Triệu Vô Cực nhìn về phía Kiếm ma, Kiếm ma cũng dùng ánh mắt tràn đầy bạo ngược chi ý nhìn về phía hắn.
Triệu Vô Cực nhẹ giọng nói:
“ ta lúc nãy đã nhận ra ngươi trạng thái bất thường không giống như lúc trước mạnh mẽ như vậy, không ngờ ngươi lại bị thương nặng đến mức này? Là ai có thể khiến cho ngươi đường đường là giang hồ nghe danh đã sợ mất mật Kiếm ma rơi đến mức độ này?”
Kiếm ma trên khuôn mặt bởi vì tức giận cùng đau đớn mà vặn vẹo gằn từng chữ nói:
“ nếu không phải cách đây một năm ta bị nội thương chưa lành, ngươi giờ khắc này đã là một cái xác chết!”
Triệu Vô Cực lạnh mặt nói:
“ trên đời này làm gì có cái nếu như! Lúc đấy nếu ta không cùng ngươi lộ ra vật kia ngươi cùng ta có thể gặp nhau, sau đó kết thù sao? Vừa rồi một chiêu ta cũng là dự định tặng cho ngươi một cái bất ngờ, không ngờ ngươi tự bạo cương khí khiến ta cũng bị thương không nhẹ.
Ngươi cũng nên may mắn Mị nhi đã mất đi sức chiến đấu nếu không hai chúng ta tổ chức đòn hợp công ngươi cũng chưa chắc có thể đỡ nổi.
Chiến đấu, cũng nên kết thúc rồi!”
Triệu Vô Cực trong tay lập tức xuất hiện một cái phi châm, hắn cố gắng vận công, Niêm Hoa Chỉ phát động bũng mạnh một cái.
Phi châm màu đen lóe lên lạnh sâm sâm quang mang phá không bay tới, mang theo một cái cực kì bé nhỏ không thể nghe thấy tiếng phá phong âm thanh.
Kiếm ma ánh mắt trợn to. Hắn có thể rõ ràng thấy được cái kia phi châm đang hướng bản thân mình bay tới, tốc độ nhanh chóng vô cùng.
Hắn muốn tránh nhưng lại không thể tránh nổi, cơ thể của hắn đang không ngừng run lẩy bẩy, ánh mắt của hắn tuy có thể tinh chuẩn nhìn thấy lóe lên hắc mang phi châm bóng mờ nhưng hắn lại không thể điều khiển được cơ thể của mình.
Phốc!
Kiếm ma ánh mắt trợn to, Triệu Vô Cực phi châm lập tức nhanh như chớp xuyên thủng đầu lâu của hắn, ở trên mi tâm để lại một cái lỗ máu cực nhỏ, có máu tươi đang dần dần từ đó rỉ ra.
Hắn ánh mắt mang vô tận khó tin cùng không cam lòng ngã xuống đất, sinh cơ đang nhanh chóng trôi đi.
Cả một đời cao thủ đỉnh phong cảnh giới giết người vô số Kiếm ma, có thể khiến người ta vừa nghe tin đã sợ mất mật Kiếm ma lúc này cứ như vậy liền bị đánh bại.
Mang theo ánh mắt cực kì sợ hãi không cam lòng, Kiếm ma khí tuyệt bỏ mình.
Phải một lúc sau, xác định Kiếm ma trên người sinh cơ đã thực sự trôi hết, Triệu Vô Cực mới dám thở ra một hơi dài.
Lần này quả thật vô cùng nguy hiểm.
Hắn vốn chuẩn bị cho Kiếm ma hai cái đại chiêu cùng một đòn hậu bị, nhưng không ngờ Kiếm ma lại bị trọng thương, bị hắn cùng Tiếu Mị Mị ép đến mức phải dùng đến loại tự bạo cương khí chiêu thức mới có thể giữ được tính mạng.
Đương nhiên, lần đó tự bạo không chỉ hắn bị thương mà Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị cũng bị thương không nhẹ.
Tự bạo cương khí tuy uy lực mạnh mẽ, khiến người khác gần như không thể đề phòng mà liền dính chiêu, nhưng hậu quả cũng không hề nhỏ.
Kiếm ma trong khoảng thời gian đó có một đoạn thời gian không thể vận công. Tuy rất ngắn ngủi, nhưng hắn nếu là đang bị vây công với số lượng lớn cao thủ có người nhân lúc lợi dụng chính xác thời cơ, hắn cũng có bỏ mình nguy hiểm.
Hơn nữa một chiêu đó cũng vừa vặn động chạm đến trên thương thế trên người hắn, để Triệu Vô Cực lại một chưởng vỗ lên toàn diện bộc phát nội thương của hắn ra, khiến cho hắn nội lực không thể khống chế, sau đó liền chiến tử.
Triệu Vô Cực thở dài một hơi, chiến đấu ở cảnh giới bọn hắn đều là trong điện quang hỏa thạch nhanh chóng xảy ra biến số.
