của nam nhân đã bị khiêu khích trầm trọng.
Phẫn nộ, ghen ghét, xúc động, nhục nhã, âm u, toàn bộ giấu dưới con ngươi màu đen lạnh băng không hề gợn sóng.
Hắn duỗi tay phủi phủi ống tay áo, phảng phất như đang phủi đi đồ vật dơ bẩn gì đó, sau đó mới xoay sang Tô Tử Tích đang đứng trừu trừu khoé miệng.
"Chơi chung một nữ nhân, chúng ta quả thực là anh em tốt."
Tô Tử Tích thần sắc khó lường mà liếc nhìn hắn một cái, lông mi giật giật.
Phong Khải Ninh có chút không kiên nhẫn, rũ mắt hỏi Liên Hân "Là có sở thích sưu tầm nam nhân hay là muốn câu cá lớn? A, khẩu vị còn rất cao."
Liên Hân siết chặt nắm tay, nước mắt lộp bộp mà rớt.
Phong Khải Ninh vừa định xoay người rời đi, thân ảnh hốt nhiên dừng lại một chút.
Tiếng khóc nức nở thình lình đánh vào màng nhĩ hai người đàn ông.
Liên Hân ngẩng đầu, nhìn bóng dáng cao lớn của Phong Khải Ninh, nhỏ giọng nói "Ngày đó không phải anh cưỡng bách tôi sao?"
Phong Khải Ninh cứng đờ.
Tô Tử Tích đột nhiên quay đầu.
"Sau đó còn muốn tôi thanh tỉnh một chút, đừng ôm si tâm vọng tưởng...cho nên tôi đã đi thật xa rồi đó" cổ họng Liên Hân phát ra âm thanh nghèn nghẹn.
"Tôi không đòi hỏi cũng không có làm gì ảnh hưởng đến anh. Tôi còn chưa tính toán với anh đâu, anh có quyền gì mà phản ứng như vậy, tôi đã làm sai cái gì..."
Không khí một mảnh đình trệ.
Vóc dáng đĩnh bạt cao ngạo của Phong Khải Ninh phảng phất giống như thái sơn sụp đổ, bảo thủ cùng tự phụ trong nhiều năm qua xuất hiện một tia vết rách.
Tô Tử Tích siết chặt nắm đấm, khớp xương đốt ngón tay kêu vang ra tiếng.
Liên Hân lau khô nước mắt, lấy cái túi từ trong tay Tô Tử Tích qua.
Cô phi nhanh vào trong phòng khách thay quần áo xong rồi lại trở ra, nói với hắn "Quần áo tôi sẽ trả lại anh."
Tô Tử Tích duỗi tay ngăn lại, cúi đầu chăm chú nhìn cô.
"Hình như tôi đối với em cũng không có làm chuyện gì sai?"
Liên Hân ngẩng đầu nhìn hắn, vành mắt đỏ hoe.
"Nhưng như thế này không ổn, hai người là bạn, em không hy vọng vì em mà...Mặc dù chúng ta bởi vì vui vẻ mới ở bên nhau, nhưng cũng cần phải vui vẻ mới có thể tiếp tục, đúng không? Cứ vậy đi, coi như là một hồi ảo giác, một giấc mộng."
Tô Tử Tích càng siết chặt tay cô hơn.
Liên Hân bất đắc dĩ đành nhấp môi, hỏi hắn "Chẳng lẽ về sau anh sẽ không để ý sao? Sẽ không nghĩ đến Phong Khải Ninh cũng từng kịch liệt mà ngủ với em giống như anh vậy..."
Tô Tử Tích ngón tay giật giật, đuôi mắt híp lại, trong đầu bỗng thoáng hiện lên hình ảnh côn th*t Phong Khải Ninh ở trong tiểu huyệt của Liên Hân, uy mãnh mà thọc vào rút ra.
