Triệu Vô Cực một đôi hộ thủ này làm bằng tinh thiết, hẳn là dùng để luyện thể, nhưng cái đó không quan trọng.
Quan trọng là kiếm cương của hắn không thể làm gì nổi đôi hộ thủ này a!
Kiếm cương màu máu đang nhạt dần theo thời gian, Hoàng Cảnh Đức cảm giác được mình một chiêu này sức mạnh đang nhanh chóng trôi đi nhưng hắn lần trước đã được lĩnh giáo Triệu Vô Cực thể lực, cho dù hắn cố gắng tới thế nào đi nữa cũng đừng mong từ tay Triệu Vô Cực thoát ra được.
Bởi vậy Hoàng Cảnh Đức tâm chìm xuống, không cố gắng dãy dụa mà là chờ đợi thời cơ, hắn biết Triệu Vô Cực cho dù có cố gắng thế nào cũng không thể đánh thương nặng được hắn, lần này cơ hội qua đi hắn chắc chắn sẽ không để Triệu Vô Cực thực hiện được âm mưu một lần nào nữa.
Bởi vậy tuy nhất thời mắc mưu Triệu Vô Cực thất thế, nhưng Hoàng Cảnh Đức đối với Hoàng Kim sư vương giáp vẫn là rất có lòng tin.
Triệu Vô Cực nhìn lên mũi kiếm của Hoàng Cảnh Đức, quả nhiên kiếm cương đã nhanh chóng tản đi, thời cơ phản cồng của hắn đã tới.
Triệu Vô Cực cười gằn nhìn Hoàng Cảnh Đức nói:
“ ngươi có vẻ như nhầm một điều”!
Hoàng Cảnh Đức nhìn thấy Triệu Vô Cực nụ cười này, nhất thời cảm giác vô cùng không ổn!
Hắn không biết Triệu Vô Cực muốn làm gì, nhưng Triệu Vô Cực bộ dáng từ đầu tới cuối vẫn vô cùng thong dong không chút lo lắng khiến hắn cảm giác được đối phương không hề e ngại hắn các loại bảo giáp vũ khí.
Quả nhiên, Triệu Vô Cực lời nói lập tức để tâm hắn chìm xuống đáy cốc
“ bảo giáp chỉ bảo vệ cơ thể ngươi mà thôi, thé còn đầu cùng tay thì làm sao”?
Triệu Vô Cực lời nói lập tức nhất châm kiến huyết chỉ ra chỗ hiểm.
Giáp đương nhiên là giúp phòng thủ cơ thể hắn, nhưng tay cùng đầu hắn những cái này yếu ớt bộ vị vẫn là bại lộ ra trước mặt Triệu Vô Cực, chỉ cần hắn tấn công, Hoàng Cảnh Đức có thể sống nổi sao?
Đương nhiên là không a!
Nhưng cũng không phải là mọi người không biết hoặc không nghĩ tới điều này mà là Binh khí thế gia Hoàng gia kiếm pháp từ trước tới giờ không bị người sử dụng thủ đoạn bắt lấy, bọn hắn đều vô cùng thoải mái thi triển kiếm pháp đè lên đánh đối thủ.
Bởi vậy đối thủ cho dù phản công cũng bị bảo giáp chặn lại, bọn hắn gần như đã đứng ở thế bất bại.
Đương nhiên chỉ là gần như mà thôi, hôm nay Hoàng Cảnh Đức lập tức sẽ trở thành ví dụ cho mọi người trên giang hồ, nếu muốn đối phó người mang bảo giáp, cách thức chính xác là như thế nào.
Triệu Vô Cực Tử Hà Bất Diệt thần công điên cuồng vận chuyển, hắn hít sâu một hơi, nội công tích lũy đã đủ rồi.
Bây giờ chính là phản công thời khắc.
Triệu Vô Cực cổ tay hắn không hề dẫn đạo Hoàng Cảnh Đức, mà là đang trái chiều xoay chuyển, như là đang đảo ngược âm dương khiến ở giữa đó sinh ra một cỗ lực lượng tối nghĩa khó hiểu.
