Kiến Đức đại sư một chỉ phát ra, một đạo chỉ cương như là vạch phá đêm tối một tia ánh mặt trời, một chỉ này xuất hiện lúc, tất cả mọi thứ xung quanh đều ảm đạm ánh sáng, giống như là giữa thiên địa chỉ còn lại mỗi mình nó trung tâm của mọi thứ, trên thân nó tỏa ra màu vàng quang mang mạnh mẽ khiến cho nó giống như là liệt nhật giữa trời vậy.
Cả bầu không khí cũng trở nên kiềm chế trầm trọng vô cùng, trên cây cành lá ngừng lay động gió ngừng thổi.
Giữa thiên địa chỉ còn lại duy nhất một cái kim sắc cự chỉ này lóe sáng.
Triệu Vô Cực nhìn thấy kim sắc cự chỉ chuẩn bị đánh tới, trong lòng càng phát ra điên cuồng.
Hắn đã cảm giác được bản thân bị khí thế của nó khóa chặt.
Hơn nữa không chỉ là khí cơ khóa chặt, hắn còn bị xiềng xích khóa lại trên mặt đất, muốn di chuyến né tránh là chuyện không thể nào.
Triệu Vô Cực trong lòng lúc này đã điên cuồng, hai tay hắn cơ bắp lúc này cũng vì hắn dùng sức quá độ mà làn da bắt đầu hồng lên, sau đó hướng ra bên ngoài xuất huyết.
Phá cho taaaa!
ầm!
Triệu Vô Cực dùng hết sức bình sinh lập tức kéo mạnh, công phu không phụ lòng người, cuối cùng hắn vẫn là có thể kéo đứt được cái này sợ xích trói buộc
nhưng lúc này kim sắc cự chỉ đã đánh thẳng tới trước mặt hắn.
Triệu Vô Cực cảm giác mình toàn thân đã lâm vào trong vũng bùn, muốn cứ động một cái chân cũng khó khăn
Kim sắc cự chỉ thì càng lúc càng gần, không ngừng hướng hắn đâm tới, bên trên truyền tới hủy thiên diệt địa khí tức khiến Triệu Vô Cực không thở nổi.
Nhưng hắn đã có thể phá bỏ cái kia xiềng xích để thoát ra đây, chả lẽ còn có thể ở chỗ này từ bỏ hay sao.
Triệu Vô Cực trên người cương khí điên cuồng lóe lên, sau một khắc hắn cả người tử sắc cương khí như là liệt nhật bùng cháy lên, Triệu Vô Cực điên cuồng rống to:
“ Ngũ Quỷ mật tịch - quần ma loạn vũ!
Vô Cực bảo điển - hư thực biến!”
ầm!
Chỉ thấy đang đứng yên Triệu Vô Cực bỗng lóe lên một cái liền biến thành bốn cái Triệu Vô Cực, sau đó bốn cái Triệu Vô Cực ở kim sắc cự chỉ đâm tới một sát na, thân hình trở nên mờ ảo một chút, hướng phía bên cạnh lóe lên.
Oành!
Cự chỉ đánh nát tan Triệu Vô Cực thân ảnh, sau đó hướng mặt đất đâm xuống, lập tức nổ ra một cái to lớn hố to, miệng hố không lớn chỉ chừng ba mét, nhưng sâu phải đạt tới năm mét.
Kiến Đức đại sư trên mặt ý cười chợt ngưng, bởi vì hắn nhìn thấy rõ ràng, một kích vừa rồi, hắn là đánh trượt.
Đối phương đã sớm ở trước lúc hắn đánh trúng sử xuất ra chiêu thức bỏ trốn, hắn đánh chỉ là một cái tàn ảnh mà thôi.
Làm sao có thể như thế? Đối phương làm sao có thể làm được?
Hắn làm sao có thể thoát khỏi được bất động minh vương chú, cái kia chú đến cả bản thân hắn cũng không thể thoát khỏi, đối phương làm sao làm được?
