Kiến Đức thua nhưng không sợ, phách lối khí diễm trong nháy mắt nguội xuống, hắn sợ hãi đứng lên, kéo hai đồng bạn của mình đứng dậy, tuy mặt sưng vù nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười nói:
“ là hiểu nhầm, hiểu nhầm, Triệu huynh chớ xem là thật, tại hạ xin cáo từ trước!”
nói xong hắn lập tức kéo hai người đồng bạn của mình chạy như bay, có thể nói nhất kị tuyệt trần.
Nói đùa cái gì, hung danh lan xa tiểu ác ma Triệu Vô Cực, biệt tài diệt tộc có thể đi thi phần thi tài năng không phải là nói chơi, trêu chọc hắn nhất lưu cảnh giới cao thủ không cẩn thận cũng phải quỳ chứ đừng đùa.
Tiềm Long bảng người thứ tư, hắn một cái Kiến gia tiểu thiên tài sao dám ở trước mặt Triệu Vô Cực nhảy nhót, không cẩn thận còn rước cho Kiến gia đại họa.
Triệu Vô Cực nhìn đối phương ba người chạy xa, hắn lắc đầu nói:
“ tên là Kiến Đức mà không có chút Đức nào a!”
Triệu Vô Cực đi tới đỡ lên lão giả này, vừa cầm vào tay đối phương hắn cảm giác khac thường một chút.
Đối phương tuy già nhưng xương cốt rất cừng cỏi a. Lão giả này tuy gầy còm nhưng được Triệu Vô Cực đỡ dậy hành động vẫn rất phối hợp, hắn chỉ ngồi ở đó ngơ ngác một chút, giống như đang tự hỏi mình vừa rồi là làm sao, tự nhiên sao lại bị đánh a.
Triệu Vô Cực cũng cảm thấy đối phương có chút đáng thương, gầy thế này sợ rằng đã rất lâu không ăn uống, hắn đi tới bên kia sát quầy lão Vương mua năm cái bánh bao cùng một ít sữa đậu nành đưa tới cho lão ăn mày.
Triệu Vô Cực nói:
“ lão gia gia a, ngươi ăn chút gì đi. có phải bị đói rất lâu rồi không?”
Lão giả này thấy thức ăn lập tức vồ vập lấy ăn uống, Triệu Vô Cực chỉ có thể nói hắn ăn từ từ thôi kẻo nghẹn, sau đó đưa sữa đậu nành cho hắn uống.
Bên kia lão Vương giơ ngón tay cái ra khen:
“ Triệu công tử quả là thiếu niên anh hùng, lão Vương ta bái phục a. ở chỗ chúng ta đây rất nhiều thiếu hiệp đã tới hành hiệp qua, nhưng đều bị đánh rất thảm, chỉ có ngươi là đánh ngược lại được đám gia tộc con em này!”
Một bên hắn đại thím nhanh mồm nhanh miệng giọng chanh chua nói:
“ đúng đúng đúng, ở Túy Mộng Thành các đại gia tộc con em võ công đều khá là cao, các thiếu hiệp mới tới đây đều khó mà có thể hành hiệp trượng nghĩa giương cao công lí, bởi vậy không khí ở đây vô cùng u ám a!”
bên cạnh lão giả cũng nói:
“ ta nghe nói cái gì Tiểu ác ma danh xưng, Triệu công tử quả là người hiệp nghĩa, đám người kia quả thật nói bừa. nếu có ai dám tới đây nói ngươi là tiểu ác ma, Triệu thiếu hiệp yên tâm, ta nhất định sẽ giúp ngươi sửa lại bọn hắn!”
Triệu Vô Cực đậu đầy mồ hôi nhìn đám người ở xung quanh ca tụng hắn, hắn có chút không quen chút nào, vội vàng nói:
“ đa tạ mọi người, ta vô cùng cảm kích thành ý của mọi người a!”
hắn xưa nay vốn chỉ quen giết người, mấy khi được mọi người tuyên dương thổi phồng như vậy, bởi vậy vô cùng không quen thuộc a.
Lúc này Triệu Vô Cực bỗng nhiên trong lòng cảnh bảo kéo vang lên, linh cảm nói cho hắn biết, hắn đã bị một cái cao thủ tiếp cận.
Triệu Vô Cực trong lòng trầm xuống, trong đầu suy nghĩ nhanh chóng di chuyển:
“ là ám sát sao? Kiến gia cho dù muốn trả thù cũng không thể nhanh như thế đi? là cái nào gia tộc muốn giết ta? chẳng lẽ là từ Hỏa Vân Thành theo tới? không đúng, Hỏa Vân Thành ta không còn giây mơ rễ má gì, sao bọn hắn có thể đuổi mãi không buông được?
Vậy là Túy Mộng Thành, nhưng ta chỉ đắc tội Kiến gia a, mà Kiến gia không thể nhanh như vậy có cao thủ tới đây được chứ?
Đối phương là ai mà có thể tiếp cận ta mà ta cũng không hề biết gì? sao có thể có chuyện đó được!”
Triệu Vô Cực mồ hôi lạnh chảy ròng, hắn từ từ quay mặt lại, đối diện với hắn cũng không có bất kì cái gì cao thủ, cũng không có bất kì vũ khí đang chỉa vào hắn.
Lão giả lúc nãy trong mắt lúc này mờ mịt vẻ đã rút đi, hắn trong ánh mắt như là ẩn chứa tinh thần già mà không đục, vô cùng sáng ngời nhìn Triệu Vô Cực.
