Nội công vận chuyển tới đỉnh cao, Triệu Vô Cực thân hình nhanh chóng hướng Lưu Ngạo lao tới, khí thế trên người hắn mạnh mẽ cô đọng, một luồng vô hình áp lực lập tức hướng Lưu Ngạo phương hướng đè lên khiến hắn mi tâm nhíu lại trong lòng trầm trọng mấy phần, đối với Triệu Vô Cực càng là xem trọng.
Chỉ riêng khí thế cô đọng khiến cho bầu không khí giữa hai người vô cùng căng thẳng này, Lưu Ngạo cũng có thể đoán được Triệu Vô Cực một phần thực lực, đối phương chắn chắn không phải là cái gì đơn giản hạng người, chân tài thực học là vẫn có mấy phần.
Triệu Vô Cực giọng nói lúc này đột ngột vang lên:
“ chiêu thứ nhất - cơ sở trảo pháp!”
Triệu Vô Cực lời vừa ra, Lưu Ngạo trong lòng lập tức tức giận vô cùng.
Cái gì cơ sở trảo pháp? Hắn nói nhương Triệu Vô Cực ba chiêu, đối phương không nhân cơ hội cường công lại dùng cơ sở trảo pháp loại này thấp kém chiêu thức cùng hắn đánh. Đây chẳng phải là nói đối phương vốn không coi trọng ba chiêu hắn nhường mà hoàn toàn có tự tin qua ba chiêu này chơi đùa một chút sau đó trực tiếp quang minh chính đại đánh bại hắn sao?
Đây chính là trần trụi vũ nhục a, tên khốn này lại dám đối với hắn sử dụng chiêu thức thấp kém như vậy.
Ít ra Triệu Vô Cực sử dụng bất kì một cái gì chiêu thức Lưu Ngạo đều sẽ không chấp nhặt, nhưng hắn mở miệng chính là cơ sở trảo pháp, đây chính là xem nhẹ hắn, công khai muốn vẽ mặt a.
Lưu Ngạo tuy không muốn tiếp chiêu này, trở kiếm một chiêu chém chết Triệu Vô Cực, nhưng hắn đã nói nhường ba chiêu thì muốn nhường ba chiêu.
Dù sao nuốt lời đối với Lưu gia cũng mang tới không tốt hiệu quả.
Lưu Ngạo vốn đang vì Triệu Vô Cực một câu nói mà tức giận, Triệu Vô Cực bên kia tốc độ cực kì nhanh chóng khí thế hung hãn như mãnh hổ hạ sơn đã ập tới trước mặt hắn, vừa ra tay đúng thật chỉ là cơ sở trảo pháp.
Người ở bên ngoài cũng có thể nhìn ra được Triệu Vô Cực sử dụng chính là cơ sở trảo pháp, đơn giản bởi vì nó quá đơn giản không hề có chút biến chiêu phức tạp nào, nhưng Lưu Ngạo ở bên trong tràng đấu thì đã bắt đầu tâm chìm xuống trong lòng âm thầm cảm giác đón đỡ có chút vất vả.
Người ở bên ngoài vĩnh viễn sẽ là cảm giác người ở bên trong chiến đấu quá đơn giản, hoàn toàn có thể tránh né được chiêu thức của đối phương hoặc đổi lại bản thân có thể làm tốt hơn thế rất nhiều.
Nhưng bọn hắn khôn biết, bọn hắn sử dụng góc nhìn quan sát so với người đang chiến đấu rộng rãi hơn nhiều lắm, bởi vậy bất kì một cái ám chiêu nào đều có thể dễ dàng nhận ra hơn người ở trong chiến đấu nhiều lần.
Ở trong chiến đấu người không những phải suy nghĩ đối sách một cách nhanh chóng mà còn phải quan sát tới tất cả động tác của đối thủ, không được bỏ sót dù chỉ là một cái hành động nhỏ nhất.
Tinh lực của con người là có hạn, bởi vậy chỉ một lúc so đấu người nào tinh thần yếu kém trước mệt mỏi mà xuất hiện lơ là sẽ dễ dàng bị đối phương đả thương, mà người bên ngoài xem chiến đấu là không hề có áp lực này, nên bọn hắn mới cảm thấy bản thân có thể làm so với người ở bên trong tốt hơn nhiều lần.
Triệu Vô Cực cũng không chơi cái gì hoa chiêu, hắn chính là thành thành thật thật đánh ra cơ sở trảo pháp.
Thẳng, câu, móc, kéo,bẻ... đủ các loại chiêu thức đơn giản của cơ sở trảo pháp của hắn liên tục đánh ra không ngừng nghỉ, Triệu Vô Cực đối với những chiêu thức này tập luyện đã là ngàn lần vạn lần vô cùng quen thuộc bởi vậy mỗi lần tấn công tuy không biến chiêunhưng thời gian nắm bắt cùng vị trí tấn công vô cùng chuẩn xác khiến Lưu Ngạo không hề giám thư giãn môt chút nào.
