Khưu Quyết cùng Thuận Văn vừa hướng Triệu Vô Cực đâm tới, trên người hắn cương khí trong nháy mắt sáng lên, trên tay trái hiện lên một màng cương khí có chút mềm mại, mà bên tay phải lại là cương khí vô cùng cứng rắn.
Cùng là cương khí dùng để tấn công, người khác chỉ có thể cương hoặc chỉ có thể nhu, nhưng Triệu Vô Cực có thể làm được trên tay hắn một cương một nhu, cương nhu nhất thể vô cùng thần kì.
Đối mặt với hai thanh kiếm đâm tới Triệu Vô Cực không hề có chút sợ hãi nào, ngược lại trên khóe miệng lại kéo lên một nụ cười.
Hắn có chút hưng phấn, không biết bản thân từ những cái kia công pháp bí tịch tự ngộ ra võ công có thể sử dụng trong chiến đấu được hay không, đây là lần đầu tiên Triệu Vô Cực dùng ra chiêu thức này, có chút chờ mong.
Tay phải Triệu Vô Cực cương kình lập tức hướng Thuận Văn một kiếm mãnh mẹ đánh tới, tay trái lại ở bên sống đoản kiếm của Viêm Mân đẩy mạnh một cái đồng thời hơi lắc người.
Phía trước hắn đâm tới một kiếm Thuận Văn trên thân kiếm cương khí trong nháy mắt đại thịnh, muốn cùng Triệu Vô Cực đối cứng, dùng lợi thế kiếm cương mạnh mẽ đánh xuyên qua Triệu Vô Cực chưởng pháp.
Lấy tay đối kiếm, cho dù là có cương khí bảo vệ đúng là tìm đường chết hành động.
Cho dù hắn trên tay có bao tay thì như thế nào, bao tay chỉ là phòng ngự trang bị, mà kiếm lại là chủ sát phạt vũ khí.
Hai thứ va chạm, kiếm của hắn đương nhiên chiếm lợi thế vô cùng to lớn.
Thuận Văn trên khuôn mặt hiện lên một nụ cười thắng lợi, hắn còn không tin bản thân cầm kiếm còn không làm gì nổi Triệu Vô Cực trên tay cương khí hộ thân.
Nhưng chưởng cùng kiếm vừa chạm vào, Thuận Văn mặt lập tức biến sắc.
Hắn cảm giác được hắn đâm vào không phải là thân thể huyết nhục, cũng không phải cương khí hộ thân mà chính là một cái tấm sắt.
Đúng vậy, cảm giác như là đâm vào tấm sắt vậy.
Nhưng rõ ràng, hắn đang dùng kiếm đâm vào Triệu Vô Cực chưởng a, trên kiếm hắn còn bọc lên cương khí, không phải là cái gì nhị lưu cao thủ dùng kiếm không có cương khí a.
Vậy mà hắn lại cảm giác được hắn đang đâm lên tấm sắt, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Không đợi Thuận Văn kịp suy nghĩ, Triệu Vô Cực một chưởng đã vỗ vào kiếm của hắn, một cỗ cự lực từ đầu mũi kiếm truyền tới đồng thời nổ tung khiến cho hắn bị phản chấn đến cầm kiếm cũng không vững, kiếm lập tức muốn rời tay mà ra.
Thuận Văn kinh hãi, đây rốt cục là cái gì sức mạnh? Hắn cương khí có phải là cương khí hay không? Nhân loại làm sao có thể có được cương khí mạnh mẽ như vậy?
Hắn cùng Triệu Vô Cực đều là nhất lưu sơ kì cảnh giới, sao đối phương có thể có được mạnh mẽ như vậy cương khí? hắn là như thế nào tu luyện a?
Thuận Văn cũng không biết, Triệu Vô Cực cương khí là dùng Thái Huyền ngưng cương bí pháp ngưng tụ ra, lại dùng Vạn niên ngẫu liên hạt sen làm môi giới hấp thu năng lượng, một luồng năng lượng to lớn vô cùng làm nền tảng.
Bởi vậy Triệu Vô Cực ở nhị lưu đỉnh phong thì có thể chiến nhất lưu, ở nhất lưu sơ kì, hắn cũng chưa từng gặp qua đối thủ cùng cảnh giới.
