Triệu Vô Cực nhìn thấy đối phương động tác, đồng tử cũng theo đó co rụt lại.
Sau đó hắn ánh mắt cực nhanh nhìn về phía bầu trời, giữa trời không biết lúc nào đã hình thàn một cái từ linh lực ngưng tụ thành cự kiếm, cự kiếm treo ở ngay trên đầu hắn, hoàn toàn tỏa định hắn, xung quanh hắn không khí sền sệt như là vũng bùng, hiển hiên hắn hoàn toàn đã bị khóa chặt.
Cự kiếm dài đến hai mươi mét, trên thân kiếm hoa văn cùng Hoàng Văn Trác trong tay hoàng giai cực phẩm bảo kiếm giống hệt.
Triệu Vô Cực hoàn toàn có thể cảm giác ra được đối phương mũi kiếm lóe ra sắc bén phong mang cùng khủng bố năng lượng ba động.
Triệu Vô Cực bỗng nhiên cảm giác được, trên vai của hắn chìm xuống, cả ngươi hắn giống như là bước vào trọng lực tràng, hai chân hắn đầu hãm sâu vào mặt đất, áp lực vô cùng to lớn.
Hắn nhíu mày, áp lực này chính là đến từ trên đỉnh đầu hắn cự kiếm, cái này cự kiếm này khiến hắn bỗng nhiên liên tưởng tới năm xưa Tôn ngộ không chính là bị Như Lai ngũ chỉ sơn cứ như vậy đè xuống trấn áp phong ấn.
Mà hắn bây giờ tuy không phải là đối mặt với ngũ chỉ sơn, hắn cũng không phải là Tôn ngộ không, nhưng cái này cự kiếm hiển nhiên cũng là mang theo trấn áp cùng tru diệt chi ý, muốn đem hắn triệt để đóng đinh vào mặt đất, một kiếp bổ ra hắn, đem hắn trực tiếp đánh giết tru diệt.
cho dù hắn có mạnh mẽ đến đâu, nhục thân có cứng rắn sừng sững như là một toàn đại sơn, đối phương một kiếm này cũng có thể trực tiếp đem đại sơn chẻ làm đôi, không hề có chút nào trở ngại.
Triệu Vô Cực trong miệng lẩm bẩm mấy tiếng:
“ hoàng giai cực phẩm Khai sơn kiếm pháp!”
Khốn kiếp, đối phương vậy mà sử dụng đều là Hoàng giai cực phẩm.
Hoàng giai cực phẩm linh khí, hoàng giai cực phẩm võ kĩ, chỉ một cái đều đã rất khó chơi, hắn vậy mà cùng lúc đối mặt hai tên luyện khí kì đỉnh phong cảnh giới đối phương lại còn nội tình vô cùng thâm hậu, đây là muốn mạng của hắn tiết tấu hay sao?
Triệu Vô Cực ánh mắt trợn lên, khóe mắt bắt đầu hiện ra tơ máu.
Khai sơn kiếm pháp, mạnh ở một chữ “khai” kiếm phong vô cùng cứng rắn sắc bén không gì không phá.
Từ trên trời trực tiếp cắm xuống, như là một thanh thiên phạt chi kiếm, không hề quan tâm bên dưới là thứ gì, nó đều sẽ đem đối phương chẻ làm đôi, trực tiếp tru sát.
Bầu không khí trong nháy mắt trở nên trầm trọng nặng nề vô cùng, khiến người ta muốn hít thở một cái cũng vô cùng khó khăn, mà Triệu Vô Cực đứng ở trung tâm chiến đấu lại là người bị nhằm vào, hắn thừa nhận áp lực so với tất cả mọi người ở đây còn phải gấp mười lần.
Hoàng Văn Trác ha ha ha cười to điên cuồng nói:
“ Triệu Vô Cực, đây chính là hậu quả cho việc ngươi hại ta rơi xuống cảnh giới, khiến ta mất thật lớn một cái đại giới mới có thể trùng tu trở về, sau này đột phá cũng gấp bội khó khăn.
