Khinh Nhược Hàn rời đi, Thánh Tử bị hắn một sỉ nhục một phen vốn đã không mấy thoải mái lại bị đạp thêm một cước, cuối cùng không chịu nổi ngất đi.
Thánh Chủ tức đến nổ phổi sắc mặt đỏ bừng nhìn lấy Hiền Tụ Nghĩa:
“ ngươi dạy một cái tốt đồ đệ a. Các ngươi Vấn Kiếm tông muốn cùng chúng ta đại chiến phải không?”
Hiền Tụ Nghĩa lạnh lùng đáp trả:
“ nói như Vấn Kiếm tông của chúng ta xưa nay đều chưa cùng các ngươi đại chiến bao giờ vậy!”
Vấn Kiếm tông cùng Hắc Nhật Tông hai tông phái này giao giới vị trí thường xuyên có va chạm, nhưng những năm gần đây va chạm đặc biệt nhiều, thậm chí có biến thành chiến tranh chi địa xu hướng, hai môn phái cao tầng đều âm thầm ăn ý xem đây thành nơi cho đệ tử lịch luyện tranh đấu.
Nhưng nếu mở ra tông môn đại chiến thì hoàn toàn là một ý nghĩa khác, chỉ sợ hai môn phái sẽ dốc toàn lực tấn công lẫn nhau, khiến cho tình hình trở nên vô cùng hỗn loạn.
Đến lúc đó cho dù các môn phái khác muốn phái đệ tử đến đây lịch luyện chỉ sợ cũng phải suy nghĩ một phen, nếu không cẩn thận chỉ sợ sẽ có vẫn lạc nguy hiểm.
Thánh chủ bị Hiền Tụ Nghĩa ngược lại khiêu khích một phen,sắc mặt từ đỏ bắt đầu biến tím, hắn muốn mạnh mẽ ở đây cùng đối phương đánh một trận nhưng dù sao Thiên Vân Thành vẫn là chính phái địa bàn, đến lúc đó hai người lưỡng bại câu thương, Âm hậu chưa chắc sẽ giúp hắn bổ đao, nhưng trên giang hồ đám này chính phái nhân sĩ cũng sẽ khó lòng bỏ qua cơ hội tiêu diệt một cái nhân vật lãnh tụ của tà phái như hắn.
Cắn răn một cái, mối hận này xem ra chỉ có thể nuốt xuống, tìm cơ hội lại quay lại tiêu diệt đối phương.
Thánh Chủ âm trầm nói:
“ cái gì rắm chó liên minh, chúng ta Hắc Nhật Tông không làm, từ bây giờ Hắc Nhật Tông chúng ta thấy người của Vấn Kiếm tông ngươi liền rút đao tương bác.
Thấy một cái chém một cái, thấy hai cái chém một đôi.
Mau tránh ra, ta muốn xem Thánh Tử của chúng ta bị thương có nặng không!”
Hiền Tụ Nghĩa nhíu mày một cái, vẫn là tránh ra một chút.
Dù sao hắn ngăn cản đối phương can thiệp trận đấu còn dễ nói nếu ngăn cản đối phương xuống xem đệ tử của hắn làm sao chỉ sợ thật sẽ nổ ra đại chiến a.
Thánh chủ thân pháp vô cùng nhanh nhẹn chỉ trong nháy mắt liền đến bên người Thánh Tử, giúp hắn kiếm tra thương thế.
Thấy đối phương không có gì đáng ngại mở thở phào một hơi, lấy ra chữa thương đan cho đối phương ăn vào, sau đó bế lên đối phương hướng cổng thành phương hướng nhanh chóng lao đi.
Từ đằng sau có không ít Hắc Nhật Tông phục trang đệ tử lập tức lao theo hắn rời đi.
Âm hậu nhìn tình hình có chút không ổn, lập tức nói:
“ ta cũng không cần cái gì bảo vật nữa rồi, các ngươi thích thì cứ tự mình chia đi. Còn nữa, Tiếu Mị Mị chỉ là treo cái đệ tử của ta danh tiếng mà thôi, thực chất nàng đã xuất sư. Ai dám đối với nàng bất lợi liền cẩn thận một chút lão nương. Ta chính diện chiến đấu chưa chắc mạng bằng các ngươi, nhưng đồng quy vu tận thủ đoạn chắc chắn có thể kéo các ngươi đệm lưng. Hừ!”
Nói xong nàng cũng nhanh chóng phi thân rời đi, Lý Điệp cùng Tiểu Ngọc không biết từ chỗ nào cũng xuất hiện lập tức đi theo nàng.
