Chương 710: xuất thủ
Triệu Vô Cực bởi vì đối phương cảnh giới đều cao hơn mình, vừa ra tay chính là toàn lực trạng thái.
Một cái Thiên địa biến phô thiên cái địa ép xuống, sát khí tung hoành tứ phương, chưởng ý đại động.
Một chưởng này tung ra, nhị ca cùng tam đệ ánh mắt đều có chút dại ra, giống như là gặp phải một cái đại thủ che trời đánh tan cả sơn nhạc đang hướng về bọn hắn vung tới, khiến hai người cảm giác được bản thân thật nhỏ bé cùng yếu ớt.
Nhưng hai người rất nhanh liền tỉnh táo lại, bọn hắn cảnh giới đều hơn hẳn Triệu Vô Cực, nếu muốn dùng chưởng ý khiến bọn hắn mê man càng lâu, vậy thì là chuyện không thể nào.
Nhị ca nhìn một chưởng đang phá không đập tới, so với trong chưởng ý của đối phương cũng không kém bao nhiêu kinh khủng lập tức vong hồn đại mạo rống to:
“ tam đệ, liều mạng với hắn!”
Nói xong hắn trên người linh lực sôi trào mà lên, lại là một đạo kiếm khí vung ra, nhưng lần này cũng không phải tiện tay một kiếm, mà hoàn toàn là toàn lực một kiếm.
Tam đệ bị một tiếng rống này tỉnh lại, tuy đối mặt với Triệu Vô Cực một chưởng vô cùng kinh hãi, nhưng bản năng hung ác của hắn vẫn để cho hắn vận lên linh lực phản công.
Hai đạo kinh khủng kiếm khí lóe lên hướng về Triệu Vô Cực sơn băng địa liệt một chưởng chém tới, lập tức đánh ra từng đạo hỏa hoa, khiến cho sóng khí tứ ngược bốn phương
Ầm~
Một tiếng nổ to lớn vang lên, Nhị ca cùng tam đệ đều không nhịn được kêu rên lên một tiếng đau đớn, bọn hắn ôm ngực thối lui đến ba bước mới có thể dừng lại được, hiển nhiên là nhận phản phệ không nhẹ.
Nhị ca còn đỡ, hắn là luyện khí kì bát trọng, có thể ngạnh kháng phản phệ, chỉ là hơi khó chịu một chút mà thôi.
Nhưng tam đệ cũng không dễ dàng như vậy, hắn là luyện khí kì thất trọng, đỡ Triệu Vô Cực một chưởng vậy mà khóe miệng rỉ ra máu tươi, có thể thấy được Triệu Vô Cực kinh thiên một chưởng rốt cuộc có bao nhiêu mạnh mẽ.
Mà lúc này, ở sau lưng bọn hắn, một đạo âm thanh lạnh lùng đến cực điểm vang lên:
“ các ngươi tốc độ phản ứng quá chậm a!”
Nhị ca cùng Tam đệ đồng thời kinh hãi, bọn hắn một khắc trước còn thấy Triệu Vô Cực treo trên bầu trời cùng bọn hắn đối chưởng, một cái sát na sau liền đã ở sau lưng nghe lên đối phương âm thanh, đây rốt cuộc là cái gì tốc độ.
Hai người muốn quay người phản công, nhưng Triệu Vô Cực dốc hết sức thi triển thân pháp, sao có thể để cho bọn hắn có thể có cơ hội này.
Ầm~ Àm~
Triệu Vô Cực hai tay như là song long xuất hải vỗ ra, hai đạo mạnh mẽ đến cực điểm chưởng lực đánh ra, lại phối hợp thêm của hắn sức mạnh cơ thể, đánh cho hai người như là diều đứt đây bay ngược mà ra.
A~ a a a...
Hai đạo đau đớn âm thanh kéo dài vang lên.
Triệu Vô Cực đột kích một chưởng quá đột ngột, cho dù là Nhị ca cùng tam đệ ở trên tu tiên giới hành tẩu đã lâu cũng chưa hề gặp qua cái nào luyện khí kì ngũ trọng có thể có được tốc độ nhanh đến như vậy.