Hôm nay ai cũng không thể cứu nổi ngươi, ngươi nhất định phải chết, ha ha ha!”
Ngụy Tuấn thấy vậy cũng nắm chặt nắm đấm vui mừng âm thầm lẩm bẩm:
“ tốt tốt tốt, tốt một chiêu khai sơn kiếm, Triệu Vô Cực hôm nay nhất định phải chết không thể nghi ngờ, ta cùng hắn đại thù cũng có thể có một cái kết thúc
Triệu Vô Cực, ngươi hẳn là không ngờ đi! Không ngờ ta có thể kéo lên nhiều người như vậy đến vây giết ngươi a!
Đây chính là do ngươi tự tạo nghiệt, bốn phía đắc tội người khác.
Thiên gây nghiệt còn có thể cứu, người gây nghiệt không thể cứu a!
Ngươi chết chắc rồi, ha ha ha ha!”
Ngụy Tuấn cũng không phải kẻ ngu, hắn cùng Hoàng Văn Trác là một cái cảnh giới mà thôi.
Đối phương một chiêu này hắn tuy không phải bị nhắm vào nhưng cũng có thể cảm giác được áp lực vô cùng to lớn.
Mà Triệu Vô Cực ở giữa trung tâm cự kiếm nhắm vào áp lực chỉ sợ còn gấp mười lần a.
Hắn không thể nào đỡ được một chiêu này, hắn nhất định phải chết, ha ha ha ha!
Ngụy Tuấn trong lòng cũng cuồng tiếu, hắn hoàn toàn tin tưởng, Triệu Vô Cực không thể nào sống sót sau một chiêu này.
Xem ra hắn mất công câu giờ cho Hoàng Văn Trác cũng là đầy đủ xứng đáng a, một chiêu này chính là chung cực sát chiêu của Khai sơn kiếm pháp rồi, quả thật rất mạnh mẽ a!
Bên kia đang cùng hai người đại chiến Từ Tiểu Bạch thấy cảnh này cũng là trong lòng gấp gáp vô cùng, hắn trực tiếp rống to:
“ Vô Cực, cẩn thận!”
Keng~
Khiết Tích một kiếm vung ra bị Từ Tiểu Bạch cản lại, hắn cười lạnh nói:
“ thân ngươi còn chưa lo xong, còn muốn cho Triệu Vô Cực cẩn thận, ngươi đây là đang xem thường ta sao?
Vậy được, Hoàng Văn Trác đã thể hiện ra hắn bản lĩnh, ta cũng không thể không thể hiện ra của mình một chút tuyệt chiêu a!”
Nói xong hắn bỗng nhiên từ một tay cầm kiếm biến thành hai tay cầm kiếm, cảm giác kiếm của hắn bỗng nhiên hóa nặng nề vô cùng.
Sau đó hắn trực tiếp giơ cao kiếm của mình,một bổ trực tiếp chém xuống.
Từ Tiểu Bạch vội vàng hoành ngang kiếm đón đỡ, nhưng lúc này hắn ánh mắt bỗng nhiên trợn to.
Ầm!
Từ Tiểu Bạch dưới chân mặt đất vỡ nát ra một cái tiểu hổ nhỏ, hắn một chân quỳ trên mặt đất, khóe miệng rướm ra máu tươi.
Hai tay hắn run lên bần bật, lòng bàn tay rách toác, phản lực chấn động đến hắn muốn chết lặng.
Khiết Tích một kiếm này chém xuống bỗng nhiên nặng tựa ngàn cân khiến hắn một cái không kịp chuẩn bị trực tiếp bị chặt đến quỳ một gối xuống, lòng bàn tay cũng tê dại gần như mất đi cảm giác.
Khốn kiếp, là Siêu trọng kiếm pháp!
Từ Tiểu Bạch trong lòng mắng to, ánh mắt tràn đầy tức giận nhìn lấy đối phương.
Vừa rồi giao chiến Khiết Tích chỉ sử dụng đến một môn hoàng giai thượng phẩm kiếm pháp mà thôi, lại dựa vào hắn cùng Phạm Trình nhân số lợi thế vây công đè lên đánh Từ Tiểu Bạch.
