Trương Ngọc Thanh không lấy được tin tức mà mình mong muốn từ Thẩm Xung, hẳn không tin là thủ đoạn của mình chưa đủ tốt.
Dưới áp lực cả về thể chất lẫn tinh thân như vậy thì Thẩm Xung hẳn là sẽ không lừa mình, cho nên Trương Ngọc Thanh đưa ra một kết luận là, Thẩm Xung kia thực sự không biết Hầu Dĩ Mặc.
Mà nếu như vậy thì chỉ có một khả năng, đó chính là Hầu Dĩ Mặc kia là một nhân vật bé xíu trong Toàn Tính mà chưa có ai từng nghe đến tên của hẳn ta.
Hoặc là nói, cái tên Hầu Dĩ Mặc này, hoặc là cái thân phận Toàn Tính này vốn dĩ chỉ là giả!
Trương Ngọc Thanh đi theo nhân viên Đâu Cũng Thông lên mặt đất, sau đó đến phòng làm việc của Đậu Nhạc.
Đậu Nhạc đẩy cho hẳn một tách trà sau đó hỏi Trương Ngọc Thanh: “Thế nào rồi, cậu hỏi được thứ mà cậu muốn biết chưa?”.
Trương Ngọc Thanh cầm tách trà lên uống cạn, läc đầu nói: “Chưa”.
Đậu Nhạc thở dài nói: Haiz, tôi cũng dùng tất cả tài nguyên mà tôi có để tra thân phận của tên Hầu Dĩ Mặc này nhưng mà thứ duy nhất tôi có thể tra được đó chính là, vào mười năm trước, có một người như vậy từng xuất hiện ở Giang Tây”.
Trương Ngọc Thanh không nói gì.
Mười năm trước, chính là lúc mà bố mẹ hắn bị giết, còn hắn thì đi lên núi.
Mà thời gian vừa khớp.
Nghĩ đến đây, Sát khí bên trong cơ thể Trương Ngọc.
Thanh cuộn trào, đôi mắt hản dần dần có ánh sáng đỏ lóe lên.
Trông thấy cảnh này, Đậu Nhạc cảm thấy da đầu mình tê rần, nếu như Tiêu Tự Tại còn không đánh thăng được Trương Ngọc Thanh thì mình không phải sẽ lạnh ngắt cứng ngắc luôn à?! Nhưng mà đúng vào lúc này, trong miệng Trương Ngọc Thanh lại bắt đầu niệm Thanh Tâm Chú.
Một lúc sau, sát khí trong người Trương Ngọc Thanh đã bị áp chế lại.
Sau đó, Trương Ngọc Thanh mới từ tốn nhìn về phía Đậu Nhạc: “Đậu tiên sinh, không cần phải sợ Sát khí trong cơ thể tôi bộc phát.
Bởi vì tôi bây giờ vẫn còn có thể khống chế được nói”.
Buổi tối, Trương Ngọc Thanh lại tìm đến Đậu Nhạc, nói với ông ta rằng mình muốn rời khỏi Giang tây.
Đậu Nhạc hơi ngạc nhiên: “Vậy cậu muốn đi đâu chứ?”.
Trương Ngọc Thanh nhìn lên bầu trời nói: “Không biết, đi đến đâu thì tính đến đó”.
Sau đó, Trương Ngọc Thanh liền chào từ biệt Đậu Nhạc.
Trong lúc mua vé, Trương Ngọc Thanh suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn đi Thiên Tân.
Bởi vì, nếu hắn không nhớ nhầm thì Từ Tam và Từ Tứ, còn cả Phùng Bảo Bảo, Trương Xử Nam đều ở bên đại khu Hoa Bắc.
Nếu như hắn không nhớ nhầm, tổng bộ của đại khu Hoa Bắc chính là ở Thiên Tân.
Nghĩ đến đây, Trương Ngọc Thanh liền mua vé máy bay đi Thiên Tân.
Lúc chuẩn bị lên máy bay, Lương Phú Quốc đã đích thân đến tiễn Trương Ngọc Thanh, đồng thời chuyển cho hắn ba mươi nghìn tệ.
Lúc đi, Lương Phú Quốc còn nói: “Ở bên ngoài chơi chán rồi thì về Long Hổ Sơn!”.
“Ừm!"
Cùng lúc đó.
Hồ Nam, Vĩnh Châu.
Tên cổ của Vĩnh Châu là Linh Lăng, còn tên nhã là Tiêu Tương.
Là nơi mà hai dòng sông Tiêu và Tương hợp nhất.
Nhà họ Thẩm là một gia tộc Dị nhân chiếm cứ tại vùng đất Vĩnh Châu đã mấy trăm năm.
Nhà Họ.
Thẩm trong giới Dị nhân mặc dù không phải là một gia tộc lớn hiển hách.
Nhưng cũng đã từng hưng thịnh một thời.
Bên trong gia tộc cũng có không ít kẻ mạnh.
Ông cụ của nhà họ Thẩm là Thẩm Đức Vượng, trong giới Dị nhân của vùng Hồ Bắc cũng là người có địa vị và có tầm ảnh hưởng rất lớn.
Mà đúng vào lúc này, một người đàn ông trung niên đang hoang mang vội chạy.
vào bên trong: “Bố! Không hay rồi! Bố, không hay rồi!”.
Thẩm Đức Vượng võ mạnh lên mặt bàn, nhíu mày nói: “Làm sao thế?”.
Người đàn ông trung niên hoảng hốt nói: “Thẩm Xung bị bắt rồi!".