Lúc đi qua Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị vị trí, cả hai người trong ánh mắt đều hiện lên hâm mộ cùng ghen ghét thần sắc.
Hâm mộ nàng đột phá đỉnh phong cảnh giới, hâm mộ nàng tìm được một cái tốt nam nhân.
Ghen ghét nàng là người có được tất cả, mà không phải bọn họ.
Nhưng bọn hắn giao thoa qua rất nhanh, chỉ nháy mắt sau liền không thấy bóng dáng nữa rồi.
Triệu Vô Cực nhíu mày. Âm hậu lời vừa rồi có chút giống ở kiếp trước của hắn Cộng hòa dân chủ nhân dân Triều Tiên a.
Lão tử chính là quân sự không bằng các ngươi, nhưng lão tử có hạch đạn. Cẩn thận lão tử thả một cái, chúng ta đồng quy vu tận.
Đây chính là chiêu trò Triều tiên thường dùng đe dọa các cường quốc khác, không ngờ hôm nay lại được thấy Âm hậu dùng để đe dọa mấy người chính phái này.
Vốn ở Thiên Vân Thành thế cục được ngũ đại môn phái liên minh yếu ớt ổn định lại, không ngờ Hiền Tụ Nghĩa sỉ nhục Thánh tử khiến cho Thánh chủ tức giận bỏ đi, Âm hậu cũng không thèm đoái hoài gì tới chuyện này, cũng nhanh chóng rút đi.
Cuối cùng chỗ này liền còn một cái Huyền Không Tự ở bán trung lập trạng thái cùng hai cái danh môn chính phái.
Không ít người liền ngửi được mùi vị không đúng, bên dưới đám người có chút bất an xao động.
Hiền Tụ Nghĩa lúc này đành phải đứng ra nói:
“ hôm nay tỉ thí liền đến đây, mọi người giải tán đi. Ngày mai sẽ có chính thức thông báo cho võ đài tỉ thí, là tiếp tục hay là đình chỉ, vậy đều phải chờ ngày mai chúng ta thảo luận một phen, sau đó cho ra quyết định!”
Nói xong hắn cũng không để ý đám người ở bên dưới ồn ào lên, phi thân rời đi.
Mai Tĩnh cùng Huyền Không Tự trụ trì Kiến Đức hòa thượng cũng lập tức rời đi.
Bên dưới lúc này lập tức ồn ào vỡ tổ:
“ vừa rồi rốt cuộc là xảy ra chuyện gì a? ai có thể nói rõ cho ta được sao? Cầu giải thích!”
“ ngu ngốc, như thế rõ ràng ngươi còn không hiểu sao? Khinh Nhược Hàn đánh bại Thánh Tử nhưng lại mạnh mẽ sỉ nhục hắn một phen, không khác gì hướng Hắc Nhật Tông mặt đánh một cái bạt tai. Hắc Nhật Tông Thánh chủ muốn giết hắn nhưng bị Hiền Tụ Nghĩa cản lại.
Cuối cùng Thánh chủ tức giận bỏ đi, không thèm để ý cái gì bảo vật nữa, trở về chuẩn bị cùng Vấn Kiếm tông khai chiến.
Dù sao Thánh tử ở trước mặt toàn bộ nhân sĩ giang hồ mất mặt như vậy, hắn cũng phải giúp Thánh tử đòi lại mặt mũi a!”
“thế Âm hậu là chuyện gì xảy ra? Sao nàng đột nhiên bỏ đi?”
“ Âm hậu cùng Thánh chủ vốn là cùng chính phái bên này cân sức ngang tài, nhưng Thánh chủ rời đi cán cân liền hướng bên chính phái nghiêng, hơn nữa Tiếu Mị Mị đã đi theo Triệu Vô Cực, chưa nói nàng có thể đoạt được giải hay không, đoạt được quán quân đồ vật chỉ sợ cũng phải trước chia cho Triệu Vô Cực, mới đến lượt nàng được xem.
Mà nàng hẳn là cũng sợ bị Lăng Tiêu Phái cùng Vấn Kiếm tông hai bên hợp sức gây khó khăn, nên cuối cùng phải lập tức rời đi. Còn cái gì bảo vật tàn bội, dù sao lúc đầu nàng cũng đã không có mấy phần cơ duyên có thể đạt được! Cũng không biết nó là cái quỷ gì, mất công sức đoạt một phen cuối cùng cái rắm tác dụng cũng không có, vậy thì chẳng phải lỗ về nhà bà ngoại? Nàng rời đi là quyết định chính xác a. đây chính là người cầm quyền một môn phái nên có thái độ, quyết đoán vô cùng!”
