Từ Tiểu Bạch sáng lên cương khí sau, hắn nhẹ nhàng thu lại nội lực cương khí cũng theo đó biến mất.
Hắn nói:
“ phụ thân, ta muốn bế quan củng cố cảnh giới một chút. Ở đây lộn xộn liền nhờ ngươi xử lí!”
Từ Nghĩa gật đầu nói:
“ củng cố cảnh giới quan trọng, ta sẽ xử lí tốt bên này!”
Từ Tiểu Bạch gật đầu quay người bước vào phòng, hắn vừa đột phá rất cần thiết ổn định lại cảnh giới của mình.
Hắn chính là nhờ tu luyện Lăng Vân kiếm pháp mà đạt được nội lực tăng cường sau đó một mạch tiến nhanh đạt tới nhất lưu trung kì cảnh, bởi vậy hắn cảnh giới còn chưa thật sự ổn định cần cấp tốc tiến vào trạng thái tu luyện điều chỉnh một phen.
Bên này Từ Nghĩa nhìn Từ Tiểu Bạch bóng lưng rời đi, hắn lập tức lạnh giọng phân phó:
“ phong tỏa Từ gia, không được để người nào trong thời gian này ra ngoài. Kẻ nào cố tình trái lệnh lập tức xử trảm tại chỗ. Những người trông thấy sự việc hôm nay cũng hạ xuống cấm khẩu lệnh, cấm ở bên ngoài đồn đãi lung tung. Các trưởng lão lập tức vào nội đường chuẩn bị họp!”
Hắn vừa nói xong các trưởng lão đều vâng một tiếng, một số người có chức trách nhanh chóng di chuyển làm nhiệm vụ của mình, còn lại các trưởng lão đều hướng nội đường đi đến.
Từ Nghĩa hiểu rõ, Từ Tiểu Bạch đột phá gây nên động tĩnh lớn như vậy chắc chắn bị người khác chú ý, hắn làm chỉ là kéo dài thời gian mà thôi, để cho những gia tộc này biết được càng chậm càng tốt.
Từ Tiểu Bạch thể hiện ra thiên phú mạnh mẽ không nghi ngờ gì chính là uy hiếp cực lớn tới mấy gia tộc cùng bang phái còn lại, bọn hắn chắc chắn không muốn một thiên tài như Từ Tiểu Bạch thuận lợi quật khởi, sẽ tìm đủ cách tiêu diệt hắn.
Từ Tiểu Bạch cũng không thể cả đời trốn ở Từ gia, nhưng trước mắt Từ Nghĩa chỉ có thể làm được đến như vậy mà thôi.
Chờ cho Từ Tiểu Bạch hoàn toàn củng cố xong cảnh giới, nắm giữ võ học của mình càng thêm thuần thục, lúc đấy hắn liền chân chính là một cái nhất lưu trung kì cao thủ.
Trong tay hắn lại là Lăng Vân kiếm bảo kiếm gia truyền của Từ gia, muốn giết hắn cũng không phải là dễ dàng như vậy.
Lúc này trong nội đường, Từ Trọng không nhịn được lập tức hướng về Từ Nghĩa lên tiếng hỏi:
“ đại ca, có phải là Tiểu Bạch đã thức tỉnh thành công Lăng Vân kiếm không?”
Từ Nghĩa ánh mắt liếc về phía hắn nhìn một cái, bên dưới trưởng lão đều là dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Từ Nghĩa.
Một cái tuổi trẻ nhất trưởng lão nói lên nghi ngờ của tất cả mọi người ở đây:
“ gia chủ, rốt cuộc thức tỉnh Lăng Vân kiếm là cái gì sự việc? Sao chúng ta không biết?”
Từ Nghĩa hít sâu một hơi nói:
“ Từ gia chúng ta từ trước tới nay người được xác định làm thiếu chủ luôn luôn mang bên mình Lăng Vân kiếm cũng không phải là một loại bình thường thông lệ mà là có chứa bên trong ẩn tình.
Lăng Vân kiếm vốn có ẩn chứa từ lúc khai tộc đến nay các đời Từ gia cao thủ dấu vết, bọn hắn đều ở lúc còn trẻ trước khi nhận chức gia chủ sử dụng thanh kiếm này.
Nhưng cũng không mấy người biết được bên trong nó ẩn chứa một bí mật khác. Ta cũng là được gia chủ đời trước truyền lại mới biết được.
