Triệu Tiến đã ngưng cười, hắn trêu tức nhìn Triệu Vô Cực nói:
“ vậy ngươi nói cho ta biết ngươi làm thế nào có thể thoát được khỏi thanh kiếm này chém giết đi nào!”
Nói xong hắn ngự kiếm lên, kiếm của hắn lơ lửng bay trước mắt hắn hướng Triệu Vô Cực nhắm thẳng tới.
Triệu Vô Cực đối nuốt một ngụm khí, vừa rồi va đập quá mạnh khiến hắn tới giờ vẫn còn chưa hết đau cũng chưa thể điều chỉnh khí tức lại cho cân bằng.
Triệu Vô Cực cảm giác một chút trạng thái của bản thân, tuy mang thương tích nhưng nếu nhẫn nhịn có thể tiếp tục chiến đấu vết thương cũng đang nhanh chóng được hắn nội công làm dịu đi, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian ngắn là sẽ khỏi.
Hắn hít sâu một hơi, sau đó đưa tay ra phía sau lưng nhanh chóng lấy ra tổ hợp hạt tiêu ớt cùng một gói bột mì.
Bột mì là lúc nãy trên đường hắn tiện tay vơ vét, trong lúc loạn thuận tay nhét vào nhẫn trữ vật, Triệu Vô Cực vẫn luôn tìm cơ hội phản công, bởi vậy hắn vừa nhìn thấy bột mì liền nghĩ tới lợi dụng thứ này.
Tay phải hắn cực nhanh từ phía sau đưa ra ném mạnh mà tới, Triệu Tiến đứng đấy hắn điều khiển kiếm của mình một kiếm chém túi đựng hỗn hợp hạt tiêu ớt làm đôi.
Hạt tiêu cùng ớt nổ tung bắn tung tóe, nhưng Triệu Tiến trên người linh khí hộ thể sáng lên lập tức ngăn chặn thứ này, hạt tiêu cùng ớt không thể tiếp xúc tới cơ thể hắn khiến Triệu Tiến không hề có một dấu hiệu không khỏe nào.
Triệu Vô Cực trước đây cùng Ngụy Tuấn đánh nhau từng sử dụng thứ này lập được kì công, nhưng tới chỗ này gặp Triệu Tiến đã có được linh khí hộ thể liền trở nên vô dụng. hai người tu vi không cách nhau quá xa, nhưng sức chiến đấu thì lại cách biệt một trời một vực.
Sớm lường trước được tình huống như vậy, Triệu Vô Cực cũng không hề tỏ ra lo lắng một chút nào.
Triệu Tiến cười lạnh nói:
“ điêu trùng tiểu kĩ, còn cái gì cứ xuất hết ra, ta sẽ khiến ngươi chết trong tuyệt vọng!”
Đối phương đã mở miệng khiêu khích, Triệu Vô Cực cũng không cần thiết phải chần chờ nữa, hắn tay trái lập tức ném ra cái còn lại túi bột.
Triệu Tiến cũng là một kiếm chém túi bột nổ tung, nhưng túi bột nổ tung lập tức văng tung tóe, khắp nơi đều là bụi mù màu trắng.
Triệu Tiến có chút bất ngờ, Triệu Vô Cực lúc nào thì cầm trong tay một túi bột rồi? sao hắn không thấy a?
Nhưng Triệu Vô Cực cũng không rảnh đi giải thích cho hắn, dưới chân bộ pháp phát động hắn nhanh chóng hướng Triệu Tiến xông tới, muốn rút ngắn khoảng cách hai người.
Triệu Tiến tiếng từ trong đám bụi mù xông ra ngoài:
“ muốn chết!”
Triệu Tiến tuy không nhìn thấy gì, nhưng Triệu Vô Cực vừa xông vào trong phạm vi cảm giác của hắn hắn lập tức có thể nhanh chóng phát hiện ra Triệu Vô Cực hành tung, bắt đầu điều khiển phi kiếm chém tới.