Một chưởng vỗ ra, Thuận Văn kiếm như muốn rời tay, hắn lập tức thuận thế lui ra một chút thở ra một hơi chuẩn bị lại trận hình tấn công Triệu Vô Cực.
Đến cảnh giới này, tất cả mọi người đều không phải cái gì đơn giản đối thủ, không thể vì một chút kinh hãi hay thương thế mà dễ dàng bị đánh bại được.
Triệu Vô Cực một kích thành công đánh lui Thuận Văn tay trái cũng nhanh như chớp vỗ lên thân đoản kiếm của Viêm Mân, hắn sử dụng tốc độ nhanh chóng nhưng lực đạo lại vô cùng mềm mại nhẹ nhàng, một luồng khí vô hình mờ ảo từ trên tay trái hắn tỏa ra bao bọc lấy kiếm của Viêm Mân khiến kiếm của hắn lập tức trở nên lắc lư rung động vô cùng khó điều khiển.
Đồng thời kiếm của Viêm Mân cũng bị Triệu Vô Cực tay trái cương khí bám vào bắt đầu lôi kéo điều khiển, thế công của hắn trong nháy mắt bị đánh tan.
Hừ!
Viêm Mân hừ lạnh một tiếng, trong cơ thể nội công điên cuồng vận chuyển, trên thân kiếm cương khí đại phát quang mang, mạnh mẽ chấn tan Triệu Vô Cực tay trái khống chế lùi ra mấy bước xa.
Thuận Văn cùng Viêm Mân đồng thời dùng ánh mắt vô cùng kiêng kị nhìn Triệu Vô Cực, tên này tuy chỉ là nhất lưu sơ kì cảnh giới nhưng lại cực kì khó chơi, tính toán của hắn có chút sai.
Thuận Văn sắc mặt có chút khó khăn nhìn Viêm Mân, Viêm Mân lại hứng thú nhìn Triệu Vô Cực đánh giá một phen nói:
“ thú vị thú vị, lại có thể một tay nhu kình một tay cương kình, cương nhu nhất thể cùng chiến đấu, đúng là hiếm có. Trên giang hồ có thể làm được như thế chỉ sợ cũng là đếm trên đầu ngón tay, nếu không phải biết sơ về võ công của ngươi, ta còn tưởng rằng ngươi là người kia đệ tử. May mắn không phải, ha ha!”
Triệu Vô Cực liếc mắt nhìn Viêm Mân hiều kì hỏi:
“ người kia?”
Viêm Mân cười lạnh nói:
“ ngươi không phải đệ tử của hắn đương nhiên không biết hắn, cũng không cần phải biết. Chiêu thức này là ngươi mới sáng tạo ra đúng không? đúng là một cái thiên tài.
Tuy sử dụng còn có chút thô ráp, nhưng cũng xứng đáng ta ra tay cùng ngươi đánh một trận rồi.
Nói xong hắn lập tức hơi cúi người xuống đưa kiếm lên trước mặt che đi nửa khuôn mặt dưới của mình.
Trọng tâm hạ thập, Viêm Mân như là một cái độc xà rình mồi thu mình lại, hắn chuẩn bị dùng ra bản lĩnh chân thật cùng Triệu Vô Cực đánh một trận.
Đối với Hắc Lang Bang, trận chiến này vô cùng quan trọng không thể để thua được.
Thua tuy sẽ không lập tức thảm bại, nhưng Từ gia sẽ ở trong bóng tối cùng bọn hắn đối đầu, khiến cho Hắc Lang Bang rất đau đầu.
Bởi vậy nhất định phải thắng thật gọn gàng, Viêm Mân cũng không tin hắn một cái nhất lưu trung kì cùng nhất lưu sơ kì còn không vây giết được Triệu Vô Cực.
Ánh mắt đảo qua Thuận Văn, Viêm Mân lạnh lùng lên tiếng:
“ chuẩn bị xong chưa?”
Thuận Văn bị diểm danh lập tức xốc lên tình, khí thế bắt đầu trở lại lập tức đáp:
“ xong rồi, hôm nay chúng ta nhất định phải giết chết hắn!”