Liên Hân vùng ra khỏi bàn tay của Tô Tử Tích, vùi đầu xông ra ngoài.
Cô thoáng thấy được mũi giày của hai người đều chấn động một chút, giống như theo bản năng mà nhích lên, muốn đuổi theo.
Nhưng có lẽ vì lòng tự tôn của nam nhân quad lớn, cuối cùng, cả hai đều đứng yên tại chỗ.
Liên Hân một hơi chạy xuống sườn đồi, vọt ra bên đường đón taxi.
Cứ như vậy, liền mạch lưu loát mà rời đi.
Sau khi ngồi yên vị trên xe rồi, Liên Hân mới uể oải mà đập đập đầu vào cửa kính.
《First kill! Double kill!》Hệ thống reo lên.
"Bệnh tâm thần."
《Hoan hô kỹ thuật diễn cấp bậc ảnh hậu của ký chủ, xuất sắc thành công trốn thoát, đáng giá để chúc mừng!》
Liên Hân lười nói chuyện với cái hệ thống điên khùng này.
Cô soạn một tin nhắn cáo biệt gửi cho Tô Tử Tích.
Nội dung đại khái là, không hy vọng hắn bởi vì cô mà sinh hoạt cùng tình bạn bị ảnh hưởng, lễ vật với quần áo cô sẽ chuyển phát nhanh trả lại cho hắn, cuối cùng còn nói thêm vài câu chúc hạnh phúc, chúc bình an.
Sau đó dứt khoát kéo Tô Tử Tích vào blacklist.
***
Liên Hân đem trang sức cùng quần áo đóng gói kĩ càng, sau đó đi ra trạm chuyển phát nhanh gửi đến cho "Tô phó viện trưởng, bệnh viện Sâm Vĩnh".
Trên đường quay trở về nhà, hệ thống không ngừng thúc giục cô. Bảo cô phải chóng đi làm hoặc là đến chỗ có nhiều nam nhân mà đảo tới đảo lui, để nó thuận tiện rà soát mục tiêu hơn.
"Ta sớm muộn cũng sẽ bị mi hố chết."
Liên Hân vừa dứt lời, phía sau đã bị ai đó xông tới dùng khăn tẩm mê dược chụp kín mặt mũi.
Hai mắt nhoáng lên, cô hôn mê bất tỉnh.
***
"Đây là nữ nhân bán đứng Long ca?"
Liên Hân nghe được tiếng người, mơ mơ màng màng mà tỉnh lại.
Cô bị túi vải đen trùm đầu, hai tay trói sau lưng, bị ném sóng soài ở trên mặt đất.
Mấy bàn tay nam nhân đang càn rỡ ở trên người cô sờ tới sờ lui, ngực bị bao trọn lấy, thô lỗ mà vuốt ve.
"Con ghệ này dáng người hết sảy!"
Túi vải trên đầu bị người tuỳ ý xốc lên, Liên Hân híp mắt giả vờ như chịu không nổi ánh đèn, tay ở sau lưng lặng lẽ ấn lên vòng báo nguy khẩn cấp.
Một đám đàn ông ngồi xổm chung quanh mà ngắm ngía Liên Hân, có gã đưa tay lên mặt cô vỗ vỗ.
"Là mày đem diện mạo của Long ca báo cho cảnh sát? Lá gan không nhỏ a!"
"Mẹ nó mười mấy lô hàng, hơn tám mươi huynh đệ đều bị mày hố chết. Biết bọn tao tổn thất bao nhiêu sao?"
Liên Hân súc đầu, ngoẻo sang một bên tránh né.
Chỗ này nhìn qua đại khái là một tụ điểm ăn chơi ngầm, chung quanh có không ít người.
Bên cạnh có người uống rượu, đánh bi-a, hoặc là chơi bài, phía trước bố trí một bàn roulette* cực lớn.
Trên bàn xoay, 12 đứa con gái bị bịt mắt, cởi truồng, quỳ gối xung quanh, mông hướng ra ngoài.
