Vũ Chí Kiệt đối với một tên ăn mày sáu túi nói:
“ đi mang bảo kiếm bày ra ở đại sảnh!”
“vâng, trưởng lão!”
Tên này nhanh chóng chạy vào bên trong, Vũ Chí Kiệt tức giận nhìn đám người nói:
“ các vị muốn xem vậy thì xin mời vào!”
Hắn dẫn đường, đám người nhanh chóng đi vào bên trong.
Cái bang vốn cũng không phải cái gì lấy giàu mạnh tài chính mà xưng bang phái, bọn hắn chính là một đám ăn mày tập hợp lại mà thôi, ngoài trừ tổng đà ra, còn lại cái phân đà đa số là mượn nhờ những kiến trúc bỏ hoang dạng mày miếu thờ lập nên phân đà, bên trong cũng không mấy khang trang sạch sẽ.
Muốn một đám ăn mày sạch sẽ, được rồi, ngươi nghĩ quá nhiều!
Triệu Vô Cực dẫn đầu đám người đi vào, bọn hắn đi qua một cái sân lớn, ở giữa còn có mấy cái to lớn lư hương nhưng không hề có hương cắm, chỗ này bị bỏ hoang đã quá lâu.
Bên trong sảnh chính là một cái tượng phật tổ to lớn, Triệu Vô Cực nhìn nhìn, tương này hắn là bằng đá mạ đồng.
Nếu có đủ kinh tế đi mạ vàng cái này bức tượng, cái này tự miếu cũng đã không phải đóng cửa.
Ở dưới chân tượng đã bày sẵn một cái giá kiếm, bên trên chính là đang tỏa ra khí tràng cực kì bức người Viên Nguyệt Kiếm.
Triệu Vô Cực đánh giá kiếm này, kiếm rộng hai thốn, chiều dài một mét hai, chuôi kiếm hiện lên hình vân cá họa tiết. phần cổ kiếm là hình một cái bán nguyệt cong lên để bảo vệ tay. Đây là tiêu chuẩn kiếm thời cổ đại, ngoài thiết kế ra thì không có gì quá nổi trội.
Nó được gọi là Viên Nguyệt Kiếm bởi vì trên thân kiếm ở hai bên có hai cái hình trăng tròn kí hiệu, bởi vậy nó cũng tên là Viên Nguyệt Kiếm.
Viên Nguyệt Kiếm đúng như Yên Vũ giới thiệu với hắn, kiếm này quá chú tâm vào sắc bén mà bỏ quên độ bền, nó thân kiếm khá mỏng manh, đối phó một số cùng loại kiếm cùng roi loại vũ khí phát huy tác dụng vô cùng tốt, nhưng gặp phải trọng kiếm loại vũ khí thì rất bó tay bó chân.
Đến giờ vẫn không bị gãy cũng có thể thấy được người sử dụng nó vô cùng hiểu rõ đặc tính, cũng nâng niu nó.
Quanh thân kiếm tỏa ra một luồng sắc bén khí thế, quả thật là ở trong giới giang hồ cũng có thể xưng tụng hai chữ thần kì rồi.
Triệu Vô Cực cảm giác kiếm này xếp hạng thứ mười thần binh bảng hẳn không ngoa, hắn đối diện nói cũng cảm giác được kiếm phong ngọt xớt, không tự chủ được lông tơ dựng đứng.
Đã đóng vai phản phái thì đóng cho chót, Triệu Vô Cực cười lạnh nói:
“ lúc nãy còn luôn miệng chối, không phải đây chính là bảo kiếm sao?”
Vũ Chí Kiệt cũng biết đám nhân sĩ này mồm tuy nói là xem kiếm nhưng thực chất chính là tới đoạt kiếm, nhưng hắn vẫn là trêu tức nói:
“ Nga Mi Tuyệt Tình Sư Thái, Côn Lôn Du Tản Đạo Nhân, Thất Thương Môn chưởng môn Lang Dị, Cự kiếm môn môn chủ Ngạc Vĩ kiếm Trịnh Hoành, Thiết quyền môn Thiết tí quyền Thiết Tam., cùng các vị giang hồ bằng hữu, các ngươi xem kĩ kiếm rồi sao?”
