Triệu Vô Cực thấy nàng nhảy lên cao lập tức cũng phát động toàn bộ thân pháp của mình.
Thủy Thượng Phiêu đạp mạnh mà lên, Ngũ Quỷ mật tịch lập tức vận hành, hắn từ một cái Triệu Vô Cực lập tức biến thành ba cái Triệu Vô Cực lao tới.
Tiếu Mị Mị trong ánh mắt mờ mịt lúc này như là có hơi nhúc nhích, nàng cũng không ngừng lại, một kiếm trảm mạnh mà ra.
Nàng chọn ở chính giữa Triệu Vô Cực cái kia, một kiếm này lại thần kì đưa Triệu Vô Cực cùng người áo đen vào một đường thẳng mà chém xuống.
Một kiếm vừa vung ra, một đạo kiếm khí hình bán nguyệt mang bên trong khí thế dũng mãnh như là muốn quét sạch thiên địa từ trong Viên Nguyệt Kiếm bùng phát mà ra, kiếm phong sắc bén tới mức tận cùng.
Tên áo đen ở bên dưới cảm nhận được hắn bị khí thế khóa chặt, cho dù có chạy đi đâu cũng không thoát khỏi, trong lòng vô cùng căng thẳng, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng, lông tơ dựng đứng lên.
Tiếu Mị Mị chưa sử dụng Cực Nhạc ma điển mà hắn cùng Triệu Vô Cực đã khó khăn như vậy, nếu để nàng sử dụng Cực Nhạc ma điển chỉ sợ hai người chết không có chỗ chôn a.
Nhưng lúc này nghĩ những thứ này đều là vô dụng, trước hết nên nghĩ cách làm sao thoát khỏi kiếp nạn này a!
Một kiếm này của nàng như là từ trên trời thiên nữ giáng xuống tai kiếp, phàm nhân sinh mệnh giống như là sâu kiến không hề bị nàng bỏ trong lòng, nhưng người áo đen muốn chính diện đánh tan cái này kiếm khí để chứng minh cho nàng biết, sâu kiến cũng có con cường tráng, sâu cũng có thể hóa điệp, cho nàng thấy cái gì gọi là một cánh điệp vỗ động cửu châu.
Khóe mắt liếc nhìn bên canh, bên cạnh hắn chính là một cái không lớn lư hương, tên này áo đen lập tức có kế sách.
Hắn điên cuồng vận chuyển nội công, nội công trong nháy mắt sôi trào lên, người áo đen hướng cái lư hương vỗ mạnh mà lên, bàn tay hắn đánh mạnh đễn nỗi lư hương lập tức vang lên một tiếng đồng ngâm thanh thúy, bên trên cũng để lại hơi mờ nhạt một cái dấu tay.
Cái này lư hương lập tức hướng kiếm khí lao tới.
Kiếm khí mang theo khí thế không gì không trảm lập tức đụng vào lư hương, “Bồng” một tiếng đem nó chém cho chia năm xẻ bảy, kiếm khí vẫn tiếp tục hướng người áo đen xông tới!
Nhưng lúc này kiếm khí đã bị giảm đi sức mạnh cực nhiều, dù sao là một cái nhất lưu chém ra kiếm khí mà thôi, cũng không phải đỉnh phong cao thủ chém ra, khí thế tuy đủ nhưng sức mạnh lại là có hạn.
Người áo đen lúc này trên kiếm của hắn huyết quang đại thịnh, hắn rống to chém ra một kiếm:
“ nát cho ta”!
Kiếm của hắn cùng kiếm khí va chạm vào nhau, trong giây lát xung đột xung quanh bầu không khí đều như lâm vào vũng bùn.
Nhưng kiếm khí dù sao là nước không nguồn, gặp phải người áo đen không ngừng nghỉ chém mạnh mà vào cuối cùng vẫn là không chịu được nổ tung ra.
Ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, người áo đen ở trung tâm vụ nổ bay ngược mà ra,trên cánh tay hắn toàn là vết rách tung tóe cùng máu tươi, ống tay áo cũng đã hoàn toàn biến mất.
Hắn vẫn giữ được kiếm của mình trên tay, nhưng cũng bởi vì thế mà hắn nhận lại phản chấn vô cùng kinh người lòng bàn tay đã bị rách tung tóe, cả người như là một cái huyết nhân vậy!