“ thế chẳng phải đồ vật bây giờ rơi vào tay đám người chính phái sao? Cuối cùng nó sẽ về tay ai?”
“ ta nghĩ có hai trường hợp có thể xảy ra. Đám người kia nếu tổ chức võ đài thi đấu tiếp, rất có tỉ lệ cao Triệu Vô Cực Tiếu Mị Mị cùng Từ Tiểu Bạch trong ba người này sẽ có hai người vào được chung kết.
Nhưng hai người kia đều là bằng hữu của Triệu Vô Cực, vậy thì hắn đã nắm chắc phần thắng rồi, bởi vậy ba đại môn phái sẽ không để cho Triệu Vô Cực tự nhiên đạt được bảo vật như vậy, bọn hắn hoặc là sẽ ở trong trận đấu giở trò, để cho Triệu Vô Cực trong trận chiến bị bại hoặc trọng thương, cho dù vào được chung kết phần thắng cũng nằm trong tay bọn hắn.
Thứ hai chính là bọn hắn sẽ mạnh mẽ ngưng hẳn trận đấu, loại bỏ mọi khả năng Triệu Vô Cực có thể đánh xuyên qua bố trí của bọn hắn, trực tiếp chia chác bảo vật.
Đồ vật cuối cùng đương nhiên sẽ rơi vào tay ba đại môn phái bị bọn hắn chia chác!”
Tên kia nói xong, đám người liền phẫn nộ:
“ Lý nào như vậy, đây chẳng phải là cưỡng đoạt giải thưởng sao? Vậy mở ra võ đài đại chiến còn tác dụng gì nữa?”
“ đúng vậy, đám người chính phái này, thật khiến người ta buồn nôn mà!”
“trước mặt thì đạo mạo giơ cao lá cờ hiệp nghĩa, sau lưng lại làm trò bỉ ổi, thật đúng là khiến người ta chán ghét!”
Mấy người chính phái nhân sĩ ở bên cạnh nghe được liền mắng trở lại:
“ các ngươi nói ai chán ghét? Ai bỉ ổi? Cẩn thận cái miệng, đây là Thiên Vân Thành, là chính phái địa bàn”
“ chính phái thì sao, còn khôn cho người khác nói sao? Đây không phải là nhà của ngươi, ta muốn nói gì thì nói! Ngươi làm gì được ta?”
“ ngươi có giỏi nói lại một lần xem!”
Keng! Tên này chính phái nhân sĩ rút kiếm ra!
“ nói thì nói ai sợ ai! Các ngươi chính phái thật buồn nôn!”
Keng! tên này tà phái võ giả cũng rút kiếm ra.
Hai bên lập tức mở một trận chiến mắng chửi nhau, sau đó cả hai đều bắt đầu đỏ mắt, hướng đối phương vung kiếm chém xuống.
Hành động này như là châm thuốc nổ cho tất cả mọi người ở xung quanh võ đài, một đám người cũng dồn dập học theo rút ra kiếm của mình,bắt đầu đối với đối địch trận doanh người điên cuồng công kích.
Đao quang kiếm ánh cùng tiếng la giết liên tục hét lên, khiến tràng diện hỗn loạn vô cùng.
Từ Tiểu Bạch ánh mắt đảo quanh, hừ lạnh một tiếng.
Dưới chân hắn triển khai thân pháp, hướng Triệu Vô Cực bên này đi tới hỏi:
“ Vô Cực, chúng ta nên làm gì?”
Triệu Vô Cực ánh mắt trầm tư suy nghĩ, hắn nhanh chóng nói:
“ Tiểu Bạch ngươi trở về Từ gia chờ chúng ta. Mị nhi, chúng ta mau đuổi theo sư phụ ngươi!”
Nói xong hắn cũng không chờ Từ Tiểu Bạch đồng ý, lập tức phi thân hướng Âm hậu phương hướng rời đi chạy theo, tốc độ càng lúc càng nhanh vô cùng gấp gáp, sợ Âm hậu đi quá xa liền đuổi không kịp.
Từ Tiểu Bạch thở dài lắc đầu một cái, nhìn xung quanh đám người hỗn loạn, cuối cùng vẫn là phi thân rời đi, trở về Từ gia.
Thiên Vân Thành bởi vì Khinh Nhược Hàn cùng Thánh Tử một trận chiến trong nháy mắt liền loạn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...