Edit: Tagoon
"Ta tên Tử Câm, còn họ ư, hiện tại đã......!Đã không còn......", y nhìn Bạch Húc, khẽ mỉm cười, đầy mặt nhu hòa.
"Tử Câm?" Bạch Húc sửng sốt trong chớp mắt, hình như có hơi quen tai?
Dường như cảm nhận được suy nghĩ trong lòng hắn, nam tử khẽ cười một tiếng, "Quen tai phải không? Bởi vì ngươi tên Tử Thanh, tên của ngươi, cùng ta giống nhau, đều là đại ca ngươi đặt!" Y quay đầu, nhìn chằm chằm vầng trăng cong cong trên bầu trời kia, hình như là nghĩ tới chuyện gì vui vẻ, hãy còn nở nụ cười.
Ban đầu y đã từng là một tên ăn mày, một thân một mình gập ghềnh sống đến mười ba tuổi.
Có một ngày ở đống cỏ khô nơi y cư trú phát hiện một nam nhân bị trọng thương, chính là Bạch Uyên.
Năm đó Bạch Uyên lần đầu rời nhà, thiệp thế chưa thâm, bị vài tên tiên tu ra vẻ đạo mạo ám hại, may mà chạy thoát.
Chỉ là bởi vì trọng thương, hắn từ trên phi kiếm ngã xuống dưới đống cỏ khô rồi được y cứu giúp.
Khi đó chính y cũng chỉ là một thằng nhóc, lại càng không có một xu dính túi.
Việc duy nhất y có thể làm chính là đi ra ngoài chịu đựng nguy hiểm bị đánh để trộm nửa con gà nướng, lại lấy một ít nước sạch ngày đêm không ngừng giúp hắn chà lau hạ nhiệt độ.
Chờ đến sau khi Bạch Uyên tỉnh lại, tự nhiên có thể mở ra túi trữ vật để lấy linh dược chữa thương cho chính mình.
Chỉ là Bạch Uyên cảm nhớ ân tình của y nên mới đưa y về Bạch Long Phủ, đặt tên cho y là "Tử Câm", đồng thời ban cho y họ Bạch.
Ngoại trừ việc không thể tu hành công pháp Bạch Long Phủ ra, hắn thật sự đã coi y trở thành thân đệ đệ mà sủng, hận không thể đem mọi thứ tốt đều chất đống trước mặt y.
Sau lại phát hiện y đối với âm luật phi thường có thiên phú, hắn thậm chí còn không tiếc lấy Phá Anh quả chuẩn bị cho mình để kết anh ra đổi lấy thượng cổ danh cầm "Thiên Lại"*.
Cầm tuy rằng là hảo cầm, nhưng rốt cuộc người nguyện ý tu hành âm luật lại không nhiều lắm, cho nên so với Phá Anh quả có thể tăng trưởng tu vi mà nói, đương nhiên là một cọc mua bán vô cùng lời lãi.
*Thiên Lại: Tiếng trời
Đến nỗi sau đó lại thêm khúc phổ và tâm kinh càng không biết đã tiêu phí đến mức nào.
Trước thái độ rõ rành rành của Bạch Uyên, tất cả mọi người ở Bạch Long Phủ đều coi y trở thành người một nhà, Bạch Phong và Bạch Nhược U cũng coi y một nửa là nhi tử.
Cứ thế trôi chảy trải qua mười năm có thể nói là hạnh phúc nhất đối với y.
"Vậy sau đó thì sao?" Bạch Húc thật cẩn thận hỏi.
Hắn biết nhất định đã xảy ra biến cố trọng đại nào đó, nếu không quan hệ giữa y và Bạch Uyên sẽ không thay đổi đến mức kỳ quái như vậy.
"Sau đó ư......!Sau đó thì có ngươi," Bạch Tử Câm mỉm cười xoa lên đầu hắn, "Năm ấy là năm mà phụ thân ngươi tròn 200 tuổi, Bạch phu nhân lại hoài ngươi, thật sự có thể nói là song hỷ lâm môn.