Đối phương phi kiếm chính là hạ phẩm linh khí, là loại thấp kém nhất trong linh khí, nhưng dùng để đối phó Triệu Vô Cực vậy cũng đủ rồi.
Triệu Vô Cực không dám đón đỡ, hắn từ nhẫn trữ vật cực kì nhanh chóng lấy ra một thanh cực phẩm phàm kiếm, hướng kiếm của Triệu Tiến xông tới vung mạnh mà ra, một kiếm này hắn dùng lực rất lớn muốn đánh bay đối phương phi kiếm.
Phi kiếm dù cho là hạ phẩm linh khí, dùng linh lực ngự kiếm ở luyện khí kì cảnh giới cũng không thể so trực tiếp cầm nắm tới tấn công mạnh hơn được.
Đơn giản là vị luyện khí kì linh lực còn chưa đủ tinh thuần, điều khiển cũng rất thô ráp, bởi vậy lực liên kết giữa người và kiếm vô cùng yếu kém. đến cảnh giới càng cao, sự bất tiện này mới dần được cải thiện.
Chỉ cần đạt tới kim đan sơ kì, ngươi ngự kiếm có thể không khác gì cánh tay đang cầm nắm kiếm, có thể phát huy ra toàn bộ sức mạnh, nhưng trước kim đan kì vẫn là có chiết khấu.
Vậy tại sao tu sĩ lại muốn đi học ngự kiếm làm gì mà không để kim đan kì hẵng sử dụng.
Đơn giản, thứ nhất chính là soái.
Ngươi đường đường một cái tu tiên giả, nếu giống như phàm nhân cầm kiếm chém giết, vậy thì còn xưng cái gì tu tiên giả. đương nhiên là phải ngự kiếm mới có thể thể hiện ra thân phận cùng địa vị của tu tiên giả a.
Thứ hai là có thể giết địch ở khoảng cách xa, thứ mà cầm kiếm trực tiếp chiến đấu cần hao tốn rất nhiều sức lực mới làm được.
Thứ ba chính là quen thuộc ngự kiếm, từ đó ngộ ra các loại cao cấp ngự kiếm hơn pháp thuật hoặc tập luyện cao cấp hơn ngự kiếm pháp thuật, để lên tới cảnh giới cao cũng có thể tiếp tục theo kiếm tu nhất mạch truyền thừa
Hơn nữa cho dù là kiếm tu hay đao tu, khống chế vũ khí của mình pháp thuật đều là bài học cần phải học được bởi vậy ngự kiếm chính là một môn bắt buộc thuật pháp mỗi người đều phải tinh thông.
Lại trở lại Triệu Tiến mà nói, hắn dựa vào tinh thần lực cảm giác Triệu Vô Cực vị trí xông tới cũng là một cái tiểu lợi thế của luyện khí kì tu sĩ mà thôi
Triệu Vô Cực tính toán cũng không sai, hắn vừa bước vào phạm vi ba mét khoảng cách đối phương liền có thể phát giác, quả nhiên đối phương thực thực chính là bình thường tu sĩ, mà không phải cái gì quá đặc biệt mạnh mẽ tu sĩ.
Đối phương quá dựa dẫm vào ngự kiếm, muốn khoe khoang sức mạnh của mình mà quên mất điều cơ bản, ở luyện khí kì tuy có thể ngự kiếm là thật sự, nhưng vẫn còn so ra kém trực tiếp cầm kiếm tới chiến đấu.
Ngự kiếm chỉ có tác dụng trong một số hoàn cảnh nhất định mà thôi, ở luyện khí kì nó không phải vạn năng.
Bởi vậy Triệu Vô Cực thuận thế một chém ra, Triệu Tiến một kiếm đánh tới cũng là bị hắn lượng lượng mạnh mẽ đánh tan, kiếm của đối phương ở giữa không trung lảo đảo một chút bay lùi trở lại.