Hai tay mở tung ra, Hoàng Cảnh Đức cũng không hề có cơ hội thu tay về mà là từ trên thân kiếm lập tức truyền tới một tiếng lốp bốp nổ vang, sóng khí cuốn ra.
Thân kiếm cực mạnh rung động lên, thân là người cầm kiếm Hoàng Cảnh Đức lập tức không kịp phản ứng lòng bàn tay bị phản chấn lực lượng đánh cho máu thịt be bét.
A a a a a!
Hoàng Cảnh Đức đau đớn la lên một tiếng, hắn tay phải giống như là muốn tê liệt, một cảm giác cực độ nóng rát cùng tê dại lập tức lan tràn toàn bộ cánh tay phải của hắn.
Đây chính là Triệu Vô Cực sử dụng nội công tạo ra phản chấn, khiến Hoàng Cảnh Đức lập tức ăn thiệt thòi.
Giống như là ngươi cầm một cái rừu bổ củi, nhưng củi quá cứng, lập tức cánh tay bị phản lực đánh úp lại, tư vị đó thật khó chịu a!
Hoàng Cảnh Đức chính là so như thế còn thảm hơn nhiều, hắn lòng bàn tay chính là máu thít be bét, không thể không buông kiếm.
Triệu Vô Cực tung một ngón tay búng nhẹ một cái, kiếm của Hoàng Cảnh Đức lập tức bị bắn ra bên ngoài.
Hoàng Cảnh Đức thấy cảnh này lập tức hiện lên ánh mắt tuyệt vọng.
Hắn một thân võ công đều là luyện trên thân kiếm, mất đi kiếm hắn chính là mất đi bảy phần sức mạnh rồi.
Dùng tay không, Hoàng Cảnh Đức chắc chắn không phải đối thủ của Triệu Vô Cực, bại cục đã định.
Hắn cũng không nghĩ Triệu Vô Cực sẽ để yên cho hắn nhặt lên kiếm của mình tiếp tục cùng hắn đấu, đây chính là tự tìm ngược hành động a.
Quả nhiên Triệu Vô Cực cũng không làm hắn thất vọng, thế công của hắn ngay lúc này triển khai rồi.
Triệu Vô Cực một chân đạp mạnh vào chân của Hoàng Cảnh Đức, như là đóng vao một cây đinh đưa hắn định trụ trên mặt đất.
Hoàng Cảnh Đức cảm giác chân hắn như bị một tảng cự thạch đè lên, không nhịn được truyền ra thống khổ rên rỉ.
Nhưng đây chỉ là bắt đầu, Triệu Vô Cực sử xuất ra cầm nã thủ, nhanh chóng bẻ khớp tay của hắn.
Răng rắc!
Trong nháy mắt, cả hai tay bị làm lệch gân, Hoàng Cảnh Đức sắc mặt tái xanh mồ hôi lạnh chảy ròng, hắn thống khổ như là heo bị cắt tiết tru lên đau đớn.
Khắp đỉnh núi tĩnh mịch đều là tiếng rú thảm của hắn, mọi người không dám nhìn thẳng.
Triệu Vô Cực cũng không hề bẻ gãy xương của hắn mà chỉ làm hắn trật khớp một chút thôi, đảm bảo Hoàng Cảnh Đức trong thời gian ngắn sẽ mất đi cầm kiếm khả năng.
Triệu Vô Cực lúc này nhìn Hoàng Cảnh Đức cười lạnh nói
“ muốn tung tin đồn nhảm phải không”?
Trên tay ngưng tụ ra hai vòng âm dương hoàn, Triệu Vô Cực lạnh lùng đánh thẳng vào ngực Hoàng Cảnh Đức.
Ầm!
Một chường ở trên ngực Hoàng Cảnh Đức nổ tung, hắn lập tức không nhịn được khóe miệng rỉ ra một dòng máu tươi.
Tuy đã được bảo giáp đỡ đi phần lớn chấn động cùng sát thương, hắn vẫn là bị thương không nhẹ.