Hắn bay ngược mà ra không ngừng nôn ra từng ngụm máu, nhưng trong lòng vẫn là rất tự hào, dù cho cửu thiên thần nữ giáng xuống tai kiếp thì thế nào, hắn cũng có thể đánh tan!
Triệu Vô Cực lao lên đương nhiên cũng là phải gánh chịu một kiếm này, nhưng may mắn Tiếu Mị Mị lại chọn sai người, hắn lao ra phương hướng bị lệch đi Tiếu Mị Mị, đương nhiên đây cùng là hắn cố tình, nếu hắn trực diện lao lên, bây giờ sớm đã bị nàng chẻ làm đôi.
Triệu Vô Cực lúc này rống to:
“ Cực Nhạc bộ - đạp không”!
Triệu Vô Cực thần kì ở giữa không trung làm một cái xinh đẹp ngoặt lại, thân hình tốc độ nhanh chóng như là mũi tên lao tới Tiếu Mị Mị.
Tiếu Mị Mị ánh mắt trợn to, tại sao hắn biết Cực Nhạc bộ?
Đây không phải là bí pháp của Cực Nhạc ma điển sao? sao hắn có thể biết được?
Chẳng lẽ Cực Nhạc ma điển lộ ra ngoài?
Ánh mắt của Tiếu Mị Mị đã trở lại bình thường, không còn là như cửu thiên thần nữ hạ phàm nữa, mà thay vào đó là ngạc nhiên không thể tin thần thái.
Đến lúc Triệu Vô Cực đến trước mặt nàng, tay hắn cầm lấy tay phải đang cầm Viên Nguyệt Kiếm của nàng, Tiếu Mị Mị mới như là tỉnh lại.
Nàng vô ý thức đánh ra một chưởng:
Tiểu Cực ma chưởng!
Triệu Vô Cực liếc mắt một cái cười nói:
“ ngươi đang thoát lực, dọa ai”?
Tiếu Mị Mị lúc này mới nhớ ra, một chiêu kiếm vừa rồi khiến cơ thể nàng gánh chịu lớn vô cùng, không chỉ có thể lực mà còn là nội công.
May mắn là nàng tu luyện trên giang hồ đỉnh cao công pháp Cực Nhạc ma điển mới có thể gánh chịu được, nhưng chém ra một kiếm đó nàng cũng trong một thời gian ngắn không thể vận công.
Đối mặt với Triệu Vô Cực, Tiếu Mị Mị có chút tim đập nhanh cảm giác.
Không phải là yêu đương tim đập nhanh, mà là sinh tử nguy cơ cảm giác tim đập nhanh.
Chính tà giao tranh, chỉ cần có cơ hội đối phương nhất định sẽ không ngần ngại giết chết bản thân, nàng bây giờ trong giây lát này thoát lực, Triệu Vô Cực có thể nhẹ nhõm đánh giết nàng.
Nàng sinh tử đều đang nằm trong tay hắn, chỉ cần hắn một cái ý niệm, nàng đều phải chết.
Sinh tử không tại thân mình, đã bao lâu rồi Tiếu Mị Mị mới có cảm giác này, không ngờ hôm nay nàng lại bị một cái nhị lưu là tân tinh mới nổi nắm trong tay.
Trong lòng cảm xúc hỗn loạn, có sợ hãi, không cam lòng, nhục nhã, tức giận cùng... một chút xấu hổ.
Triệu Vô Cực đang cầm tay nàng, cảm nhận được hắn mạnh mẽ cứng rắn như thép bàn tay, nóng rực khí huyết nam nhân, Tiếu Mị Mị không tự chủ được có một chút suy nghĩ khác lạ.
Dù sao ở thế giới này nam nữ vẫn là rất có lễ tiết không hề mở ra, nàng tuy là tà giáo nữ nhân nhưng không hề vô liêm sỉ.
Ăn mặc hở bạo chính là tông môn bản sắc, không phải nàng sở thích, như vậy mới có lợi cho nàng mị công phát huy.
Triệu Vô Cực lúc này có cơ hội kết thúc nàng, nắm trong tay sinh mệnh nàng chỉ cần hắn muốn liền có thể giết nàng, ở trên chính phái giương danh, khiến người người bái phục.
Đương nhiên giết người để nổi tiếng sẽ luôn đi kèm với hậu quả chính là Âm hậu truy sát hắn trả thù cho nhị đệ tử của mình.