Đối với Thuận Văn, Triệu Vô Cực không chết, bát cơm của hắn ở Từ gia sẽ bị đá đổ.
Bởi vậy hắn chính là vì tài phú mà chiến đấu, không hề đối với Từ Tiến có một chút hảo cảm nào.
Hai người vốn chính là ở lợi ích sợi dây liên kết, vô cùng mong manh.
Triệu Vô Cực thấy Viêm Mân vào trạng thái chiến đấu, hắn cũng khôn dám xem thường, lập tức thủ thế, ánh mắt đảo qua nhìn hai người, thế trận vô cùng căng thẳng.
Viêm Mân lúc này lên tiếng:
“ kiếm pháp của ta tên là độc xà liệp thực, ngươi tốt nhất phải cận thận một chút a, đừng chết quá sớm như vậy sẽ không có gì vui.
Triệu Vô Cực cười lạnh:
“ vậy ngươi phải thể hiện thật tốt, đừng quá yếu ớt nếu không ta sẽ không nương tay đâu! Không cẩn thận làm xà không được còn bị gà mổ mù mắt a!”
Viêm Mân hừ lạnh một tiếng, Triệu Vô Cực ở tình thế bất lợi còn muốn con vịt chết mạnh miệng, đúng là không biết trời cao đất dày là gì.
Viêm Mân đang thủ thế thân hình một động, hắn dán sát mặt đất lao tới từ dưới mặt đất đâm ngược một kiếm.
Kiếm này của hắn như là một cái độc xà tiềm hành dưới mặt đất lập tức ngẩng đầu lên muốn cắn vào con mồi mình một nhát chí mạng, truyền vào cơ thể nó mãn tính độc dược.
Triệu Vô Cực ánh mắt híp lại, hắn cũng không vội ứng đối, bởi vì bên kia Thuận Văn cũng đã một kiếm đâm tới.
Triệu Vô Cực hai mắt cực nhanh nhìn rõ thế công của hai người lập tức có biện pháp đối địch:
Vô Cực bảo điển - cương nhu biến!
Hắn muốn dùng chiêu cũ đối địch, hai tay cương nhu nhất thể lập tức ngưng tụ, lập tức vỗ ra hai chưởng hướng hai người đánh tới.
Viêm Mân bị hắn đánh lui một lần sao có thể để Triệu Vô Cực tiếp tục lặp lại chiêu cũ, hắn lập tức hét lớn một tiếng:
“ biến chiêu!”
Nói xong Viêm Mân lập tức chủ động thay đổi phương thức tấn công hắn từ sát mặt đất tiềm hành công kích dưới chân đạp mạnh một cái, thân hình ở trạng thái lao nhanh lập tức ngưng lại, quỷ dị uốn éo một cái đổi hướng.
Triệu Vô Cực nhìn nhất thanh nhị sở, quả thật vô cùng mềm dẻo như là người không xương, hay nói đúng hơn thân như xà loại, uốn lượn vô cùng.
Đồng thời kiếm của hắn cũng hướng Triệu Vô Cực trước ngực đâm tới.
Triệu Vô Cực khóe mắt cực nhanh liếc một cái bắt được của hắn kiếm ảnh, bên kia Thuận Văn cũng dùng của hắn khoái kiếm thay đổi phương thức tấn công từ cao xuống thấp đối với đầu gối của Triệu Vô Cực cắt chém mà đi.
Một người cao một người thấp, một người là trước ngực hiểm yếu vị trí, một người lại là Triệu Vô Cực chân trụ vị trí mấu chốt nhất.
Chỉ cần trúng một trong hai chiêu Triệu Vô Cực đều phải gặp rắc rối to lớn.
Tuy bị vây công vô cùng nhanh chóng mãnh liệt, nhưng Triệu Vô Cực không hề tỏ ra nao núng một chút nào, chân hắn cương khí sáng lên lập tức hướng Thuận Văn kiếm mạnh mẽ đá ra một cái mục tiêu chính là hắn thân kiếm, đồng thời tay trái nhu kình cũng hướng Viêm Mân kiếm đẩy ra.
Viêm Mân vừa nhìn qua liền biết rõ Triệu Vô Cực chính là sử dụng nhu kình, luồng khí tức mờ ảo quanh tay của hắn không thể lẫn vào đâu được.