Nếu như người sử dụng Lăng Vân kiếm là Từ gia con cháu, lại có tư chất bất phàm được Lăng Vân kiếm thừa nhận, sẽ có thể thức tỉnh lại bên trong nó chân thực Lăng Vân kiếm pháp!”
Mọi người ở đây đều hít một ngụm khí lạnh, không ngờ Từ gia còn có bí mật này, bọn hắn tuy là Từ gia trưởng lão nhưng cũng là lần đầu tiên nghe thấy.
Nhưng nghĩ lại, Lăng Vân kiếm thật sự dễ dàng thức tỉnh như vậy sao?
Từ gia thiếu chủ các đời trước, người nào không phải đều là thiên tài cấp bậc nhân vật, nếu không phải là thiên tài bọn hắn cũng không xứng xưng cái gì thiếu chủ.
Nhưng bọn hắn có thể thức tỉnh thành công Lăng Vân kiếm sao? Đương nhiên là không. Chỉ có Từ Tiểu Bạch có thể thức tỉnh thành công.
Như vậy cũng nói rõ, điều kiện để có thể thức tỉnh thành công Lăng Vân kiếm cũng vô cùng khắc nghiệt, Từ Tiểu Bạch cũng là may mắn mới có thể thành công mà thôi.
Hắn hôm nay sử dụng chính là Lăng Vân kiếm pháp chân chính kiếm chiêu, một kiếm chém ra uy lực cực kì to lớn, cho dù là đỉnh phong cao thủ tiện tay một kiếm gần như cũng chỉ có thể đánh ra mức độ này sức mạnh mà thôi.
Từ Nghĩa cũng muốn giúp Từ Tiểu Bạch giải thích một chút vì sao hắn bỗng nhiên lại trở nên lợi hại như vậy, tránh mọi người nghi thần nghi quỷ, nghĩ hắn là tu cái gì tà công mới có thể liên tục đột phá như vậy.
Hơn nữa vị trí của Từ Tiểu Bạch ở Từ gia đã chắc chắn, hắn cũng không sợ có ai đối với Từ Tiểu Bạch bất lợi.
Lăng Vân kiếm pháp chân chính có bao nhiêu mạnh, bọn hắn đã được thử qua, quả thật vô cùng ghê gớm, mọi người đối với Từ Tiểu Bạch thái độ càng thêm cẩn thận tôn kính.
Đây là Từ Tiểu Bạch mới chỉ nhất lưu sơ kì lúc đánh ra, nếu hắn đột phá tới nhất lưu đỉnh phong, thậm chí đỉnh phong cao thủ thì sao? Uy lực còn phải lớn đến mức nào?
Ở đây trưởng lão đều không dám nghĩ nhiều, cho dù Từ Tiểu Bạch có mạnh đến đâu, hắn cũng sẽ không gây bất lợi cho Từ gia là được rồi.
Từ Nghĩa lúc này lại lên tiếng:
“ việc chúng ta cần làm bây giờ là giảm bớt tốc độ Tiểu Bạch đột phá truyền ra bên ngoài, cũng làm phân tán đi sự chú ý của các gia tộc lên Tiểu Bạch, cho nó thêm thời gian chuẩn bị cùng trưởng thành!”
Từ Trọng gật đầu nói:
“ trong gia tộc chúng ta cũng không ít kẻ hai mặt, cũng đến lúc thanh trừng một phen rồi!”
Lời này vừa ra không ít trưởng lão ở đây đều ngậm miệng. Thanh trừng gia tộc nói tuy dễ nhưng làm thì khó, không cẩn thận sẽ đụng phải rất nhiều người không vừa ý.
Nhưng đứng trước nguy cơ sắp tới, Từ gia cần tất cả mọi người đều đồng lòng, không chứa nổi những thành phần có ý nghĩ xấu.
Từ Nghĩa gật đầu, cuộc họp vẫn bình tĩnh tiếp tục.
....
Trong lúc Từ gia náo nhiệt vì Từ Tiểu Bạch đột phá, Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị thì đã mua lại một cái tiểu viện ở Thiên Vân Thành ở lại.
Hai người đương nhiên là chia phòng ra ở, Triệu Vô Cực cũng không hề có ý đồ gì với Tiếu Mị Mị.
Hắn tu luyện Tử Hà Bất Diệt thần công ở cảnh giới này chính là yêu cầu cấm dục mới có thể đạt tới tốc độ tu luyện nhanh nhất cho nên hắn không hề đối với Tiếu Mị Mị có chút ý nghĩ hèn mọn bỉ ổi nào.