A Uyên nói phải đặt tên cho ngươi là Tử Thanh, như vậy hai người chúng ta sẽ là hai đệ đệ mà hắn thương yêu nhất." Trên mặt y cười phá lệ chân thành tha thiết, dường như đang hoài niệm đến đoạn thời gian vui sướng kia.
Nhưng mà cũng trong một năm ấy, một người nam nhân tìm được ra y, tự xưng là phụ thân y.
Người nam nhân này tên Từ Hàng, là gia chủ Từ gia.
Từ gia này, kỳ thật chẳng qua chỉ xem như một thế gia tam lưu, có lẽ là nhìn thấy y hiện tại sống không tồi cho nên mới muốn nhận y trở về, để chèo kéo Bạch Long Phủ cho dễ.
Nhưng lúc ấy Bạch Tử Câm quá mức đơn thuần, khi còn nhỏ phải trải qua cuộc sống thê thảm, hơn nữa ở Bạch Long Phủ nhìn thấy người ta đều là người một nhà hoà thuận vui vẻ, cho nên Bạch Uyên đối với y càng tốt, y đối với người thân lại càng có một loại khát vọng vượt quá mức bình thường.
Hơn nữa gã Từ Hàng này cũng là một kẻ có năng lực.
Hắn bày ra các loại tư thái biết vậy chẳng làm đầy thống khổ, cho thấy sau khi không cẩn thận để thất lạc hài tử đã dày vò như thế nào, thậm chí ngay cả tu vi cũng giảm xuống còn sinh thành tâm ma, làm Bạch Tử Câm dần dần buông xuống cảnh giác.
Trải qua mấy tháng tẩy não, y dần dần đã tiếp nhận người phụ thân trên danh nghĩa này.
Y ước chừng cũng đoán được là gã muốn leo lên Bạch Long Phủ, nhưng y lại không nghĩ tới, Từ Hàng này cũng không phải muốn leo lên, mà là muốn huỷ hoại Bạch Long Phủ!
Ngay trước đêm chúc thọ của Bạch Phong, Từ Hàng gọi Bạch Tử Câm lại, đưa cho y một phần thọ lễ, đầy tình ý chân thành phân phó, "Đây là một chút tâm ý của vi phụ, con thay ta đưa cho Bạch gia chủ, cảm tạ hắn nhiều năm chiếu cố ngươi.
Con ta về sau cũng có thể càng thêm kiên cường, bất kể phát sinh chuyện gì, con giờ đã là người có gia tộc, ta đều sẽ thay con chống lưng!"
Bạch Tử Câm không phải là chưa từng hoài nghi, còn tự mình kiểm tra phần lễ vật kia, chỉ là lại không hề phát hiện ra vấn đề gì.
Bởi vì y không phải chân chính là người nhà họ Bạch, cho nên mới không biết huyết mạch của họ khác hẳn so với thường nhân.
Dẫn tới y liền theo đúng như vậy, tự tay đem quả bom hẹn giờ kia đưa đến tận tay Bạch Phong.
Đó là một pháp bảo hình hoa sen, có thể ngăn cản một kích toàn lực của Luyện Hư kỳ, hẳn là xem như Linh Khí có cấp bậc cao nhất mà Từ gia có thể lấy ra.
Nhưng không biết tại sao, chỉ trong nháy mắt khi Bạch Phong tiếp nhận nó lại nổ tung.
Bởi vì Bạch Phong không hề phòng bị đối với y, cho nên trong lúc hoảng loạn đã bị nổ thành trọng thương, trực tiếp ngất đi.
Lúc ấy toàn bộ Bạch Long Phủ đều rối loạn, ánh mắt mọi người nhìn y đều dị thường hoảng sợ.
Y lại chỉ có thể choáng váng nhìn mọi người thét chói tai, thẳng đến khi bị người hung hăng đẩy ngã xuống mặt đất mới phản ứng lại được, y rốt cuộc đã làm ra chuyện gì vậy?
Y hơi run rẩy đi qua nghĩ muốn hỗ trợ, lại bị mọi người ngăn lại.
Ngày xưa đối với y có bao nhiêu sủng ái, hiện tại lại có bấy nhiêu đề phòng.
