Sau khi đi vào phim trường, Thịnh Hạ mới phát hiện chỗ hôm nay đóng phim là được tạm thời dựng lên, phía sau có một mảng lớn vải xanh, có núi đá, cây cối cũng có đồng ruộng.
Hôm nay cô sắm vai chính là dân chạy nạn, mặc trang phục diễn dơ hề hề, tạo hình cùng hoá trang cũng làm thành bộ dáng đầu bù tóc rối.
Hóa trang như vậy thường được nhận thêm mười tệ, bất quá sau khi trở về tháo phụ kiện tẩy trang cũng rất phiền toái.
“Ai, làn da của em trắng như vậy, chị thật sự không đành lòng xuống tay hóa trang cho em.” Chuyên viên trang điểm một bên làm việc một bên nói.
Thịnh Hạ nhìn về khuôn mặt chính mình trong gương, biểu tình trên mặt có một chút hoảng hốt.
Nói đến cũng lạ, từ lần trước chị Vân đưa cho cô một ít mỹ phẩm dưỡng da dùng thử, sau khi cô dùng một thời gian, làn da liền không chịu khống chế mà trắng lên.
Ban đầu cô còn tưởng là do mỹ phẩm dưỡng da, chỉ là hiệu quả mỹ phẩm dưỡng da dưỡng trắng thật sự quá tốt đi, lại còn có kem chống nắng, những bạn diễn cùng cô qua vài lần chạy diễn ngoại cảnh liền đen đi một vòng, mà cô thì một ngày so với một ngày trắng lên.
Nghe chuyên viên trang điểm khen, cô nhớ tới lần đầu tiên làm diễn viên quần chúng, nhà tạo mẫu còn nhắc nhở cô khuyên cô nên dưỡng da cho tốt vào.
Ngắn ngủi hơn hai tháng cô liền trở nên trắng như vậy, chính bản thân cô cũng cảm thấy kỳ quái.
Diêu Vi Vi nghiên cứu làn da của cô thật lâu, cuối cùng kết luận chính là do gen quyết định, trời sinh cô đã tương đối trắng, lúc trước là do phơi nắng nên đen đi, đại khái hiện tại là gen thức tỉnh rồi, mới bắt đầu trắng lên.
Lý do nực cười như vậy, Thịnh Hạ đương nhiên là không tin, bất quá cô cũng không thể nghĩ ra được nguyên nhân nào khác.
Đại khái là do gen cùng tác dụng của mỹ phẩm dưỡng da cộng dồn lại đi, Thịnh Hạ nghĩ như vậy.
Sau khi hóa trang tốt, Thịnh Hạ ở studio chờ đến lượt quay, lúc này cô mới cảm giác được công việc hôm nay có bao nhiêu khó.
Bước vào tháng 7, thời tiết Hoành Điếm liền không lúc nào thấp hơn 30 độ, cô đã quen chạy diễn trong thời tiết cực nóng.
Nhưng là hôm nay mặc quần áo dân chạy nạn, vừa dày lại nặng, trong lều lớn không có điều hòa, cũng không thông gió, nhiệt độ trong này ít nhất cũng 40 độ trở lên.
Hoàn cảnh oai bức làm nhóm diễn viên quần chúng chịu không nổi, rất nhiều người mới vừa tiến vào đợi vài phút liền nóng đến chịu không nổi đi ra ngoài, đạo diễn hiện trường thấy thế cũng nóng nảy, gọi người chuyển đến mấy cái quạt lớn, chỉ là trong trường quay có máy móc có bối cảnh, quạt cũng không thể bật mãi, huống chi một khi bắt đầu quay lại bật quạt sẽ lộ tẩy.
Cũng may cảnh đầu tiên không cần chờ lâu, hơn nữa quay chụp khó khăn cũng không lớn, cảnh quay chính là đám dân chạy nạn ngồi dưới đất nghỉ ngơi, có vài người nằm xuống ngủ, có vài người đang chăm sóc đứa trẻ, cũng có một số người ngồi phát ngốc...
Thịnh Hạ đóng vai dân chạy nạn phải chăm sóc người mẹ đang bệnh nặng của cô, cô bưng một chén nước đi đến bên người mẹ rồi nâng bà dậy, giúp bà uống xong nước, bao nhiêu đó chính là nội dung cô phải diễn.
