Đối với loại này trộm vặt người mà nói, Triệu Vô Cực có thể chỉ cần trừng phạt một chút để bọn hắn nhờ đòn, nếu có thể thức tỉnh, vậy thì sau này không tiếp tục tái phạm nữa.
Nhưng tỉ lệ cũng rất mong manh. ở thế giới hiện đại, rất nhiều tù nhân ra tù xong lại ngựa quen đường cũ, liên tục tái phạm.
Bởi vì bọn hắn lúc này đã không hợp với xã hội nữa, tài năng của bọn hắn cũng không có nhiều toàn bộ kĩ năng của bọn hắn chỉ dùng để trộm cắp mà thôi.
Bởi vậy cho dù Triệu Vô Cực trừng phạt hắn, muốn để hắn không tái phạm cũng là vô cùng khó khăn.
Nhưng mà, bọn hắn ở đây lại có chút khác biệt.
ở đây nếu chỉ có Triệu Vô Cực, đối phương trộm xong đồ vật, có thể có tỉ lệ nhỏ sẽ không động thủ với hắn, tha cho hắn một mạng. Đương nhiên, đây chỉ là tỉ lệ nhỏ mà thôi.
Đối phương mặt đã bị nhìn thấy, Triệu Vô Cực nhìn qua lại không phải cái gì nhà bình thường người, ít nhất là phú quý gia đình công tử.
Loại này công tử trả thù tâm rất mạnh, để hắn khỏe mạnh trở lại trả thù, là một cái vấn đề vô cùng to lớn với hắn.
Bởi vậy tỉ lệ lớn chính là một kiếm trảm chi, kết thúc hậu hoạn.
Nếu Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị đồng thời trúng độc, đối phương làm sao có thể bỏ qua cho cái này Tiếu Mị Mị vạn dặm chọn một đại mĩ nữ.
Đương nhiên là trước tiên lên nàng, giày vò nàng một trận cho sảng khoái lại nói.
Sau đó, Triệu Vô Cực là nam nhân của nàng, thấy vậy đương nhiên sẽ không bỏ qua cho hắn.
Vậy thì hoặc là đem hai người cùng một chỗ giết, hoặc là giết Triệu Vô Cực, khống chế Tiếu Mị Mị, đem nàng về làm đồ chơi.
Cho dù là trường hợp nào xảy ra, hắn tính mạng cũng sẽ gặp phải nguy hiểm.
Đối với loại này nguy hiểm trùng điệp giang hồ, bất kể là bảo vật, võ công bí tịch, tiền tài, danh tiếng hay là mĩ nhân.
Bất kì một thứ nào cũng có thể đưa đến họa sát thân.
Bởi vậy, Triệu Vô Cực không chút do dự, đưa đối phương giết chết.
Nếu đã không muốn làm ăn lương thiện ra giang hồ lăn lộn, vậy thì phải chuẩn bị tâm lí.
Trộm chó có lúc không bị bắt lên phường xử lí mà tại chỗ đánh chết, chứ đừng nói loại này đi hạ độc lại tâm thuật bất chính người.
Chung quy lại mà nói, Tiếu Mị Mị ở bên Triệu Vô Cực, cũng nâng lên hắn không ít nguy hiểm trình độ.
Có người sẽ không chủ động với Triệu Vô Cực gây khó khăn, nhưng nhìn thấy nàng xinh đẹp, sẽ động sắc tâm, muốn cùng hắn sống mái, đập chậu cướp hoa.
Nữ nhân, chính là một cái to lớn đầu nguồn tai họa.
Mà xinh đẹp nữ nhân, cấp độ tai họa sẽ còn theo cấp số mũ tăng lên.
Trên giang hồ không thiếu quần là áo lượt cùng nhà giàu công tử.
Xung quanh bọn hắn không thiếu mĩ nhân cũng không thiếu làm qua chuyện đó.