Vừa ra tay quá khinh địch, lập tức ăn thiệt thòi bị Triệu Vô Cực đánh trúng một chưởng.
Nhị ca lúc đó chỉ kịp sáng lên linh lực hộ thể bảo vệ hậu tâm của mình, so với hắn thực lực còn kém cỏi tam đệ thì hoàn toàn không kịp phản ứng, trọn vẹn ăn của Triệu Vô Cực một chưởng.
Triệu Vô Cực chỉ số Tinh đã cao đến 53, một chưởng đánh ra chính là 5300 kg lực lượng, cho dù là chuyên tu ngoại công võ giả cũng khó mà chịu được chứ đừng nói một đám kiếm tu vốn không coi trọng luyện thể, tất cả sức mạnh đều tập trung trên một thanh kiếm.
Tam đệ “răng rắc” một tiếng xương sống liền bị đánh đoạn, Triệu Vô Cực linh lực cùng sức lực đánh lên hắn đốt xương sống quá mạnh mẽ, hắn không thể gánh chịu nổi cái này áp lực liền trực tiếp bị đánh giết.
Nhị ca thì cuồng phún máu tươi, hướng về phía trước cúi mặt xông tới, không hề còn một tia phản kháng chi lực.
Đến cả linh lực hộ thể của hắn còn bị Triệu Vô Cực cự lực đánh tan, sau đó lại là một chưởng vỗ vào người, thử hỏi làm sao hắn có thể chịu được.
Nhưng đúng lúc này, mặt đất bỗng nhiên hơi động một cái.
ở trong ánh mắt kinh hãi đến gần chết của Nhị ca, một đạo hắc ánh lóe lên.
Tiểu Hoàng như là một ngọn hắc phong quét tới, thử trảo sắc bén lóe lên ô quang hướng cổ của hắn cắt chém mà tới.
Nhị ca có lòng muốn tránh né chỗ hiểm yếu, nhưng hắn không kịp, bởi vì Tiểu Hoàng tốc độ quá nhanh.
Phốc~
Huyết hoa văng tung tóe, Nhị ca lúc này bỗng cảm giác được, lúc nãy hắn chém chết tên kia nam nhân, là cỡ nào sợ hãi cùng cỡ nào tuyệt vọng.
Cảm giác cổ mình lạnh siu siu, huyết dịch bão tố vung ra, sinh cơ cũng đang nhanh chóng tán đi, hắn không nhịn được đưa tay ép chặt lấy cổ mình.
Đáng tiếc Tiểu Hoàng một trảo cũng không phải chỉ là một đạo vết cắt mà là đến ba đạo, hơn nữa móng vuốt của nó vô cùng sắc bén, vết thương lại sâu, Nhị ca “bịch” một tiếng rơi xuống đất, sau đó co giật mấy cái lập tức mất đi sinh cơ.
Triệu Vô Cực lau đi khóe miệng máu tươi, ánh mắt đảo nhìn xung quanh, sau đó nhanh chóng xông về phía trước, hướng Triệu Tiếu Tiếu cánh tay cầm lấy, vội vàng sử dụng thân pháp, nhanh chóng hướng Thanh Vân Tông bỏ chạy.
Hắn khóe miệng cũng là rướm ra máu tươi, nhưng Triệu Vô Cực lúc này không hề để ý một chút nào.
Vừa nãy hắn cùng Tiểu Hoàng phối hợp tấn công, quả thật quá quen thuộc.
Tiểu Hoàng cái này kết thúc động tác, tập luyện không biết bao nhiêu lần, việc nhẹ lương cao, thất bại tỉ suất cực nhỏ.
Mà hắn vừa nãy giao chiến, cũng là nhờ vào đối phương khinh địch, chỉ thấy hắn trên người linh lực rung động là luyện khí kì ngũ tầng mà chủ quan không nghĩ ra Triệu Vô Cực sức tấn công lại so với luyện khí kì ngũ tầng mạnh hơn nhiều lắm.