Chỉ cần bị cuồn vào cái này luồng sức mạnh sẽ dễ dàng bị hắn dẫn dắt vô cùng khó chịu.
Nhưng có kinh nghiệm thiệt thòi lần trước Viêm Mân sao có thể để Triệu Vô Cực dễ dàng tái diễn lần thứ hai, hắn kiếm trong nháy mắt lại biến đổi.
Chỉ thấy Viêm Mân kiếm không hề giống một vật chết như vậy cứng nhắc, nó như là sống lại lập tức uốn éo thân mình, vượt qua Triệu Vô Cực một chưởng hướng hắn tin cắn tới.
Kiếm của Viêm Mân vốn đã rất gần người Triệu Vô Cực, lần này một cái đột kích bất ngờ càng khiến Triệu Vô Cực trở tay không kịp, tốc độ kiếm pháp lại là nhanh vô cùng.
Trong nháy mắt, kiếm của Viêm Mân đã như độc xà uốn mình hướng trái tim hắn cắn tới, chỉ cần bị nó cắn trúng, Triệu Vô Cực tất phải chết không thể nghi ngờ.
Triệu Vô Cực bị vây công không thể toàn tâm toàn ý đối phó Viêm Mân, hắn còn phải phân tâm chú ý Thuận Văn nữa.
Bởi vậy một kiếm chiêu này biến hóa quá nhanh khiến hắn giật mình vô cùng.
Nhìn một kiếm hướng bản thân trái tim càng ngày càng gần, trong lòng nguy hiểm cảnh báo điên cuồng kéo vang,mồ hôi ở sau sống lưng chảy ròng, Triệu Vô Cực lập tức cảm nhận được một tia nguy cơ sinh tử mà đã lâu hắn không hề cảm nhận được qua.
Mũi kiếm của Viêm Mân như là độc xà thổ tín nhẹ nhàng uốn lượn né qua được hắn một chưởng đột kích trung khu Triệu Vô Cực, trong nháy mắt va chạm vào cương khí hộ thân của hắn.
Triệu Vô Cực cương khí hộ thân cứng rắn ngay lúc này phát huy tác dụng, kiếm của Viêm Mân trong nháy mắt bị cản lại.
Viêm Mân khóe mắt lóe lên một tia độc ác, hắn trong người nội công điên cuồn vận chuyển, nội công trong nháy mắt bị đẩy lên đến tối đa, cơ hội giết Triệu Vô Cực sao hắn có thể bỏ qua.
Trên trán nổi lên gân xanh, rống to một tiếng:
“ phá cho ta!”
kiếm của hắn độc xà như là phồng to một vòng, trên thân kiếm tỏa ra màu xám quang mang như là bùa đòi mạng hướng Triệu Vô Cực cương khí xông tới, trong nháy mắt liền phân ra cao thấp.
Triệu Vô Cực cương khí tuy manh mẽ, nhưng chỉ là cùng cảnh giới mạnh mẽ mà thôi.
Hắn bị Viêm Mân vốn vượt qua hắn một cái tiểu cảnh lại dồn hết sức lực tấn công, sao có thể chịu nổi.
Bởi vậy trong nháy mắt, cương khí của hắn vang lên một tiếng vang nhẹ, tan nát.
Răng rắc!
không phải chỉ là một miếng nhỏ cương khí tan nát, mà kéo theo đó chính là một mảng lớn chừng nắm đấm cương khí đồng thời vỡ ra.
Triệu Vô Cực đứng trước nguy cơ sinh tử trước nay chưa từng có.
Kiếm của Viêm Mân đã ở sát ngay trước lồng ngực của hắn chỉ cần nhẹ nhàng đâm một cái Triệu Vô Cực lập tức sẽ phải chết.
Mà Triệu Vô Cực thì giống như là bị đối phương một chiêu kiếm kinh sợ, trong nháy mắt không kịp phản ứng lại vẫn còn trợn to mắt nhìn một kiếm càng ngày càng gần.
Thuận Văn thấy thế trong lòng đại hỉ, điên cuồng cười to:
“ Triệu Vô Cực, ngươi đi chết đi cho ta, ha ha ha ha!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...