Cho dù chuẩn bị cả hậu chiêu nhưng chỉ cần biến số xuất hiện liền ngay cả hậu chiêu cũng không cần dùng liền phân ra thắng bại.
Hắn vốn cho sát thủ công hội người ở sẵn một chỗ mai phục, nếu hắn cùng Tiếu Mị Mị bị đánh bại thì bọn hắn sẽ dẫn Kiếm ma chạy tới bên kia, sau đó tất cả mọi người liền dùng trọng nỗ vây công đánh giết hắn.
Trọng nỗ này chính là phá cương nỗ, là quân đội thường dùng vật phẩm.
Triệu Vô Cực chính là nhờ Yên Vũ tìm đến nhóm này uy lực mạnh mẽ trọng nỗ để đảm bảo sự việc vạn vô nhất thất.
Cuối cùng hắn chuẩn bị tất cả tốn đến cả trăm vạn lượng lại thành công cốc.
Nhưng Triệu Vô Cực cũng không tiếc nuối một chút nào, dù sao hắn cũng đã trả thù thành công, đại thù được báo trong lòng hắn liền cảm thấy số tiền này tiêu giá trị.
Triệu Vô Cực vội vàng chạy tới bên kia, đỡ lấy Tiếu Mị Mị, dùng nội lực ở trong cơ thể nàng điều tra một vòng.
Tiếu Mị Mị bị thương không nhẹ đã chạm đến nội phủ, nhưng cũng không phải là cái gì chí mạng không thể lành vết thương, chỉ cần bỏ ra một chút thời gian hắn có thể giúp nàng trị thương, không quá đáng lo ngại.
Hắn lấy ra mấy viên chữa thương đan, bỏ vào miệng nàng. Bắt đầu dùng sinh nhục tán rắc lên ở trên người nàng vết thương, vết thương vừa gặp sinh nhục tán liền sôi lên, nhanh chóng khép lại.
Hắn tiếp tục dùng vải sạch băng bó lại vết thương mới hài lòng dừng tay.
Tiếu Mị Mị yếu ớt mở mắt ra một cái, thấy là Triệu Vô Cực đang giúp nàng liệu thương liền nở ra một nụ cười hạnh phúc tiếp tục nhắm mắt lại cố gắng tiêu hóa đan dược vận công.
Triệu Vô Cực thả nàng xuống để chon nàng nghỉ ngơi một chút, sau đó hắn hướng Kiếm ma bên kia đi tới.
Cảm giác còn không có an toàn, Triệu Vô Cực cầm lên một cục đá, vận lên Niêm Hoa Chỉ thủ pháp hướng đối phương đầu lâu lại bắn ra.
Phốc!
Viên đá được bọc lên cương khí vô cùng dễ dàng đánh nát đầu lâu của Kiếm ma xuyên thủng, Kiếm ma cũng không hề có bất kì phản ứng nào hắn mới yên tâm xuống.
Đám này tu luyện mấy bộ cực kì huyết tinh tà phái võ công luôn luôn khiến cho người ta trong lòng nội tâm có chút thấp thỏm không yên a.
Triệu Vô Cực bước chân hướng Kiếm ma đi tới, hắn đi không nhanh không chậm, tinh thần cũng không hề buông lỏng mà luôn luôn sẵn sàng phản ứng khi có biến xảy ra, nhưng đi đến nơi hắn cũng biết mình lo quá nhiều rồi, Kiếm ma thật đã chết.
Triệu Vô Cực hướng đối phương trước ngực cùng trên cơ thể lục lọi một phen, ngoài một túi bạc, hắn không tìm ra bất kì thứ gì.
Xem ra tên Kiếm ma này các loại bí tịch võ công đã sớm bị hắn ném, phương thức duy nhất học được Kiếm ma kinh chính là từ miệng hắn mà thôi.
Bây giờ truyền nhân của hắn đã bị Triệu Vô Cực giết, hắn cũng bị Triệu Vô Cực giết, vậy Kiếm ma kinh liền xem như thất truyền rồi.
Giang hồ, lại ít đi một môn độc ác huyết tinh tàn nhẫn võ công, Triệu Vô Cực trong lòng giống như cũng được thả lỏng không ít.
Kiếm ma trên tay dính đầy máu tươi, là của những sinh mạng hắn đã từng giết trong cuộc đời này máu tươi. Triệu Vô Cực kết thúc sinh mạng của hắn, cũng xem như là làm một cái việc tốt, giúp những người này trả thù, lại để cho hắn sau này không còn cơ hội phát điên, nguy hại người vô tội.
Lúc này Triệu Vô Cực cảm giác, trong lòng hắn bỗng nhiên sinh ra một cỗ cảm giác huyền diệu khó tả, cái cảm giác này vô cùng nhẹ nhàng bình yên, như thể là hắn đang đứng giữa một cái thảo nguyên rộng lớn thơm mát mùi hoa cỏ cùng gió thổi nhè nhẹ.