Nhưng chỉ cần gặp được Tiếu Mị Mị dạng này mĩ nữ, Triệu Vô Cực dám đảm bảo, sẽ không ai có thể ngồi yên mà nhìn.
Nếu có cơ hội, bọn hắn nhất định sẽ lao lên đoạt lấy.
Mà Triệu Vô Cực chính là nạn nhân của cuộc tranh đoạt này.
Đấy là chưa kể đến, đám người bình thường.
Người bình thường tư chất vừa vừa hoặc thấp kém, không có cái gì nổi bật đối với Tiếu Mị Mị dạng này như là nữ nhần cấp bậc mĩ nhân, hoàn toàn là không có sức chống cự nào.
Triệu Vô Cực chỉ ra cái kia địa thịt gà cùng nồi canh, tiểu nhị nhanh chân bưng xuống để lại hai người một phòng.
Hắn vui vẻ nói:
“ bây giờ đã không có thể có ai làm phiền được chúng ta!”
Tiếu Mị Mị gật đầu, trong lòng âm thầm tức giận, muốn ăn một bữa cơm cũng khó như vậy, giang hồ này quả thật không cách nào cho người ta sống mà!
Nàng cũng không phải không chú ý cảnh giác, mà là ở bên Triệu Vô Cực trước giờ Triệu Vô Cực luôn luôn thần kì phát hiện trước nàng bất kì cái gì bất thường sự kiện, bởi vậy nàng không cần quá lo lắng mọi việc, tất cả đều đã có hắn lo.
Sự thật chứng minh, Triệu Vô Cực quả thật đối với nguy hiểm tính cảnh giác rất cao, hắn so với nàng còn sớm phát hiện ra rất nhiều vấn đề.
Ngoài ra hắn đối dược vật hiểu biết cũng rất khá, so với nàng không hề kém bao nhiêu, ngược lại còn có phần nhỉnh hơn.
Dù sao nàng chưa thấy qua mấy lần Triệu Vô Cực thể hiện kiến thức ở mảng này, nhưng nàng biết rõ hắn đối với dược lí rất thông suốt.
Triệu Vô Cực mở miệng nói:
“ ăn cơm xong, ta ra ngoài tìm hiểu tin tức một chút, ngươi chờ ở nhà là được rồi!”
Tiếu Mị Mị gật đầu nhẹ giọng nói:
“ ngươi cẩn thận một chút!”
Đương nhiên nàng cũng chỉ là nói như vậy mà thôi. Lấy Triệu Vô Cực thân pháp đánh không lại cũng có thể thẳng tắp bỏ chạy sợ rằng cũng không ai giữ nổi hắn.
Chưa kể đến hắn thực lực còn không yếu, làm sao có người có thể làm hại đến hắn.
Hai người nhanh chóng ăn xong, Triệu Vô Cực nghỉ ngơi một chút liền ra ngoài.
Dọc đường, hắn nhìn thấy không ít tiệm dược liệu, ở đây chủ yếu mặt hàng không phải các loại thuốc cùng dược liệu mà là các loại độc dược.
Đủ từ độc trùng độc thảo, rắn rết, không thiếu một thứ gì.
Độc tố của bọn hắn có thể nhiều có thể ít khác nhau, nhưng nếu là người bình thường trúng phải, có thể rất nhanh liền sẽ mất mạng.
Còn những loại độc tính yếu ớt độc vật, người ta cũng lười mang lên bán.
Dù sao chủ lưu ở Miêu Cương chính là dùng độc cùng nghiên cứu độc mà không phải phát triển kinh tế, võ đạo những mặt này, bởi vậy ở đây mới không phát triển bằng những thành trấn kia.
Đại thương hội thì không có mấy, ngược lại tiểu thương hoặc các lộ giang hồ nhân sĩ tới đây tìm mua độc dược thì nhiều vô cùng, dọc đường cứ vài bước là có thể nhìn thấy võ giả, mật độ võ giả ở đây cao vô cùng, cho thấy nơi này cũng không phải là một vùng đất bình yên gì.