Mà Triệu Vô Cực cự lực một chưởng, cũng không phải là linh khí hộ thuẫn có thể đơn giản đón đỡ như vậy.
Triệu Vô Cực một trận chiến này lập tức hiểu rõ bản thân mình thực lực
Chỉ cần đối phương khinh địch không biết rõ bản thân mình tình huống, hắn có thể vượt cấp khiêu chiến đến tận hai cái tiểu cảnh giới, đánh bại luyện khí kì thất trọng.
Nếu là bát trọng phải nhờ vào Tiểu Hoàng cùng phi châm thì mới may ra có thể.
Mà hắn lúc này đòn sát thủ không phải là Thiên địa biến kinh thiên nhất chưởng, mà là sức lực mạnh đến không hợp thói thường, cho dù có là luyện khí kì tám tầng linh khí hỗ thuẫn cũng có thể đánh tan cự lực.
Cho dù lúc nãy Nhị ca là vội vàng sáng lên linh lực hộ thể, nhưng cũng không xóa đi được sự thật, hắn một chưởng đánh tan đối phương.
May mắn đối phương là tán tu, truyền thừa cũng không phải là quá đặc sắc, bởi vậy hắn mới có thể đơn giản như vậy vượt cấp khiêu chiến.
Nếu là danh môn đi ra đệ tử, Triệu Vô Cực cho dù vượt cấp khiêu chiến một cái tiểu cảnh giới cũng là khó chứ đừng nói hai ba cái tiểu cảnh giới như vậy.
Đối với Nhị ca cùng Tam đệ vừa nãy mà nói, hắn cũng qua giao thủ mới nhận rõ đối phương yếu điểm.
Lực công kích tuy rất tiêu chuẩn, so với người cùng cảnh giới không quá mạnh cũng không quá yếu, nhưng tất cả phương diện khác đều rất hạn chế.
Bất kể là thân pháp, sức mạnh, kinh nghiệm chiến đấu, thái độ chiến đấu, bí pháp,... tất cả những thứ này bọn hắn đều rất kém cỏi, hiển nhiên là chưa hề được đi qua danh sư chỉ điểm cùng đào tạo, bởi vậy chỉ có thể đến mức độ đó mà thôi.
Đây chính là tán tu chỗ yếu kém, bọn hắn thường thường so với danh môn đi ra đệ tử yếu hơn, thường bị đối phương lấn lướt.
Tất cả thứ này, đều là do truyền thừa không đủ.
Bọn hắn chỗ hơn danh môn đệ tử chỉ có hai chữ thoải mái mà thôi.
Không bị quy tắc trói buộc, thích làm gì thì làm, không ai quản được bọn hắn.
Bọn hắn có thể hành hiệp trượng nghĩa, cũng có thể trên đầu đao liến máu, tất cả đều là do bọn hắn lựa chọn, bởi vậy cho dù tán tu không quá có lợi, nhưng rất nhiều người vẫn thích làm tán tu là vì vậy.
Mà Triệu Vô Cực chiến thắng hai người xong, cũng không dám ở lâu, Tiểu Hoàng vô cùng quen thuộc, nhất kích tất sát thành công, trốn xa ngàn dặm.
Triệu Vô Cực thì nắm lấy Triệu Tiếu Tiếu, mang còn ở trạng thái ngơ ngác nàng chạy tới.
Cho dù đối phương cách sống không được tốt cho lắm, nhưng Triệu Vô Cực biết, tu tiên giới này vốn không phải là màu hồng, tràn đầy âm mưu tính toán lừa gạt cùng xấu xa.
Chỉ có những người như vậy, mới là chân chính thích hợp sinh tồn ở chỗ này.
Mà Triệu Tiếu Tiếu là Thanh Vân Tông đệ tử, vậy thì tiện tay kéo lên nàng cứu nàng một mạng cũng không vấn đề gì.
Hắn liếc mắt nhìn nàng hỏi:
“ ngươi không phải là luyện khí kì sáu tầng phải không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...