Du Tản Đạo Nhân lên tiếng nói:
“ kiếm quả nhiên là thật a, Cái bang sao có thể độc chiến bảo kiếm được, dù sao cái này bảo kiếm cũng không phải của các ngươi. Bảo kiếm thuộc về người tài đức, các ngươi Cái Bang toàn là dùng gậy đánh chó, có ai dùng kiếm đâu a!”
Thất Thương Môn Lang Dị cũng lên tiếng nói:
“ đúng vậy, các ngươi Cái Bang không thể độc chiếm bảo kiếm, cho dù các ngươi là đệ nhất bang phái cũng không thể!”
“ không thể, không thể!”
Đằng sau bọn hắn lập tức có người lên tiếng phụ họa, mọi người đều rất tham lam nhìn vào thanh bảo kiếm này, ai cũng đứng lên phía trước, muốn chen lên một chút để nhìn bảo kiếm được rõ hơn.
Triệu Vô Cực để cho dòng người chen lên, hắn dần dần lùi về phía sau. Ở đây người đông mắt tạp, bảo kiếm lại là mục tiêu nhắm đến của nhiều thế lực, bọn hắn là chim đầu đàn chắc chắn sẽ bị nhiều người đứng sau làm ngư ông đắc lợi.
Bởi vậy hắn mới không đi tham gia cái gì đoạt kiếm sự kiện, bắt đầu suy tính đường lui cho mình.
Vũ Chí Kiệt lúc này cười lạnh nói:
“ bảo kiếm là ở đây, thế mà lúc nãy ai đó còn nói vào xem bảo kiếm thôi a, thật buồn cười!”
hắn khinh bỉ nở nụ cười nhạo báng mà nói, Nga Mi Tuyệt Tình Sư Thái lập tức phản bác:
“ lúc nãy ai luôn miệng chối bỏ không có kiếm, hừ!”
Vũ Chí Kiệt cũng không để ý cái này lão thái bà, hắn cười lạnh nói:
“ không biết trong các vị ai mới là người đủ tài đức giành được bảo kiếm này!”
Lời này vừa ra, phía dưới lập tức nổi lên một trận tranh cãi, ai cũng muốn bản thân có được bảo kiếm, đều cho mình mới là đệ nhất thiên hạ bảo kiếm nhất đinh phải về tay hắn.
Lúc này Thất Thương Môn chưởng môn Lang Dạ âm thanh bén nhọn nói ra:
“ ai da, Viên Nguyệt Kiếm vốn chính là vật truyền thừa của bổn môn chúng ta, trước đây một lần đưa cho một cái đệ tử chân truyền xuống núi lịch lãm giang hồ không ngờ bị thất lạc, cuối cùng rơi vào tay Hiền gia, chúng ta lần này nhất định phải mang bảo kiếm về môn phái a, các vị giang hồ bằng hữu xin nể mặt một chút!”
Nói xong hắn định thò tay cầm lấy kiếm, Côn Lôn Du Tản Đạo Nhân lập tức cản lại nói:
“ ấy ấy Lang huynh, nếu ngươi đã nói như vậy kiếm này chính là do tổ tiên ta rèn mà thành, kiếm này nên là của chúng ta mới đúng!”
Triệu Vô Cực ở ngoài muốn phun nước bọt, đám người này nhận bừa công lực quả thật không tầm thường a, như thế lí do bọn hắn cũng dám nói.
Nga Mi Tuyệt Tình Sư Thái cũng không chịu thua chị kém em lập tức lên tiếng:
“ Nhưng kiếm này là do chưởng môn trước đây của chúng ta mang thiên ngoại vẫn thành gửi nhờ Côn Lôn của Du huynh rèn thành, kiếm này không phải nên là của ta sao?”
Triệu Vô Cực sặc nước, Nga Mi Tuyệt Tình Sư Thái quả nhiên cao tay, nói đến Côn Lôn Du Tản Đạo Nhân cứng họng lại.
Lúc này Cự kiếm môn môn chủ Ngạc Vĩ kiếm Trịnh Hoành cung Thiết quyền môn Thiết tí quyền Thiết Tam không hề dám lên tiếng nữa, bọn hắn miệng lưỡi chi tranh không thể lại được với đám đại môn phái quen sống ở trong hư tình giả ý này.
Thứ bọn hắn muốn làm chính là tìm cơ hội lộn xộn mà đoạt lấy bảo vật.