Hơn nữa hắn muốn gây án cũng phải có công cụ a, công cụ của hắn còn chưa phát triển, có thể làm được gì sao?
Triệu Vô Cực tuy thân cao một chút, nhưng hắn chưa trưởng thành vẫn là sự thực, thời gian qua hắn đã hơn bốn tuổi một chút nhưng cách chân chính trưởng thành vẫn còn một đoạn đường dài, từ giờ đến lúc đó Triệu Vô Cực cũng là phế nhân.
Ở trước sân, Tiếu Mị Mị có chút chán muốn chết nhìn Triệu Vô Cực thản nhiên đánh cơ sở luyện thể trảo pháp nói:
“ Triệu Vô Cực, ngươi không phải là nói giúp ta tìm hiểu tin tức sao? Ngươi đây là đùa ta đúng không?”
Thời gian qua mấy ngày ở nơi này Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị đã dần quen thuộc lên, Tiếu Mị Mị không còn khách khí gọi hắn là Triệu công tử nữa mà đã gọi thẳng tên hắn, đôi lúc còn thể hiện ra của nàng thái độ khó chịu hoặc nhõng nhẽo.
Điều này cũng nói rõ nàng đối với Triệu Vô Cực đã gần gũi hơn rất nhiều, không còn như trước đây một bộ xã giao tư thái, vô cùng câu nệ.
Triệu Vô Cực không nhanh không chậm đánh ra cơ sở luyện thể trảo pháp hắn bỏ rơi đã lâu, cảm giác sức lực tràn trề nói:
“ ta đương nhiên không đùa ngươi, Triệu Vô Cực ta đã nói là làm. Tuy nhiên cách điều tra của ta có chút đặc biệt, chúng ta chỉ cần ở chỗ này cũng có thể xác nhận thông tin thứ kia có tới Thiên Vân Thành thật sự hay không? Chẳng lẽ ta không đáng tin đến thế sao?”
Tiếu Mị Mị nhíu mày nói:
“ ta tin ngươi, thế nhưng mà...”
Tiếu Mị Mị còn chưa kịp nói hết câu, Triệu Vô Cực liền ngắt lời nàng:
“ mới có mấy ngày thôi, ngươi vội vàng cái gì. Người làm đại sự phải chịu được tĩnh mịch, chúng ta bây giờ chính là đang giăng lưới lớn chờ cá tự mình đi vào. Ngươi nên suy nghĩ xem, đến lúc cá đi vào lại quá lớn, chúng ta làm sao có thể an toàn thu lưới bảo vệ tính mạng mới là vấn đề quan trọng!”
Tiếu Mị Mị liếc mắt nhìn hắn, tên thiếu niên này mấy hôm nay đều ở trong sân vui vẻ đánh cơ sở luyện thể trảo pháp, nào có chút hành động nào là đi điều tra manh mối đâu, đây chẳng phải là đang đùa nàng hay sao?
Hắn có biệt việc này đối với nàng quan trọng ra sao không a?
Nhưng nhìn mặt đối phương chăm chú như vậy, Tiếu Mị Mị cũng không thể không dằn xuống trong lòng nghi ngờ.
Nàng bây giờ ra ngoài mù tìm hiểu cũng không được ích lợi gì, Thiên Vân Thành chỉ trong mấy ngày lượng người di chuyển trên đường càng lúc càng đông.
Không chỉ chính phái mà còn cả tà phái người đều ẩn hiện khắp nơi, Tiếu Mị Mị nếu ở bên ngoài loạn đi dạo chỉ sợ sẽ gặp mấy cái lăng đầu thanh thích hành hiệp trượng nghĩa muốn cùng nàng quyết đấu.
Đến lúc đó bị vây công lại cũng không phải là cái gì tốt trải nghiệm. Tuy nàng không sợ, nhưng không cần chọc phiền toái không cần thiết a.
Đang mải mê suy nghĩ, Triệu Vô Cực ở phía trước lại vui vẻ hô to một tiếng:
“ lại đột phá!”
hắn lập tức ngồi xuống đất vận chuyển Tử Hà Bất Diệt thần công, Tiếu Mị Mị nhìn Triệu Vô Cực vui vẻ như vậy trong miệng thầm mắng:
“ đột phá đột phá đột phá, suốt ngày đột phá. Ở đâu ra lắm bình cảnh cho ngươi đột phá như vậy, lừa quỷ đi thôi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...