Cho dù Triệu Vô Cực có thể dễ dàng tìm người giết nàng, như thế hắn lịch luyện còn có cái gì ý nghĩa nữa sao? đương nhiên là không!
Triệu Vô Cực trong lòng cũng đã có tính toán riêng, hắn lúc này cũng không muốn giết nàng.
Triệu Vô Cực tay cực kì nhanh chóng thi triển cầm nã thủ động tác quen thuộc đoạt lấy Viên Nguyệt Kiếm, tay kia của hắn cầm lấy cằm của Tiếu Mị Mị.
Đúng vậy, là cằm!
Hành động này có chút khinh bạc chi ý, nhưng Triệu Vô Cực cảm giác, lúc này hành động này rất phù hợp, có thể để cho Tiếu Mị Mị biết khó mà lui!
Triệu Vô Cực nâng lên cằm của nàng, cười tà dùng giọng nói nhỏ mà chỉ có hai người nghe được nói:
“ ta ngay lúc này có thể giết ngươi, ngươi hẳn cũng biết rõ, nhưng ta không muốn giết ngươi ngay bây giờ.
Ta cũng có thể đánh thương ngươi, nhưng ngươi thân mang trọng thương sau đó sợ rằng không thể thoát khỏi đám nhân sĩ giang hồ này truy sát a!
Cho nên ngươi bây giờ thua rồi, hiểu không? trở về đi”!
Tiếu Mị Mị trên mặt lập tức hiện lên hai hàng mây hồng ửng đỏ, nàng từ trước tới giờ chưa hề bị người nào khinh bạc như vậy, Triệu Vô Cực chính là người đầu tiên dám làm động tác này với nàng.
Cảm giác tim đập nhanh, trong lòng có chút loạn không nói nên lời, lại có chút xấu hổ cùng tức giận nhưng Tiếu Mị Mị lúc này không biết nên làm thế nào mới phải!
Nàng thua, đấy là sự thật, lúc này Triệu Vô Cực hoàn toàn có thể giết nàng!
Nhưng hắn tha cho nàng, nàng cũng không biết tên này rốt cuộc có mưu tính gì, nhưng giữ được núi xanh sợ gì không có củi đốt.
Lần này trở về hảo hảo suy ngẫm lại, phải như thế nào hành động lần sau mới không bị người dồn vào đường cùng như lúc này.
Nàng là thiên kiêu, cho dù bại một hai lần cũng không thành vấn đề,chỉ cần đạo tâm vững chắc đều có thể tiếp tục trưởng thành.
Huống hồ nàng còn Cực Nhạc ma công chưa sử dụng, nàng không tin lần sau giao thủ lại còn có thể thua Triệu Vô Cực.
Chơi được chịu được, đây chính là tính cách của nàng.
Trong người nội công sau một thời gian ngắn tắc ngẽn đã có thể sử dụng trở lại, Tiếu Mị Mị hất ra tay của Triệu Vô Cực bay người lùi lại.
Nàng lên tiếng nói:
“ Triệu Vô Cực, ta nhớ kĩ ngươi”!
Trên mặt vẻ thẹn thùng đã rút hết đi, còn lại chỉ là tức giận mà thôi. nhưng nàng không tiếp tục cùng hắn đánh, mà là rút lui.
Tiếu Mị Mị đối với đám người nói:
“ tất cả rút lui”!
Một cái nữ nhân trong đó không cam lòng nói:
“ nhị sư tỉ, bảo kiếm ở tước mắt chúng ta có thể tranh đoạt sao có thể như thế lui quân a”!
Tiếu Mị Mị mắt phượng trợn lên nói:
“ ngươi muốn cãi lời ta”?
Nữ nhân kia lập tức ỉu xìu xuống:
“ không dám”!
Tiếu Mị Mị lạnh lùng nói:
“ còn chờ cái gì, đi thôi”!
Nàng phát động khinh công lập tức rời đi chỗ miếu tự này, đám người cũng nhanh chóng đi theo, trong chốc lát Cái bang phân đà lập tức rơi vào tình trạng tĩnh lặng.
Ai cũng không ngờ, muốn đưa Triệu Vô Cực ra làm lá chắn, hắn lại có thể thật sự đánh bại Tiếu Mị Mị, quả thật là khó tin!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...