Nhìn qua vô cùng đơn giản, bất quá khó chính là, thiết lập trong kịch bản thì đây là trời đông giá rét, mà nhóm diễn viên quần chúng ở trong hoàn cảnh nóng như vậy đóng phim, khó tránh khỏi trên trán sẽ ra mồ hôi, cho nên trước sau quay chụp vài lần mới được thông qua.
Mới vừa quay xong cảnh này, rất nhiều người đều kêu khổ thấu trời, Thịnh Hạ sau khi quay xong cũng cảm giác cả người mình đều ướt đẫm, mồ hôi dọc theo lưng từng chút một chảy xuống.
Thời điểm đứng lên, cô thậm chí cảm giác chính mình đầu có chút choáng váng, chân mềm nhũn ngồi lại ở trên mặt đất.
Diễn viên quần chúng vừa đóng vai mẫu thân cô thấy thế nhanh chóng đem cô kéo lên: “Em gái nhỏ, em không sao chứ?”
Thịnh Hạ suy yếu cười nói: “Em không có việc gì.”
“Bên kia có nước, em đi qua uống nước nghỉ ngơi một chút, cũng đừng để bị cảm nắng.”
“Được.” Thịnh Hạ ngồi dưới đất nghỉ ngơi một lúc, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát lại đi tìm nước uống.
Đang lúc cô chuẩn bị đứng lên lần nữa thì nghe đến bên cạnh có một diễn viên quần chúng oán giận nói: “Trời ạ, này là cái đoàn phim gì vậy, mùa hè nóng như vậy mà lại không cung ứng nước lạnh!”
“Không có nước lạnh sao? Vừa rồi tôi mới uống qua mà.”
“Không có, diễn viên quần chúng nhiều như vậy, chỉ một thùng nước như thế làm sao đủ! Thật nhanh liền bị uống hết rồi! Thật là! Nghe nói cảnh diễn cuối còn muốn chạy tới chạy lui, trong lều nóng như vậy lại bắt chạy, lỡ như xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?”
Thịnh Hạ nghe được lời này sắc mặt trắng bệt, cô vừa mới đổ không ít mồ hôi, vừa rồi nên lập tức bổ sung nước, nhưng không nghĩ tới sau khi cô nghỉ ngơi một lát, nước mà đoàn phim cung ứng đã không còn.
Đạo diễn hiện trường ở phía xa đã ở cầm loa hét lên: “Nghỉ ngơi năm phút cuối cùng, sau năm phút chúng ta bắt đầu quay một cảnh nữa.”
Ai, còn có năm phút, Thịnh Hạ nghĩ thầm, cũng không biết đợi lát nữa bản thâncó thể kiên trì được không.
Lúc này, nàng nghe được bên tai vang lên một cái máy móc thanh âm.
【 Tít ——】
【 Hệ thống kiểm tra đo lường thấy ký chủ đã tích lũy được 60 lần checkin ở Hoành Điếm, đã vì ký chủ mở ra không gian nghỉ ngơi.
】
【 Còn ba giây nữa ký chủ sẽ bị cưỡng chế tiến vào không gian nghỉ ngơi.
】 【3……】
【2……】
【1……】
Trước mắt Thịnh Hạ tối sầm, cảm giác chính mình trước mặt cái gì đều không nhìn thấy.
Sau đó thực mau trước mặt cô liền xuất hiện một cái đại sảnh, giao diện trên đại sảnh có mấy chữ hệ thống checkin Hoành Điếm.
Phía dưới giao diện là thông tin cá nhân của cô:
Họ tên: Thịnh Hạ
Tuổi: 19 tuổi
Thể lực: 60/100
Tinh thần: 30/100
Cảnh cáo: Ký chủ đang thiếu nước nghiêm trọng, nhiệt độ cơ thể quá cao, thể lực tiêu hao quá lớn, yêu cầu mau chóng tiến vào không gian tiến hành nghỉ ngơi.
Thời gian nghỉ ngơi còn lại: 5 phút.
Thịnh Hạ nghĩ thầm, chẳng lẽ là chính mình ngủ quên ở phim trường luôn rồi sao, hay là bản thân vừa rồi bị cảm nắng ngất đi rồi, như thế nào không thể hiểu được mà mơ thấy một nơi như vậy.
Bất quá nếu là mình đang mơ, vậy thì có thể muốn làm gì thì làm, tới cũng tới rồi, vậy đi nhìn xem một chút.
Cô thấy trong đại sảnh có rất nhiều cánh cửa, trong đó có một cánh cửa sáng đèn, phía trên viết bốn chữ không gian nghỉ ngơi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...