Lúc đầu Từ Tiểu Bạch còn có thể ổn định trận cước, nhưng càng đánh hắn càng lộ ra chật vật.
Bởi vì liên tục phải phòng ngự hai người công kích, hắn liên tục phải cường độ cao vận động, cái này khiến cho thể lực của hắn sụt giảm vô cùng nhanh chóng, không thể bảo trì cùng đối phương lâu dài đại chiến.
Lại vừa rồi một nháy mắt vì Triệu Vô Cực lo lắng mà thất thần, mới bị Khiết Tích thừa cơ dùng Siêu trọng kiếm pháp ghìm chặt lấy hắn.
Đột nhiên sau lưng hắn cảm giác mát lạnh, một cỗ nồng đậm nguy hiểm chi ý xông lên đầu khiến Từ Tiểu Bạch không kịp suy nghĩ liền lách đầu sang một bên.
Phốc~
Một đạo kiếm quang lóe lên phá không đâm tới, vừa vặn từ đầu hắn vị trí cũ phía sau xông ra, nếu không phải Từ Tiểu Bạch tránh né nhanh chóng, chỉ sợ lúc này hắn đã sớm chết.
Từ Tiểu Bạch trong lòng nguy hiểm cảnh báo vẫn không hề kết thúc, đối phương kiếm vậy mà hướng về phương hướng hắn né đi đảo một cái lưỡi kiếm sau đó chặt ngang mà đi.
“chết tiệt!”
Từ Tiểu Bạch rống to một tiếng, mặc cho hai tay đau đớn chết lặng, hắn sử dụng nhu kình lệch thân kiếm đem Khiết Tích một kiếm nặng tựa ngàn cân đánh lệch sang một bên.
Phốc~
Kiếm của Khiết Tích cứ như vậy đâm vào mặt đất, Từ Tiểu Bạch không kịp suy nghĩ nhiều trực tiếp ngửa người ra, áp chặt xuống mặt đất tránh né Phạm Trình chém đầu một kiếm này.
Kiếm mang sắc bén của đối phương từ trước mặt của hắn đảo qua khiến Từ Tiểu Bạch cảm giác được gương mặt của mình như là bị kim đâm, trở nên đau rát vô cùng.
Dưới chân Phiêu tuyết thân pháp đạp mạnh một cái, hắn trực tiếp hướng một bên lướt ngang, cực kì hiểm hóc tránh thoát hai người vây giết.
“ thế cũng để cho ngươi tránh thoát được, đáng tiếc a!”
Phạm Trình trước tiên mở miệng, hắn cảm giác vừa rồi một cái cơ hội đánh giết Từ Tiểu Bạch vô cùng tốt, đáng tiếc đối phương phản ứng cũng không chậm, cuối cùng hắn cung Khiết Tích cũng không thu hoạch được gì.
Khiết Tích thì ngược lại càng thêm không thèm để ý:
“ hắn có thể tránh né, nhưng thể lực đã sa sút vô cùng nhiều, nhìn hắn cái kia gương mặt tái nhợt chỉ sợ linh lực cũng không còn bao nhiêu, lại thêm thể lực tiêu hao nhanh chóng, hai ba đợt công kích nữa, chúng ta có thể thành công đánh giết hắn rồi.
Thù của ta, đến đây cũng có thể báo!”
Từ Tiểu Bạch cắn chặt răng, thân hãm hiểm cảnh khiến hắn không dám phân tâm nhìn Triệu Vô Cực, nhưng trong lòng thì vô cùng lo lắng.
Trong lòng hắn âm thầm cầu nguyện:
“Triệu Vô Cực, ngươi nhất định không thể có chuyện gì a!”
Triệu Vô Cực nhìn lên trời cái kia cự kiếm, hít sâu một hơi nói:
“ rất mạnh kiếm pháp, quả nhiên không hổ là hoàng giai cực phẩm.
Nhưng nếu ngươi nghĩ như vậy có thể chiến thắng ta, vậy thì ngươi nhầm rồi!”
P/s: vẫn nợ 3 chương chưa bạo
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...