Một đám đàn ông sẽ từ phía sau chọn lấy cái lỗ yêu thích mà tuỳ ý chơi, chơi chán lại xoay bàn đổi một người khác.
"Hệ thống, làm sao bây giờ, mi có biện pháp sao? Mau cứu ta!" Nội tâm Liên Hân thét gào.
《Đáng tiếc đáng tiếc...Nếu hai lần trước ký chủ tuyển ưu hoá thân thể, có lẽ còn có một chút giá trị vũ lực. Hoặc là mùi thơm của cơ thể mở được ra công năng khác hẳn cũng có ích.
Trước mắt, ta thấy chỉ có cách dụ dỗ bọn họ điên cuồng mà thao ngài, thao đến vừa lòng biết đâu sẽ thả cho ký chủ một con đường sống a~》
Liên Hân âm thầm mà rủa hệ thống một câu, hai mắt khiếp đảm ngước nhìn đám người trước mặt.
"Đệt!"
"Đây là cái ánh mắt quỷ gì, liếc một cái tao liền cương!"
"Thực thích hợp để bị cưỡng gian."
"Lớn lên không tồi, dáng người cũng tốt, đem nó lột sạch ra cho tao!"
Có người cầm kéo tới đem quần áo của Liên Hân cắt rớt, đám đàn ông ba chân bốn cẳng xúm lại tranh nhau đánh giá.
Một đôi nhũ trắng trẻo đáng thương bị mười mấy bàn tay xếp hàng xoa nắn.
"Oa vú, eo, chân nhìn đã con mắt! Để xem xem tiểu tao huyệt có đẹp hay không."
Hai chân Liên Hân bị mạnh mẽ tách ra, bọn họ lại vây quanh dúi đầu nhìn vào huyệt khẩu, ngón tay vừa miết vừa xoa, tỉ mỉ quan sát.
"Đệt! Thực con mẹ nó hồng!"
"Tìm mấy trăm huynh đệ tới đây đem nó chơi chết, chơi xong đem bán lên web đen làm kỹ nữ, khi nào mang thai đem ra trước mặt mọi người mổ bụng giết, hả giận!"
"Mày câm mồm, đừng doạ em nó được không? Xem xem, người ta đều sợ đến mức miệng nhỏ co rụt, tao nhìn mà còn thấy đau lòng."
Một ngón tay thình lình cắm vào huyệt động, dò dò đánh giá, sau đó vui mừng hô lên "Mẹ nó! Chặt chết tao! Đúng là hàng ngon a~ vừa chặt vừa ướt, tụi bây xem xem!"
"Như vậy liền ướt?"
"Đậu má, đây là suối phun sao? d*m thủy thật nhiều. Thơm nữa!"
Liên Hân tay trói sau lưng, hai vú sừng sững, bị người bế lên tách chân thành chữ M xoay mặt ra ngoài.
"Lão đại! Lại đây nhìn xem cái con ngựa cái này, nhiều nước lại còn cmn thơm!"
Nam nhân chơi bài ở góc bên kia đứng dậy đi sang, áo sơmi phanh ba hàng cúc, trên mặt có một vết sẹo dài, cằm râu lởm chởm.
Hắn vừa mới đến gần đã nghe được một cổ hương vị làm người nhiệt huyết sôi trào, phía dưới lập tức ngạnh.
Đao Sẹo có chút kinh ngạc, duỗi tay sờ sờ người Liên Hân.
Hắn dùng lóng tay đẩy ra tiểu môi âm hộ nhìn nhìn, cúi đầu sát vào huyệt khẩu ngửi ngửi, gật đầu nói "Không tồi, cực phẩm."
Sau đó bàn tay to của tên Đao Sẹo đỡ lấy cặp mông mềm mại câu nhân, hắn khom người, thấp đầu, môi lưỡi ở trên huyệt khẩu của cô duyện tới liếm lui, ăn đến say sưa ngon lành.