Mà hắn trảo pháp đặc sắc vốn không phải ở chiêu thức tinh diệu mà chính là tốc độ nhanh đến khiến người ta lứu lưỡi.
Triệu Vô Cực trảo pháp trước đây hắn vốn định học Long trảo thủ, nhưng sau đó bởi vì tu luyện gấp gáp ngược lại cảm giác Long trảo thủ không cần thiết nên cũng chưa đi tập luyện qua lần nào.
Thiên hạ võ công, vô kiên bất tối duy khoái bất phá.
Triệu Vô Cực tốc độ chưa đạt tới mức cực trí, nhưng hắn sử dụng tốc độ hiện tại cũng đủ để làm cho Lưu Ngạo một trận khổ sở phòng thủ đón đỡ rồi.
Hắn trảo pháp bởi vì không hề có cái gì biến hóa bởi vậy sử dụng ra đường lối cũng cực kì đơn giản, tốc độ thuận theo đó cũng được đẩy lên tới một cái mức độ cực kì nhanh chóng.
Chỉ thây Triệu Vô Cực hai tay như là từng đạo tàn ảnh trái một cái phải một cái, trên lấp lóe dưới lấp lóe, không ngừng dùng tốc độ nhanh chóng biến ảo khôn lường đánh cho Lưu Ngạo phòng thủ vô cùng vất vả.
Cách tốt nhất để phòng thủ chính là tấn công, mà Lưu Ngạo trước đó lỡ lời chấp Triệu Vô Cực ba chiêu, bởi vậy hắn lúc này cũng không dám đi phản công mà chỉ đứng nguyên tại chỗ mua kiếm phòng thủ mà thôi.
Triệu Vô Cực trên tay có Ẩm huyết thủ sáo bảo vệ bởi vậy hắn cũng không quá ngần ngại đối phương kiếm, nhưng hắn cũng không vì thế mà đi ngạnh kháng kiếm đối phương ngược lại tránh nặng tìm nhẹ liên tục công kích yếu điểm của Lưu Ngạo, chỉ cần Lưu Ngạo hơi hở ra một chút vị trí đều sẽ được Triệu Vô Cực tỉ mỉ chăm sóc liên tục tấn công.
Lưu Ngạo lúc này bắt đầu cảm giác không ổn, hắn thật không ngờ Triệu Vô Cực tốc độ lại có thể nhanh tới mức này, so với trước đây hắn gặp mấy cái nhị lưu cao thủ sử dụng khoái kiếm còn phải nhanh.
Lưu Ngạo dám khẳng định, trên tay Triệu Vô Cực nếu đổi lại là một thanh kiếm, lấy cái này tốc độ xuất thủ của hắn mà nói Lưu Ngạo chỉ sợ sẽ bị hắn đè lên đánh liên hoàn, muốn phản công cũng là rất khó khăn.
May mắn Triệu Vô Cực chính là dùng trảo pháp cùng chưởng pháp, bởi vậy hắn hoàn toàn có thể giữ được tình thế cân bằng.
Hơn nữa Lưu Ngạo vẫn còn rất nhiều là bài tẩy chưa lật, hắn không muốn ở đây lộ ra quá nhiều, bởi vậy hắn cùng Triệu Vô Cực chỉ đơn giản chiêu đầu tiên chính là thăm dò lẫn nhau ma thôi.
Nếu đổi lại là người khác sợ rằng đã sớm bị Triệu Vô Cực dùng tốc độ nhanh chóng mặt này đánh cho toàn thân là huyết trảo, không cẩn thận còn bị hắn dùng cầm nã thủ đánh cho gãy tay gãy chân.
Tuy hai người khí thế có phần nghiêng về Triệu Vô Cực nhưng thực chất lại vẫn còn đang cân bằng, người bên ngoài nhìn vào lại không hề có cảm giác giống như vậy.
Một người không nhịn được lên tiếng nói:
“ tuy là Lưu Ngạo nói nhường Triệu Vô Cực ba chiêu nhưng sao ta cảm giác Triệu Vô Cực đang đè lên đánh hắn a!”
“ ta cũng cảm giác như vậy, tuy Lưu Ngạo chỉ là phòng thủ Triệu Vô Cực cũng chưa đột phá được kiếm pháp phòng thủ của hắn nhưng tốc độ xuất thủ của Triệu Vô Cực quả thật rất nhanh a, ta đều sắp không kịp theo dõi tốc tộ xuất thủ của hắn, chỉ nhìn thấy toàn là tàn ảnh a!”
“cái này đây thật sự là cơ sở trảo pháp hay sao? Ai nói cho ta biết là giả đi! Nếu cơ sở trảo pháp đều có thể đánh ra như thế uy lực để cho Tiềm long bảng đệ nhất nhân khổ sở phòng thủ thì cái khác cao siêu hơn trảo pháp chẳng phải liền có thể đánh bại hắn hay sao? Trận chiến này còn có ý nghĩa gì sao? Chỉ sợ Lưu Ngạo ba chiêu cũng không chịu nổi chứ đừng nói nhường Triệu Vô Cực ba chiêu a!”