Triệu Vô Cực cũng không mong một chưởng này đánh chết hắn, mà là vẫn còn muốn tiếp tục cùng hắn chơi đùa một chút.
Dưới chân bị Triệu Vô Cực dẫm lên, Hoàng Cảnh Đức muốn bay ngược mà ra cũng không thể, huống hồ Triệu Vô Cực thỉnh thoảng còn nắm lấy tay hắn kéo người hắn lại để hắn đứng vững tư thế.
“ Muốn ta xin tha phải không”?
Ầm!
Lại là một chưởng đánh tới, Hoàng Cảnh Đức lập tức thổ huyết mạnh hơn, nhưng hắn vẫn là bị Triệu Vô Cực ghim tại chỗ, không thể chạy đi đâu được.
Ánh mắt căm tức như muốn bốc hỏa nhìn Triệu Vô Cực, Hoàng Cảnh Đức trong lòng âm thầm thề,hắn nếu trở lại Hoàng gia nhất định phải gọi người tới giết Triệu Vô Cực.
Triệu Vô Cực, ngươi cùng ta thế bất lưỡng lập!
Triệu Vô Cực bắt được hắn ánh mắt này, trong lòng cười lạnh, vẫn còn rất ngoan cố a!
“ Muốn ta tránh xa Thượng Quan Tư Uyển phải không, ngươi có tài đức gì”?
Ầm!
Lại là một chưởng, Triệu Vô Cực vẫn là đánh cho Hoàng Cảnh Đức nôn máu tươi, hắn không hề vội vã kết liễu đối phương.
Hoàng Cảnh Đức bây giờ chỉ cảm thấy xương ngực như sắp nứt ra, khí huyết cuồn cuộn không ngừng, cả người khó thở sắp không chịu nổi.
Nhưng Triệu Vô Cực đối với hắn vẫn là còn chưa vừa lòng, không hề muốn buông tha.
“ Cao cao tại thượng phải không “? Ầm!
“ ta là vô danh tiểu tử phải không”? Ầm!
“ thế nào sao không phản kháng a”? Ầm!
Triệu Vô Cực mỗi một câu liền đánh một chưởng, hắn đánh cho Hoàng Cảnh Đức liên tục phun máu tươi, đầu óc trống rỗng,ánh mắt mờ mịt, Hoàng Cảnh Đức chính là ăn không tiêu sắp ngất đi rồi.
Bị đánh như thế cho dù là có bảo giáp đỡ hết phần lớn sát thương, nhưng lực lượng của Triệu Vô Cực mạnh vô cùng a! ngực liên tục bị Triệu Vô Cực trọng chùy, hắn chịu nổi mới là lạ.
Triệu Vô Cực có cảm giác đánh chưa đã nghiền, nhưng hắn không biết nên lấy lí do gì đánh tiếp, lập tức mắng
“ muốn đánh chính là ngươi, cho ngươi ở trước mặt ta trang bức”! Ầm!
“ Cho ngươi nhớ kĩ Triệu đại gia của ngươi”! Ầm!
“ Không trả lời ta đúng không “? Ầm!
Hoàng Cảnh Đức liên tục nôn máu tươi, cuối cùng không chịu nổi lập tức ngất đi, hắn như một cái con tôm lập tức cong gập người xuống ngã ra một bên.
Trước khi ngất ý nghĩ của hắn cuối cùng chính là: Tra lời mẹ ngươi, ngươi đánh như thế có ai trả lời được sao?
Mang theo trong lòng vô tận tức giận không cam lòng cùng nhục nhã, Hoàng Cảnh Đức cứ như thế ngất đi.
Triệu Vô Cực vui vẻ nhìn hắn nằm rạp trên mặt đất, phủi phủi tay nói
“ như thế yếu a, ta còn tưởng Tiềm Long bảng thứ ba nhân vật có bao nhiêu mạnh mẽ đây này”!
Nói xong hắn lập tức làm một hành động khiến mọi người ở đây cảm giác được vô cùng kinh ngạc cùng sợ hãi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...