Nghe thấy câu này, Thẩm Đức Vượng nhíu mày, đập bàn nói: “Bắt thì bắt, thăng khốn kiếp đó dám đi Toàn Tính, bị bắt là đáng đời!".
Nhưng mà, người đàn ông trung niên mặt đầy nước mắt nước mũi nó con chỉ có một thăng con trai là Thẩm Xung thôi, nó cũng là cháu đích tôn của bố mà, bố thực sự không cứu nó hay sao!”
Thấm Đức Vượng hơi mêm lòng.
Một hồi lâu sau, ông ta thở dài nói: “Thôi đi thôi đi, dù gì cũng là cháu đích tôn của nhà mình, cũng không thể thấy chết mà không cứu, nói cụ thể xem nào”.
Người đàn ông trung niên lúc này mới một tám một mười nói hết mọi chuyện của Thẩm Xung cho Thẩm Đức Vượng nghe.
Sau khi nghe xong, Thẩm Đức Vượng cảm thấy đầu mình hơi đau, nếu như bị công ty bắt thì này khó giải quyết nhất! Nếu như bị tổ chức Dị nhân hoặc là bị môn phái nào bắt đi thì cũng thôi.
Nhưng mà bị công ty bắt đi thì chuyện này mới khó giải quyết.
Nếu vậy, bọn họ không cắn được một miếng thịt của nhà họ Thẩm thì chäc chẳn sẽ không nhả ra! Thẩm Đức Vượng nói: “Thẩm Xung thực sự chưa giết người?!”.
“Ừm, theo như tình báo của con, Thẩm Xung vẫn chưa gây ra thương vong gì?”.
Thẩm Đức Vượng thở phào, nói: “Được rồi được rồi, bố biết rồi, giao cho bố đi!”.
Hồ Bắc thuộc khu vực Hoa Trung.
Giang Tây thuộc khu vực Hoa Đông, mà nhà họ Thẩm thì không thể tìm được cách liên lạc với người phụ trách của Hoa Đông là Đậu Nhạc.
Chỉ đành nhờ vào Nhậm Phi của Hoa Trung để liên hệ với Đậu Nhạc.
Lúc ban đầu, sau khi nghe nói Thẩm Xung là thành viên Toàn Tính, Nhậm Phi còn dự định không giúp.
Nhưng mà hình như nhà họ Thẩm đã lấy ra thù lao gì đó nên mới khiến cho.
Nhậm Phi gọi cuộc điện thoại này cho Đậu Nhạc.
Đều là người phụ trách của đại khu, Nhậm Phi đến bảo lãnh cho Thẩm Xung, Đậu Nhạc chắc chẳn sẽ phải nể mặt cô ta đúng không, cho nên Thẩm Xung đã được bảo lãnh ra ngoài.
Nói đến cùng, Toàn Tính cũng chỉ là một tổ chức dân gian.
Chỉ cần thành viên Toàn Tính không phạm lỗi, thì công ty sẽ không có lý do để xử lý bọn họ.
Mà Thẩm Xung lần này mặc dù phạm lỗi, nhưng xét cho cùng cũng chưa gây nên thương vong gì, cho.
nên việc bảo lãnh cũng thuộc quy trình hợp pháp.
Nửa ngày sau, Thẩm Xung liền trở về nhà họ Thẩm ở Vĩnh Châu Hồ Nam.
Bố của Thẩm Xung nhìn bộ dạng tiều tụy của con trai nhà mình thì rất là đau lòng.
Mà Thẩm Đức Vượng khi nhìn thấy cháu trai đích tôn bảo bối của mình trở thành cái bộ dạng thế kia thì trong lòng cũng cực kỳ khó chịu, nhưng mà trên mặt vẫn phải duy trì sự uy nghiêm của ông ta: “Thẩm Xung! Sau khi dưỡng thương xong, đừng có đi Toàn Tính nữa!”
Thẩm Xung chỉ ngẩn ngơ gật đầu.
Nhìn thấy bộ dạng này của Thẩm Xung, bố của hắn ta vừa đau lòng vừa được an ủi phần nào.
Đau lòng là vì con trai mình mấy ngày nay bị nhốt trong lô cốt dưới lòng đất hình như phải sống rất tệ.
An ủi là, con trai mình cuối cùng cũng đã thức tỉnh rồi.
Lúc ăn cơm, Thẩm Đức Vượng đưa cho Thẩm Xung hai chiếc đũa, nhưng mà, hai chiếc đũa kia trong mắt Thẩm Xung từ từ biến hình.
Hai đầu nhọn nhọn của chiếc đũa như đang phát sáng còn rẹt rẹt tia điện.
Thẩm Xung thình lình cứng đờ người hét lớn: “Bỏ dây điện ra! Bỏ dây điện ra! Đừng có lại đây nữa, cút đi, đừng đến đây nữa”.
Thấy cảnh này, người của nhà họ Thẩm đều ngây ra.
Thẩm Xung bên trong lô cốt dưới lòng đất bị làm sao vậy?!
Lúc buổi tối đi ngủ, Thẩm Xung mơ một giấc mơ, một cơn ác mộng.
Trong mơ, hắn ta bị trói lên trên ghế, không thể động đậy.
Có một cái bóng đen như ác ma, trong tay cầm hai sợi dây điện áp sát về phía mình nói: “Có quen Hầu Dĩ Mặc không!”
Rẹt rẹt rẹtI Xẹt Xẹt Xetl
Bóng đen như ác ma không ngừng kích điện lên người hắn †a.
Mãi cho đến khi Thẩm Xung bị điện giật đến kiệt sức thì hẳn ta mới nhìn thấy ở sau lưng của bóng đen, viết ba chữ đầy máu! Trương Ngọc ThanhII!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...