Còn nữa, đại lực kim cương chỉ là một môn mang theo cực kì áp bách đại thế khiến cho mọi thứ bị nó nhắm vào đều trở nên trầm trọng, khí cơ hoàn toàn bị khóa chặt.
Đối phương là thế nào có thể thoát ra khỏi cái này khí cơ khóa chặt?
Chuyện này là thế nào? Chả lẽ hắn đối phó không phải là một cái đỉnh phong trung kì tiểu tử mà là một cái đỉnh phong viên mãn cường giả sao?
nhưng hắn đã tinh tế cảm nhận qua, đối phương hoàn toàn chính xác là đỉnh phong trung kì a.
Không hề có chút nào lừa dối ở chỗ này.
Chuyên này rốt cuộc là như thế nào? có ai có thể giải thích cho hắn được không?
Kiến Đức đại sư đang vô cùng hoang mang, lúc này Triệu Vô Cực bỗng nhiên mở bên trái vụ nổ cách xa mấy mét xuất hiện, cả người hắn quần áo thoạt nhìn vô cùng chật, vật, đầu tóc có chút rối tung cùng ướt đẫm.
Triệu Vô Cực ánh mắt lúc này tràn đầy tơ máu, hắn đã sớm tức điên.
Cho dù ngũ tuyệt chi chiến giao thủ là không liều mạng, nhưng lúc này hắn đã không quản được nhiều như vậy.
Bị trói xong lại bị một kim sắc cự chỉ kia đe dọa tính mạng, tức giận ở trong lòng hắn đã sớm như là núi lửa muốn phun trào.
Trên tay năm vòng âm dương hoàn điên cuồng xoay tròn, Triệu Vô Cực tức giận rống lớn:
“ lão lừa trọc, nạp mạng đi!”
Nói xong hắn hướng mặt đất dẫm mạnh một cái, cả người như là một mũi tên phóng lên tận trời, Triệu Vô Cực ánh mắt đỏ lên, tức giận rống to:
“ Vô Cực bảo điển - Thiên địa biến!”
Ầm!
Một cái kinh thiên cự thủ vỗ ra, mang theo sơn băng địa liệt chi thế phát động ra.
Cự thủ vừa xuất, vốn vô cùng im ắng bầu không khí đột nhiên phong vân dũng động, cả thiên địa cũng trở nên thất sắc.
Lúc trước kim sắc cự chỉ của Kiến Đức đại sư chính là trung tâm của mọi, là liệt nhật giữa trời. Vậy thì lúc này Triệu Vô Cực một cái cự chưởng chính là hủy thiên diệt địa một chưởng.
Tất cả mọi vật đều phải ở dưới thần uy của nó mà run rẩy, nơi nó đi qua chỉ cần bị nhiễm lên một chút khí tức liền có thể tử vong.
Cho dù là sơn địa, chỉ cần bị nó đánh trúng lập tức tất cả đều sẽ vỡ nát không còn một mống.
Một chưởng này còn mang theo tất cả sự tức giận của Triệu Vô Cực, hắn muốn dùng một chưởng này trả lại cho Kiến Đức đại sư tất cả những sự bất lực cùng tức giận nãy giờ mà hắn phải chịu, bởi vậy một chưởng này so với tất cả Thiên địa biến trước đây Triệu Vô Cực đánh ra đều phải mạnh hơn nhiều.
Kiến Đức đại sư cũng ở lúc này hai mắt trở nên hơi mờ mịt, nhưng sau đó hắn rất nhanh tỉnh lại.
Trước mặt hắn chính là mang theo khí thế khủng bố cự thủ hướng hắn vỗ xuống, một chưởng xuất ra, cuồng phong động, Triệu Vô Cực trên người sát khí cũng toàn bộ bộc phát khiến cho xung quanh Kiến Đức đại sư như là lâm vào vũng bùn âm khí sâm sâm, cảm giác lạnh sâm sâm một mảnh như là quỷ vực vậy.