Triệu Vô Cực cũng không chuyên tu cái gì kiếm pháp, hắn sử dụng cũng là man lực va chạm mà thôi. Cho dù là cực phẩm phàm kiếm một khi va chạm cùng hạ phẩm linh khí đều bị nứt ra mấy cái vết nứt, đã muốn báo hỏng.
Triệu Vô Cực cũng không quan tâm thứ này, thuận thế đánh tan kiếm của đối phương, hắn nhanh chóng xông tới tiếp cận Triệu Tiến khoảng cách hai người lúc này đã không tới hai mét.
Triệu Tiến lúc này đã từ ngạc nhiên tỉnh lại, hắn rốt cục hiểu rõ Triệu Vô Cực đồ vật là từ đâu tới nhiều như vậy.
Quả nhiên là nhẫn trữ vật, đối phương vậy mà lại có nhẫn trữ vật.
Nhẫn trữ vật là một cái tu tiên giả cũng phải bỏ số tiền lớn mới mua được, chứ đừng nói võ giả trên giang hồ.
Đa số luyện khí kì tu sĩ sử dụng đều là túi trữ vật, đồ vật cấp thấp loại này mà thôi.
Không gian của túi trữ vật nhỏ, có thể chứa được số đồ vật rất ít, so với nhẫn trữ vật phải bé gấp mười lần không ngừng.
Triệu Vô Cực ở nhị lưu cảnh giới có thể có được nhẫn trữ vật, có hai khả năng xảy ra.
Một là gia tộc hắn truyền thừa cho hắn, chứng minh gia tộc hắn rất mạnh mẽ.
Nhưng Triệu Tiến đã quyết tâm giết Triệu Vô Cực, cho dù gia tộc hắn mạnh mẽ thì thế nào? hôm nay hắn vốn không định lộ mặt là vì giết Triệu Vô Cực xong hắn còn có thể ở Hỏa Vân Thành tiếp tục tiêu dao tự tại a, giết đối phương không để lại cái gì chứng cứ, gia tộc của hắn có mạnh mẽ đi nữa thì có thể thế nào?
Thứ hai chính là Triệu Vô Cực gặp được to lớn cơ duyên, có thể được một vị tiền bối nào đó di vật để lại, người này lại có sẵn nhẫn trữ vật đã được sửa chữa để cho võ giả cũng có thể sử dụng được.
Triệu Tiến cho rằng, Triệu Vô Cực chính là loại thứ hai đụng phải thiên đại cơ duyên.
Bởi vậy giết hắn, chiếm đoạt hắn bảo vật cùng cơ duyên ý nghĩ khiến Triệu Tiến ánh mắt càng thêm ngày càng nóng rực gấp gáp. hắn lần này quyết không thể tha cho Triệu Vô Cực được nữa rồi.
Thù cũ nợ mới, tất cả đều muốn một lần tính toán.
Triệu Vô Cực thấy đối phương đã điều chỉnh lại được trạng thái, muốn điều khiển phi kiếm tấn công bản thân, hắn cực phẩm phàm kiếm giơ lên cao nhanh như chớp hướng Triệu Tiến bổ xuống.
Nếu Triệu Tiến không đón đỡ, một đòn này Triệu Vô Cực thuận thế vung xuống sợ rằng Triệu Tiến cũng sẽ bị hẳn chẻ làm đôi, Triệu Vô Cực muốn bắt ép Triệu Tiến phải đi phòng thủ bản thân công kích.
Quả nhiên Triệu Tiến không thể tấn công mà bắt buộc phải thu thế về phòng thủ, Triệu Vô Cực ý đồ đạt được, khóe miệng hắn kéo lên một tia đường cong.
Linh lực hộ tráo có thể cản trở linh lực công kích, có thể cản trở nội công xung kích, nhưng có thứ này nó không hề cản trở hay đúng hơn là không xem như mối nguy hại mà đi cản trở, đây cũng là chiêu bài Triệu Vô Cực định sử dụng tặng cho Triệu Tiến một cái bất ngờ.
Thành hay bại đều phải xem lần này hành động, sống hay chết Triệu Vô Cực đều đặt ở lần phản công này!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...