“ ngu ngốc, Lưu Ngạo hẳn là còn hậu chiêu chưa dùng. Đừng nhìn thế cuộc nghiêng về một bên thực chất là đang cân bằng bất cứ lúc nào cũng có thể lập tức xuất hiện biến hóa!”
“ Lưu Ngạo kiếm pháp phòng thủ cũng không tệ a, Triệu Vô Cực thế công như là vũ bão như vậy cũng không thể đánh xuyên qua phòng ngự của hắn. Lưu gia kiếm pháp quả nhiên bất phàm!”
“ Lưu Ngạo còn hậu chiêu chả lẽ Triệu Vô Cực không còn? Ta thấy đây nhất định là một hồi long tranh hổ đấu, Triệu Vô Cực tốc độ xuất thủ nhanh như vậy cũng là vì hắn dùng tối đơn giản trực tiếp động tác cơ sở trảo pháp nếu đổi lại là cái khác trảo pháp biến hóa phức tạp chỉ sợ sẽ không còn nhanh được như vậy lúc đó Lưu Ngạo chắc chắn sẽ nắm chắc cơ hội vùng lên. Đến lúc đó chúng ta mới có trò hay để xem a!”
Mọi người nhiệt liệt bình luận hai người giao thủ tình thế, ở một bên Từ Tiểu Bạch ánh mắt híp híp lại nhìn bên trên giao đấu.
Một thời gian không gặp Triệu Vô Cực lại trở nên mạnh mẽ rồi a.
Từ Tiểu Bạch nhớ rõ lúc chia tay Triệu Vô Cực tốc độ cũng không có như vậy nhanh, cho dù hắn cố gắng hết sức đánh ra cũng không được.
Mà bây giờ hắn lại có thể thoải mái như vậy đánh ra trảo pháp còn không hề có dấu hiệu xuống sức đủ thấy võ công của hắn lại có tiến bộ, khoảng cách giữa hai người lại bị kéo ra.
Từ Tiểu Bạch đã rất chăm chỉ tu luyện rồi, hắn không hề bỏ qua một cơ hội nào mạnh lên, nhưng so với Triệu Vô Cực đôi lúc có thể làm cho hắn cảm giác được vô cùng hổ thẹn.
Đối phương tốc độ trưởng thành quá nhanh, Từ Tiểu Bạch muốn làm bằng hữu sánh bước cùng hắn không thể lơ là tu luyện bất kì giây phút nào, áp lực vô cùng lớn.
Một bên Từ Lam cũng lên tiếng nói:
“ ca ca, tốc độ của người này thật nhanh a! thể lực cũng rất tốt xem ra hắn là có luyện thể võ giả, không biết cùng phật môn có cái gì liên hệ hay không?”
Từ Lam tuy chưa luyện võ nhưng kiến thức của nàng liên quan tới võ học cũng không ít, vừa nhìn liền nhận ra Triệu Vô Cực một số đặc điểm, Từ Tiểu Bạch nhẹ nhàng lên tiếng nói:
“ công pháp tu luyện của hắn thật sự có một chút cùng phật môn dính dáng, cụ thể nhiều ít ta không rõ ràng. Nhưng hắn vẫn là đang vì tôi cốt mà khổ sở tu luyện, nếu không hắn đã sớm đột phá nhất lưu cảnh giới rồi. Ca ca so với hắn thật đúng là không bằng!”
“ ca ca ngươi không cần tự hạ thấp mình, ngươi ở trong đám thanh niên tài tuấn vẫn đã là dẫn xa rất nhiều, nếu theo như lời ca ca nói cái này bằng hữu của ngươi tốc độ tu luyện quả thật có chút khiến người ta khó tin a!”
Từ Lam nhíu nhíu mày nói, nàng cũng là rất thông minh, quan sát trận chiến một lúc trong lòng liền có được của bản thân nhận định, Triệu Vô Cực thực lực quả nhiên rất đủ, so với ca ca của nàng cũng không biết mạnh hay yếu, nhưng nếu ca ca của nàng có thể vì Triệu Vô Cực mà cùng phụ thân của nàng cãi nhau thật sự đối phương ơ trong lòng ca ca nàng rất quan trọng.
Có thể không liên quan tới võ công, nhưng nếu có một chút dính dáng hẳn Triệu Vô Cực võ công còn lợi hại hơn ca của nàng.
Nếu không Từ Tiểu Bạch mỗi lần nói về Triệu Vô Cực đều sẽ không dùng vẻ mặt tưởng niệm cùng ngưỡng mộ đó.
Mọi người đang thảo luận, Từ Lam cũng đang suy nghĩ, bên trên lôi đài chiến đấu cũng đã dừng lại, Triệu Vô Cực phi thân lui về sau một đoạn, để lại ở chỗ đó Lưu Ngạo quần áo nhiều chỗ rách tả tơi, trông có vẻ rất chật vật, nhưng hắn lại không hề bị thương.
Triệu Vô Cực mở miệng cười tà nói:
“ chiêu thứ nhất kêt thúc!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...