Triệu Vô Cực nếu ở trạng thái vô cùng tập trung, tâm tĩnh thần minh, hắn sẽ cảm giác được người khác ở trong cơ thể khí huyết chi lực độ mạnh yếu cùng nội công phát ra tần suất tổng hợp hai thứ này lại, hắn gọi chung là sinh mệnh chi hỏa
Sỡ di gọi như vậy là vì nó có hình dạng không ổn định lại giống như một ngọn lửa đang bốc cháy, nên Triệu Vô Cực gọi chung nó là như vậy.
Võ giả bởi vì luyện võ, được nội lực cải tạo qua cơ thể, bởi vậy bọn hắn sức sống so với thường nhân càng thêm mãnh liệt, huyết khí chi lực cũng càng thêm mạnh mẽ sôi trào.
Võ giả càng cường đại, nội lực chấn động tần suất của hắn mà Triệu Vô Cực cảm nhận được sẽ càng cao, tổng hợp hai thứ này lại sẽ tạo thành sinh mệnh chi hỏa mà Triệu Vô Cực ở trạng thái tâm tĩnh thần minh cảm giác được.
Người càng mạnh mẽ, sinh mệnh chi hỏa của hắn càng thịnh vượng, tần suất chấn động càng cao.
Người càng yếu đuối, sinh mệnh chi hỏa của hắn càng nhỏ, tần suất chấn động càng thấp
Mà lão nhân trước mắt này của hắn, sinh mệnh chi hỏa không quá thịnh vượng, nhưng tầng suất chấn động cao vô cùng, so với hắn còn cao hơn nhiều lần
Bởi vậy Triệu Vô Cực có thể chắc chắn được đối phương nhất định là cường giả, hơn nữa còn là rất mạnh cường giả.
Đối phương đứng ở đó chắn ngay trước cửa hang, lúc này Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị cho dù muốn chạy cũng không thể chạy được.
Ngược lại cường công, chắc chắn sẽ có lợi, nhưng Triệu Vô Cực không dám để cho Tiếu Mị Mị làm việc đó.
Đối với loại này cường giả, bất kì hành động nào không trải qua suy nghĩ, đều có thể khiến bọn hắn chọc tức đối phương lâm vào khốn cảnh.
Triệu Vô Cực cũng dựa vào sinh mệnh chi hỏa biết được, bản thân mình chắc chắn không phải là đối thủ của đối phương, bởi vậy chỉ có thể khai thác biện pháp mềm mỏng.
Lão giả mắt hẹp dài lại sắc bén, lóe lên lạnh lẽo quang mang. Đôi lông mày vểnh lên sắc bén như kiếm, tô điểm cho khuôn mặt của hắn càng thêm uy nghiêm dữ tợn, vừa nhìn vào liền có vẻ không giận tự uy, khí tràng vô cùng mạnh mẽ.
Đối phương nhìn về phía Tiếu Mị Mị, cười nói:
“ đệ tử của Âm hậu, rất tốt. Có điều so với tiểu tử này còn kém nhiều lắm. Ngươi ngược lại cũng là nữ nhân, không cần quá mạnh mẽ!”
Tiếu Mị Mị hơi nhíu mày, nàng có chút khó chịu.
Dù sao nàng trên giang hồ cũng có thể xem như là cường giả, bởi vì trận chiến lúc trước Triệu Vô Cực nói rõ nàng chỉ cần bảo vệ bản thân mình không bị thương, nên nàng cũng chỉ đánh cầm chừng mà thôi.
Nếu không nàng muốn liều mạng, sớm đã có thể đánh bại tên kia Mãnh Vân Lưu. Không ngờ lúc này lại gặp phải một cái lão gia hỏa đến đây bình phẩm nàng, nói nàng yếu đuối.
Tiếu Mị Mị muốn phảng kích đôi câu, nhưng Triệu Vô Cực vẫn giữ chặt tay nàng, ra hiệu cho nàng đừng loạn động.
Triệu Vô Cực nhìn thẳng vào mắt đối phương nói:
“ tại hạ mang thương trong người, không thể đứng lên tiếp tiền bối, mong tiền bối thông cảm!”
Lão giả cười lạnh nói:
“ mang thương trong người? Nhìn ngươi chỗ nào giống bị thương? Rất sinh long hoạt hổ a! còn biết diễn trò, chẳng lẽ ngươi muốn lén lút đâm lão phu một dao sao?”
Triệu Vô Cực khóe mắt giật giật mấy cái, lão gia hỏa này nói chuyện quá thẳng a.
Như thế làm sao có thể nói tiếp?
Triệu Vô Cực đành phải cười trừ:
“ tiền bối nói đùa! Không biết tiền bối quý tính đại danh?”
Lão giả thở dài nói:
“ haizz! Tuổi trẻ bây giờ đến cả lão phu cũng không biết. Được rồi, lão phu là Bán Thiên Ưng!”
Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị đồng thời hít một ngụm khí lạnh, Bán Thiên Ưng?
Bốn mươi năm trước cường giả, một trong ngũ tuyệt?
Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị cũng không phải là cái gì giang hồ bí sử cũng không biết bọn hắn vẫn là biết rõ trong vòng bốn mươi năm trở lại đây ngũ tuyệt tên tuổi.
Tu La ma trảo Bán Thiên Ưng, bốn mươi năm trước một đường đánh bại hằng hà sa số cao thủ xông lên hoa sơn luận kiếm, cùng bốn vị khác trong ngũ tuyệt quyết đấu một phen, mở ra hoa sơn luận kiếm chung cực trận chiến.
Bán Thiên Ưng năm đó ở trên giang hồ một đường lặn lội tầm sư học nghệ, sau đó học võ có chút thành tựu bắt đầu lưu lạc giang hồ.