Hắn cũng dễ dàng từ trong miệng đám người ở đây tìm hiểu ra không ít thông tin.
Miêu Cương chỉ có một cái môn phái duy nhất độc bá, chính là Ngũ Độc phái.
Ngũ Độc phái ở Miêu Cương thế lớn không ai dám đi khiêu khích bọn hắn,
Thực lực không cao nhưng đệ tử đông đảo thủ đoạn tàn độc, bởi vậy ở Miêu Cương danh xứng với thực bá chủ.
Ngũ Độc phái ở dưới các đời chưởng môn cai quản phát triển chuyên tu bàng môn tả đạo con đường chính là dùng độc.
Bọn hắn sở trường hạ độc giải độc, nuôi độc trùng độc cổ.
Thủ đoạn thiên kì bách quái giết người trong vô hình, khiến người ta vô cùng khiếp sợ.
Ân Tố Tố chưởng môn một đời này, tuy không thể làm môn phái phát dương quang đại nhưng đứng trước áp lực như núi lớn của Thần Điện đè lên, bọn hắn Ngũ Độc phái vẫn gian nan sinh tồn không hề lộ ra bên ngoài tiếng gió, có thể nói là làm được rất khá rồi.
Triệu Vô Cực hỏi đường một chút, lập tức hướng Ngũ Độc phái phương hướng chạy đi kiểm tra một vòng.
Ngũ Độc phái nằm cách trung tâm thị trấn cũng không xa, chỉ tầm bảy dặm, Triệu Vô Cực dựa vào thân pháp kinh người đi một lát là có thể đến.
Ngũ Độc phái thân ở Miêu Cương cái này không mấy phát triển kinh tế giao thương vùng đất, bọn hắn cũng không có được cái gì tường cao chót vót môn phái mà là một mảnh bình địa, thỉnh thoảng lại mới mọc lên kiến trúc chính của Ngũ Độc phái, bao quanh bọn hắn cũng chỉ là mấy cái hàng rào gỗ vót nhọn, chủ yếu vẫn là dựa vào cây cối che chắn.
Như thế điều kiện, cũng thích hợp để cho độc trùng qua lại phát triển.
Triệu Vô Cực còn nhìn thấy không ít những cái hồ bùn đầm lầy đồng dạng đồ vật.
Nơi này đối với độc vật mà nói, quả thật là hoàn cảnh sinh tồn vô cùng thích hợp.
Hắn áp sát đến Ngũ Độc phái phạm vi cũng không gặp được mấy cái đệ tử tuần tra, canh phòng vô cùng lỏng lẻo.
Tình huống bình thường, người ngoài muốn đột nhập vào Ngũ Độc phái không khó, nhưng dễ vào mà lại khó ra.
Bên trong đủ loại thiên kì bách quái độc vật ẩn nấp ở khắp mọi nơi, chỉ cần hơi không cẩn thận một chút liền có thể dính đòn, bị độc vật bám vào người, một mạng liền coi như xong.
Bởi vậy phái người ra canh gác phòng thủ chỉ là mang tính chất tượng trưng mà thôi.
Hoàn cảnh tự nhiên ở đây mới là lá bài tủ lớn nhất của ngũ độc phái.
Triệu Vô Cực dựa vào thân pháp cực kì linh xảo nhanh như chớp tiếp cận lấy bên cửa thủ vệ phương hướng.
Hắn không hề xông thẳng tới mà là ở bên nách đâm vào, dựa vào cây cối yểm trợ che chắn tầm nhìn mà đi tới.
Sau đó nhẹ nhàng một cái phi thân, lập tức nhảy lên một cành cây rậm rạp, thu liễm khí tức quan sát chung quanh.
Nhưng Triệu Vô Cực vừa đặt chân lên cành cây, trong lòng hắn nguy hiểm cảnh báo lập tức điên cuồng gõ vang!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...