Nhưng cảm giác này tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, hắn cũng không quá quan tâm đến thứ này hắn đưa mắt đến thứ có giá trị nhất còn lại, chính là Kiếm ma sử dụng Huyết ma kiếm.
Huyết ma kiếm bây giờ lẳng lặng nằm ở chỗ đó, không hề có một tiếng động nhưng thỉnh thoảng trên thân hình của nó cũng lóe lên huyết quang lành lạnh khiến lòng người vô cùng khó chịu, cùng không thoải mái.
Triệu Vô Cực đưa tay tới, cầm vào chuôi kiếm. Bỗng nhiên một luồng cảm giác cực kì khát máu cùng tràn ngập diết chóc dục vọng xâm nhập vào não hải của hắn, nó như là ác ma rủ rỉ đang không ngừng thì thầm nói nhỏ, để cho Triệu Vô Cực cho nó uống càng nhiều máu tươi hơn, nó sẽ mang lại cho Triệu Vô Cực càng cường đại hơn lực lượng.
Triệu Vô Cực hừ lạnh một tiếng, ý chí của hắn bùng phát, lập tức cái này cỗ quấy rối cảm giác lập tức bị hắn đánh tan khu trục ra não hải.
Trong lòng của hắn càng thêm lạnh lùng:
“ thảo nào Kiếm ma dùng Huyết ma kiếm càng thêm thuận lợi, hắn tu luyện Kiếm ma kinh vốn là cực kì táo bạo thị huyết hiếu sát công pháp, thêm cái này Huyết ma kiếm chính là thị huyết như mạng, nó sứ mệnh chính là sát lục, không ngừng sát lục. Bất kể là người mạnh hay người yếu, có tội hay vô tội đều là con mồi của nó. Lại còn có khả năng ảnh hưởng tới tâm trí của người khác, nếu không phải là người có ý chí mạnh mẽ, sớm muộn cũng bị nó đồng hóa trở thành ác ma tàn bạo! Hoặc là nói, hai thứ này vốn sinh ra đã là một bộ luôn đi cùng với nhau!”
Triệu Vô Cực không muốn sử dụng kiếm này, nhưng nó cũng là một thanh bảo kiếm, thập đại danh kiếm đứng thứ 9 vị trí, cứ như vậy vứt đi quá lãng phí.
Triệu Vô Cực tìm ra vỏ kiếm, vỏ kiếm là một cái có khắc lên từng giọt máu ở bên ngoài, từ chuôi kiếm tới mũi kiếm có khoảng năm giọt.
Hắn cũng không thèm nhìn nhiều, lập tức đút kiếm vào vỏ sau đó treo ở sau lưng.
Bế lên Tiếu Mị Mị, Triệu Vô Cực nhanh chóng trở lại Thiên Vân Thành.
Triệu Vô Cực vừa đi, ở trong một góc tối, một bóng hình xinh đẹp cũng xuất hiện.
Nàng ở đây đã lâu, đã xem hết trận chiến từ đầu đến cuối, người này không ai khác chính là Yên Vũ.
Yên Vũ nhìn Triệu Vô Cực bóng lưng đi xa, thở dài thăm thẳm.
Kia chính là người đang chờ đợi hắn trở về sao? Quả nhiên thiếu niên anh hùng, mỹ nhân như ngọc, xứng đôi vừa lứa.
Nàng tuy xinh đẹp vô cùng, nhưng cùng đối phương so ra, vẫn còn kém một chút.
Thảo nào, Triệu Vô Cực lại từ chối nàng! Có cỡ kia xinh đẹp như là vưu vật nữ nhân, hắn còn cần đến nàng cái này lớn tuổi nữ nhân sao?
Nàng năm nay đã ngoài hai mươi, so với Tiếu Mị Mị còn lớn hơn mấy tuổi, thật không thể cùng đối phương đọ sức.
Yên Vũ trong lòng buồn rầu, nhưng không thể không chấp nhận sự thật, nàng cùng Triệu Vô Cực đã không có khả năng.
Sự kiện lần này cũng xem như có cái chung kết, nàng cũng thuận lợi hoàn thành một cái sinh ý.
Nhưng vì đám kia sát thủ cũng không phải ra tay gì, nàng có thể ở bên trong chiết khấu bớt đi rất nhiều tiền thưởng, bọn hắn ngồi không cũng có tiền đương nhiên là sẽ không có cái gì không hài lòng.
Ra lệnh thu quân, Yên Vũ ánh mắt có chút mờ mịt vô phương, chẳng lẽ nàng đến cuối cùng vẫn chỉ có thể làm một cái đường chủ, sống vậy đến già hay sao? Nàng còn có thể gặp được một người xuất sắc như là Triệu Vô Cực hay sao?
Câu hỏi này nàng cũng không có câu trả lời, cơ hội chỉ tới một lần, bỏ lỡ, vậy liền mất đi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...