Liên Hân bị lộng đến mông thịt run rẩy, gắt gao cắn răng khắc chế rên rỉ.
Người vây xem chung quanh càng ngày càng nhiều.
Liên Hân thừa nhận khoái cảm mênh mông cuộn trào, cuối cùng khống chế không được, ở giữa một đám đàn ông đang móc ra côn th*t mà dâm đãng kêu lên.
"Thực cmn dâm a..."
"Đừng nóng vội, để các ông xã đến thoả mãn cưng."
Đao Sẹo lúc này mới ngẩng đầu lên, hỏi "Xác thực không tồi, từ đâu ra tới?"
Hắn trực tiếp cởi quần, thả ra một cây thịt trụ kích cỡ bình thường, nhưng bên dưới lại nạm dày đặc hạt châu lớn lớn bé bé.
Thoạt nhìn thực dữ tợn.
"Ha, lão đại muốn mở hàng sao? Kỹ nữ này quả nhiên có phúc! Cây hàng của lão đại gắn 12 viên bi, chỉ cần cắm vào là có thể trực tiếp làm mày lên đỉnh ha ha ha!"
"Oa~ nhưng mà thực sự là con nhỏ này thơm quá, đây là mùi thơm của cơ thể đi?"
"Chờ chúng ta chơi đùa xong liền đem nó treo lên, nhét nho vào trong, dùng tử cung ủ rượu khẳng định rất ngon."
Liên Hân kinh hoảng nhìn đại quy đầu đã ngạnh chống ngay huyệt khẩu, nội tâm phát run.
Vừa lúc đó, bên cạnh đột nhiên có người nhớ tới ban nãy lão đại hỏi chuyện, bèn nói "À lão đại, đây là nữ nhân hôm trước đem chân dung Long ca giao cho cảnh sát, bọn em bắt trói tới đây!"
Nam nhân chuẩn bị gian dâm Liên Hân hốt nhiên động tác ngưng trệ, buông côn th*t ra, biểu tình biến hóa.
"Tụi mày trói tới? Ai hạ lệnh? Long ca cho phép tụi bây trói lại sao? Tao có kêu tụi bây trói lại sao?!"
Mọi người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, vô cùng sửng sốt.
Nam nhân bắt lấy cổ chân Liên Hân đem cô kéo xuống, liếc mắt thấy được trên tay có một chiếc vòng điện tử màu đen liền đem vòng tay giật phăng ra.
"Đây lại là cái gì?"
Một tên bên cạnh ngập ngừng trả lời "Chắc là thứ đồ giải trí gì đi, hoặc là vòng tay tự động đếm bước chân, đo nhịp tim này nọ.."
Nam nhân nhanh trí lật mặt trong chiếc vòng ra xem, nhìn đến ánh đèn màu đỏ đang nhấp nháy nhấp nháy phóng ra tín hiệu định vị, sắc mặt xanh trắng, rống giận mà quát.
"Mẹ kiếp!"
***
Kỹ thuật viên xoay màn hình laptop qua, đem địa chỉ hiển thị trên bộ định vị cho Kỳ Việt xem.
"Kỳ đội, ở kho thuốc này bên dưới hẳn là có tầng hầm."
Kỳ Việt biểu tình cực kỳ u ám mà nhìn máy tính, đem lon nước trong tay một phen bóp nát.
Vị trí đó chính là địa bàn của Đao Sẹo, đám côn đồ kia cực kỳ hung ác tàn bạo, nếu Liên Hân vì vậy mà thật sự có cái gì bất trắc...
Hắn sẽ không tha thứ cho chính mình.
———
*bàn roulettethường dùng trong casino là kích cỡ nhỏ, hình ảnh như bên dưới. Trong truyện diễn tả là bàn lớn hơn, ở giữa có trục xoay. Mấy cha nội này cũng biết chơi quá haha