Hắn bởi vì hào tâm tráng chí, muốn sáng tạo ra một môn võ công không có hạn chế, sức mạnh của nó có thể thần cản giết thần phật cản giết phật, bởi vậy lang bạt khắp nơi xem đủ loại điển tịch võ học, sáng tạo ra một môn trảo pháp, gọi là Tu La cửu trảo.
Tu La Cửu Trảo của hắn lúc đầu cũng chưa hoàn thiện, bởi vậy hắn ở trên giang hồ cũng không có cái gì tiếng tăm đang nói.
Nhưng cuộc đời của hắn cứ như một cái truyền kì, sau khi hắn hoàn thiện Tu La Cửu Trảo, có thể nói là đánh đâu thắng đó, mạnh mẽ không ai địch nổi.
Đến năm bốn mươi tuổi, cảm giác bản thân đã ở đỉnh phong trạng thái, hắn đi tới Hoa sơn, tranh một vị trí Hoa sơn luận võ.
Kết quả chính là hòa.
Bởi vì hòa, khiến cho hắn không cam tâm, hắn muốn tiếp một lần nữa, cải thiện kết quả này, muốn lực áp quần hùng, đạt danh hiệu đệ nhất.
Văn vô đệ nhất võ vô đệ nhị, võ giả luôn là muốn tranh hai chữ đệ nhất, bọn hắn mời hài lòng.
Nhiều lúc hai chữ này chỉ là hư danh, nhưng khối người vì nó đánh sống đánh chết.
Đến mức như là những vị đỉnh phong cảnh cao thủ, cũng vì hai chữ này mà hai mươi năm một lần lặn lội tới hoa sơn, tham dự Hoa sơn luận võ.
Mà Bán Thiên Ưng thành danh võ kĩ trên giang hồ, khiến cho người người sợ hãi chính là của hắn bộ này Tu La Cửu Trảo trảo pháp.
Bộ võ công này chiêu thức nếu đem ra phân tích mổ xẻ mà nói, cũng không quá đặc biệt mạnh mẽ cùng tinh diệu, nhưng nó lại có một chỗ cực kì ghê gớm hơn người chính là của nó hai thức mở đầu.
Hai thức mở đầu không được tính vào chín thức đằng sau, nó chỉ là một bước đệm mà thôi.
Hai thức mở đầu của Tu La Cửu Trảo, chính là đổ huyết cùng thị huyết.
Đổ huyết, chính là bản thân mình bị đối thủ đánh mất máu, mất máu càng nhiều, chảy máu càng nhiều, sau đó kết thúc bước đệm sử dụng ra võ công, võ công sẽ được tăng phúc kể cả sức mạnh lẫn nhanh nhẹn đều tương đương với số máu mà bản thân đã đổ ra.
Mà thị huyết chính là người dùng trảo công đánh giết đối thủ, đánh giết càng nhiều, tăng phúc liền càng nhiều.
Sau đó kết thúc bước đệm sử dụng ca cửu thức phía sau, nó cũng sẽ được tăng phúc dựa trên số người mà ngươi đánh giết.
Bởi vì hai thức này đều có hạn chế riêng, bởi vậy người sử dụng cần cẩn thận chọn kĩ, mình muốn mở ra hình thức nào.
Nếu chọn sai, võ công này cũng không có cái gì quá đặc biệt, so với một số đỉnh tiêm võ công trên giang hồ còn kém sắc.
Nhưng chọn đúng lại tích lũy đủ tăng phúc, nó thật sự có thể làm được thần cản giết thần phật cản giết phật.
Bởi vì võ công này nếu mở ra thị huyết hình thức, không khác gì là mở ra tu la tràng, bởi vậy nó có tên là Tu la cửu thức.
Mà người trên giang hồ cũng vì loại võ công này mà trở nên sợ hãi Bán Thiên Ưng, xem hắn như là tà phái nhân sĩ.
Nhưng Bán Thiên Ưng tu luyện đã có thành tựu, lại dựa vào một bộ này trảo pháp, hắn ở trên giang hồ đánh giết rất nhiều người muốn hãm hại hắn, muốn tru sát hắn.
Cuối cùng, hắn trở thành một vị đỉnh phong cao thủ, giang hồ cũng biết đến tên của hắn, vì đó mà kinh sợ, nhưng cũng rất nhanh liền quên đi tên của hắn, vì hắn lại một lần nữa biến mất.
Lên hoa sơn luận võ đã khó, có thể đánh bại tất cả đối thủ càng khó hơn. Sau đó lên đỉnh, gặp được các đối thủ của mình, đánh bại bọn hắn vậy thì càng khó.
Mỗi cường giả đều mang trong mình một lòng kiêu ngạo riêng, bọn hắn đều luôn cho võ công của mình rất cao cường, có thể khắc địch chế thắng.
Nhưng gặp phải kì phùng địch thủ lại là hỗn chiến, thế trận biến ảo liên tục, cũng không ai có thể áp đảo hoàn toàn, cuối cùng đánh cho sức cùng lực kiệt cũng không có người chiến thắng.
Nhưng Bán Thiên Ưng năm đó vừa tròn bốn mươi tuổi, đang tuổi xung sức cũng hào khí bừng bừng, hành trình của hắn chỉ thu được cái kết quả hòa, trong lòng hắn vẫn là không cam tâm.
Hắn sau đó cũng định chờ thêm hai mươi năm lại tham gia một lần nữa hoa sơn luận võ, đáng tiếc sau đó liền có dự định khác, cũng không tiếp tục tham gia, lại ở trên giang hồ mất tích.
Ở trên giang hồ biến mất bốn mươi năm Bán Thiên Ưng, lúc này lại xuất hiện trước mặt Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị, hắn rốt cuộc có ý đồ gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...