Thân là Túy Mộng Thành địa đầu xà, bọn hắn thường xuyên có phân tranh, nhưng lúc này đều sẽ ăn ý phối hợp với nhau đoạt lấy bảo kiếm, trước hết đoạt được, sau đó ai có tư cách nắm giữ phải xem thủ đoạn của mỗi bên rồi.
Triệu Vô Cực đứng ở phía sau nhìn hết cảnh này vào mắt, trong lòng hắn ám thầm, đây chính là giang hồ sao?
Đại môn phái hư tình giả ý, lời nói không chút đáng tin cậy, tiểu môn phái thì muốn cưỡng đoạt giết chọc thành tính, giang hồ quả thật loạn a.
Không có bản lĩnh trên thân, muốn đoạt bảo cũng là chuyện viển vông.
Triệu Vô Cực nếu hôm nay không phải có chút võ công cùng danh tiếng, sợ rằng đã sớm bị đám người này xâu xé, đâu đến lượt hắn ở đây xem trò vui.
Giang hồ hiểm ác, không phải chỉ nói chơi mà thôi.
Triệu Vô Cực thở dài, đúng lúc này hắn ngửi được một cỗ mật ngọt hương vị.
Trong lòng hắn bỗng nhiên nổi lên nguy hiểm cảnh báo, Triệu Vô Cực vội ngừng thở, hắn suy nghĩ thật nhanh, cái này rốt cục là gì.
Vào lúc tranh đoạt bảo vật gay cấn như vậy, chỉ cần có bất kì cái gì khác thường xảy ra, Triệu Vô Cực đều có thể quy kết đến có người đang âm mưu hạ độc thủ.
Nhưng lần này không phải hắn suy nghĩ quá nhiều mà thật sự có người đang âm thầm ra tay a!
Triệu Vô Cực nhanh chóng suy nghĩ, đối phương muốn dùng độc, là thủ đoạn của tà phái.
Tà giáo cũng muốn tranh đoạt bảo vật rồi sao? quả nhiên bảo kiếm hấp dẫn không chỉ danh môn chính phái mà cả tà phái cũng đã không nhịn được muốn ra tay rồi sao.
Hắn âm thầm từ trong nhẫn trữ vật lấy ra giải độc đan ăn vào, thứ này hoàn toàn chính là linh đan, không có bản cấp thấp, Sở Phi Huyền để lại cho Triệu Vô Cực phòng ngừa giang hồ hiểm ác.
Triệu Vô Cực lúc này lại nhờ tới mẫu thân của hắn trong lòng cảm giác ngọt ngọt. aizz, mẫu thân, thật nhớ người a!
Mọi người đang đỏ mặt tía tai tranh đoạt bảo kiếm, ngươi một câu ta một lời tranh giành quyền sở hữu, chuẩn bị muốn động võ tiết tấu, một cái người ở giữa đám người bỗng nhiễn ngã lăn ra đất.
Triệu Vô Cực nhìn rõ, đối phương chỉ là một cái tam lưu, công lực thấp kém, dính chiêu đầu tiên quả thật không có gì lạ.
Hắn ngã xuống như một cái tín hiệu, mọi người ở xung quanh cũng bắt đầu dồn dập ngã xuống, Triệu Vô Cực cũng rất theo đàn, học theo ngã xuống.
Mọi người đều ngã, hắn đứng làm cái gì a!
“ Không tốt, có độc!”
Nga Mi Tuyệt Tình Sư Thái giống như hiểu ra cũng phát hiện ra cái gì, nàng vừa mới nói xong bỗng nhiêm cảm giác cả người vô lực, ngã lăn ra đất.
Nhất lưu cao thủ đỉnh phong còn không chịu nổi, đám người kia đương nhiên là cũng không chịu nổi, tất cả mọi người dồn dập ngã xuống đất.
Côn Lôn Du Tản Đạo Nhân cay đắng nói:
“ là thủ đoạn của tà phái, lần này chuyện lớn không tốt rồi!”
Thất Thương Môn chưởng môn Lang Dị cũng thở dài nói:
“ chúng ta quá chú ý bảo kiếm, nếu không sao có thể không phát hiện ra tà phái đám này khốn khiếp thủ đoạn. thất sách a thất sách!”
Lúc này bên ngoài truyền tời một tiếng cười vô cùng yêu kiều, chỉ cần nghe thôi cũng khiến người ta cảm giác khí huyết sục sôi muốn làm chuyện ấy:
“ ha ha ha ha ha!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...