Triệu Vô Cực cảm giác không đúng, hắn sợ hãi hỏi:
“ tiền bối, ngươi là ai? tại sao phải giả vờ làm ăn mày a? ta không đắc tội ngươi đúng không?”
Đối phương gật đầu nói:
“ ngươi là một cái rất tốt thanh niên, biết hành hiệp trượng nghĩa, giúp đỡ người ngèo khó. hơn nữa còn cho lão phu ăn bánh bao đỡ đói, lão phu rất cảm động!
Thiếu niên, cơ duyên của ngươi tới rồi!”
Triệu Vô Cực lúc đầu hơi nghi hoặc, nhưng vừa nghe tới hai chữ cơ duyên trong lòng hắn lập tức thắt chặt lại!
Nếu nói tới cơ duyên, Triệu Vô Cực không thể nghi ngờ nghĩ ngay tới Yên Vũ vừa nói cùng hắn, Túy Mộng Thành hình như là xuất hiện phong lão đầu Trạch Kiếm.
Đỉnh phong viên mãn cao thủ - Trạch Kiếm!
Hình người di động máy phát tai họa Trạch Kiếm!
Triệu Vô Cực ánh mắt co rút lại giật giật mấy cái, hăn hoảng sợ la to:
“ ta không muốn cơ duyên, ta không muốn!”
Dưới chân Thủy Thượng Phiêu thân pháp phát động, Ngũ Quỷ mật tịch cùng toàn lực triển khai nội công điên cuồng vận chuyển.
Triệu Vô Cực như là một cái tàn ảnh lập tức đứng phắt dậy muốn nhảy ra xa.
Nhưng Trạch Kiếm so với hắn còn nhanh, lão giả này không biết từ lúc nào đã đứng lên, đang dùng một đôi mắt sáng ngời nhìn hắn.
Triệu Vô Cực lòng như chìm xuống đáy biển, Ngũ Quỷ mật tịch bí chiêu phát động mà ra, hắn từ một cái Triệu Vô Cực lập tức phân thành bốn cái Triệu Vô Cực hướng bốn phương lao đi.
Trạch Kiếm trong ánh mắt hiện lên một tia thưởng thức nói:
“ a, thân pháp không tệ, là Ngũ Quỷ mật tịch cùng Thủy Thượng Phiêu thân pháp sao? đã lâu không được thấy hai môn thất truyền tuyệt kĩ này, tiểu tử này quả thật rất không tệ!”
Hắn tay phải nhanh như là thiểm điệm vung ra, Triệu Vô Cực vừa muốn từ bên người hắn thoát đi lập tức cảm giác được vai mình như là bị một cái kìm sắt giữ chặt, đối phương mã bộ công quả thật so với hắn còn ghê gớm mấy lần, vững như là núi thái sơn, Triệu Vô Cực ánh mắt lập tức đỏ lên hắn rống to một tiếng muốn dùng man lực thoát đi.
Cho dù là cao thủ cũng không thể chống lại tuổi tác tàn phá, hắn là thanh niên nhân lại từ nhỏ luyện thể, Triệu Vô Cực không tin lão già này có thể dùng man lực đấu lại hắn.
Trạch Kiếm ồ lên một tiếng nói:
“ sức mạnh còn không tệ nha, chả lẽ có liên quan tới đám kia lừa đầu trọc. Tiểu tử, võ công của ngươi học thật tạp, ngươi rốt cục là người của môn phái nào?”
Triệu Vô Cực man lực quá mạnh mẽ khiến Trạch Kiếm cũng không thể dễ dàng đối phó với hắn như vậy, trên tay cương khí hiện lên, hắn lập tức giữ chặt Triệu Vô Cực.
Triệu Vô Cực cảm giác vô cùng tuyệt vọng hét to:
“ tiền bối, Triệu Vô Cực vô đức vô năng, trên có mẹ già tám mươi tuổi dưới có con nhỏ còn đang trong tã, ngươi đừng truyền công cho ta!”
Sở Phi Huyền nếu biết Triệu Vô Cực nói như vậy chỉ sợ một bàn tay quất chết hắn mắng to:
“ nói láo, lão nương đã hơn trăm tuổi nhưng chưa già, ngươi nhìn ta giống già ở chỗ nào?”
Triệu Vô Cực biết rõ hắn cân lượng, hắn cũng không có lão gia gia cứu mạng, cũng không có hệ thống gia thân, nếu gặp được tai họa chỉ sợ là lành ít giữ nhiều, không có bất kì cơ hội lật bàn nào.
Kì ngộ ai cũng muốn, nhưng hắn không thể nhận cái kì ngộ này a!
Triệu Vô Cực một mặt tuyệt vọng, nhưng Trạch Kiếm là không buông tha nói:
“ đã chậm, thiếu niên, ta nhìn trúng ngươi rồi!”
Nói xong, hắn phi thân mà lên, một tay chuyển từ nắm vai Triệu Vô Cực đột nhiên chuyển qua nắm vào huyệt bách hội của hắn, đây chính là truyền công tư thế chính xác.
Triệu Vô Cực tuyệt vọng, lần này thật sự chơi xong.
Hắn trong lòng lúc này bỗng nhiên hiện lên hình ảnh của Từ Tiểu Bạch mỉm cười nhìn hắn nói:
“ Vô Cực, lần tới gặp lại ta muốn người là một cái thiếu hiệp!”
Triệu Vô Cực lúc này vô cùng uất ức rống to:
“ Tiểu Bạch, ngươi hại ta rồi A a a a a!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...