Kiến Đức đại sư hai mắt trợn to nhìn lấy cái này đại thụ hướng hắn đánh tới, khí thế kinh khủng ở trên người nó nổ tung ra khiến người ta khó lòng mà xông lên địch lại ý nghĩ.
Lúc nãy hắn vừa đánh ra đại lực kim cương chỉ, bây giờ muốn tụ lực cũng đã không kịp, mà Triệu Vô Cực một chưởng thế tới thì nhanh như vũ bão, khiến hắn không có thời gian đi đánh trả.
Kiến Đức đại sư híp mắt lại, trên người hắn nội lực điên cuồng tăng cao, khí thế trong nhất thời đại thịnh, kim sắc cương khí cũng trở nên so với trước đây dày nặng rất nhiều.
Kiến Đức đại sư âm thanh nặng nề sâm nghiêm vang lên:
“ Kim cang bất hoại!”
bao bọc quanh cơ thể hắn cương khí điên cuồng lóe sáng, lập tức tạo thành một vòng cực kì vững chắc lồng phòng ngự.
Hắn ánh mắt băng lãnh nhìn về phía cự chưởng vỗ tới, ánh mắt thâm trầm tới cực hạn.
Triệu Vô Cực khóe mắt giật giật, ngươi nếu có thể đỡ được một chưởng này mà lông tóc không thương, ta lập tức đi xuống Hoa sơn, lập tức từ bỏ tham gia kì này Hoa Sơn luận võ.
Đơn giản, nếu hắn thật sự có thể đỡ được Triệu Vô Cực hiện tại một kích toàn lực, vậy thì đã không còn cái gì có thể đánh.
Triệu Vô Cực không hề nhìn thấy chiến thắng hi vọng.
Cự chưởng phá phong gào thét lao tới, tất cả mọi người ánh mắt đều bị hướng về bên này đổ dồn lại, ngay cả âm hậu không nhịn được cũng vì đó mà hô hấp dồn dập.
Kiến Đức đại sư cường đại vượt qua nàng tưởng tượng rất nhiều, bởi vậy nàng cường công không những không chiếm được cái gì chỗ tốt còn suýt bị hắn đè lên đánh cho một trận.
Nhưng nếu Triệu Vô Cực có thể hạ được đối phương, hắn chắc chắn cũng sẽ rơi vào trạng thái nội lực kiệt quệ.
Như vậy nàng sẽ là người cuối cùng ngư ông đắc lợi, chiến thắng lần này Hoa Sơn luận võ.
Hiền Tụ Nghĩa nhìn thấy cảnh này, hắn đầu tiên chính là kinh ngạc.
Triệu Vô Cực một chưởng này, sợ rằng sức mạnh đã sớm vượt qua đỉnh phong trung kì mà hắn hiểu biết, một chưởng này nếu hắn đối mặt, Hiền Tụ Nghĩa cũng không dám chắc có thể cùng nó đối kháng.
Đương nhiên nếu là liều mạng thì lại là cảnh tượng khác.
Mắt thấy Kiến Đức đại sư sắp bị đối phương đánh trúng, lại nhìn đầu này kim hổ đang ở trước mặt hắn giơ nanh múa vuốt, Hiền Tụ Nghĩa ánh mắt lập tức híp lại, trong lòng nổi lên một tia hung ác
Một đầu cương khí hình thành súc sinh, vậy mà cũng muốn làm khó ta?
Dám hướng ta giơ nanh múa vuốt? Không biết sống chết? Không thấy chủ nhân của ngươi cũng đang bị người đè lên đánh sao?
Trong lòng tức giận, Hiền Tụ Nghĩa trên tay kiếm cương khí bỗng nhiên ngưng tụ tất cả về mũi kiếm.
Hắn cũng ở lúc này phát động ra bí kiếm của Vấn Kiếm tông.
Bí kiếm - lục dực tinh!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...