Tuy rằng mọi người đều tin tưởng y không phải là cố ý, nhưng y xác thật đã làm Bạch Phong, nam nhân coi y như con ruột bị thương.
Đây là sự thật không thể tranh cãi.
Nhưng mà điều này chẳng qua mới chỉ là bắt đầu.
Bạch Phong hôn mê 5 ngày mới tỉnh.
Sau khi trải qua trị liệu, tuy rằng bề ngoài thoạt nhìn đã không còn gì trở ngại, nhưng kinh mạch bên trong lại bị hao tổn nghiêm trọng.
Cái đà hoa sen lúc ấy có vài bộ phận vỡ đã ghim vào trong thân thể hắn, lại giống như hòa tan, bất kể làm thế nào cũng không lấy ra được, dẫn tới tu vi trực tiếp rơi xuống một đại cảnh giới, tình huống thân thể ngày càng sa sút.
Mà đúng lúc này, Ma tộc xưa nay vốn nước giếng không phạm nước sông lại không biết từ nơi nào biết được vị trí Bạch Long Phủ, giống như là u linh, một đội ngũ đột nhiên tập kích Bạch Long Phủ, đánh cho mọi người không kịp trở tay.
Bạch Phong là chủ của một nhà, chẳng sợ thân thể đã kém đến không nổi nhưng vẫn phải đích thân ra trận.
Mà đám ô hợp kia lại dường như biết trạng huống thân thể hắn lúc này, toàn bộ vây công một mình hắn.
Cho dù những người khác có bảo hộ thế nào thì vẫn như cũ không làm nên chuyện gì, bọn họ thậm chí chọn dùng cách tự bạo muốn cùng hắn đồng quy vu tận.
Cuối cùng Bạch Phong không địch lại trọng thương hôn mê, chỉ còn lại mình Bạch Uyên đau khổ chiến đấu hăng hái.
Bạch Nhược U sau khi nghe chuyện thì kích động đến mức động thai khí rồi sinh hạ Bạch Húc.
Lúc này đạo phòng tuyến cuối cùng của Bạch Long Phủ cũng sắp bị phá vỡ, nàng không thể không đưa hài tử mới sinh cho lão bộc trung tâm bên trong phủ ôm đi, thậm chí vì an toàn của hắn còn không cho hắn mang bất cứ vật gì có thể nhận biết thân phận, chỉ để lại một miếng ngọc bội chỉ người trong nhà mới có thể nhận thức.
Nếu như không phải kinh động tới những lão tổ tông đang bế quan thì e là sẽ bị diệt toàn bộ.
Cũng chính là khi đó, Bạch Tử Câm mới hoàn toàn minh bạch, y từ đầu tới đuôi đều bị người chơi.
Đây căn bản chính là một âm mưu, Từ gia sớm đã đầu phục Ma tộc, hết thảy toàn bộ đều nằm trong kế hoạch của gã, bao gồm cả y, từ sớm cũng đã là một quân cờ.
Từ một khắc khi Từ Hàng nhận ra y, một kế hoạch liên hoàn ác độc đã ra đời.
Một nhi tử đã sớm bị vứt bỏ còn có giá trị lợi dụng lớn hơn nữa, có thể giúp gã ở trước mặt chủ nhân mình lập hạ công lớn, chẳng phải là một chút tác dụng cuối cùng của y hay sao?
Chính gã chỉ e cũng chưa nghĩ đến mọi chuyện sẽ thuận lợi đến vậy, bởi vì hết thảy điều này đều do người nhà họ Bạch vô cùng tín nhiệm đối với Bạch Tử Câm.
"Chính là ta cô phụ phần tín nhiệm này, làm hại Bạch thúc thúc đau thương đến nay, làm hại Bạch phu nhân ngày đêm lấy nước mắt rửa mặt, làm hại ngươi hơn hai mươi năm đều cùng cha mẹ thân sinh của mình ly biệt.
Ngươi nói, tội nghiệt của ta có bao nhiêu nặng nề?" Bạch Tử Câm nhìn tay mình, hơi hơi phát run.
Chính là đôi tay này, đem nơi mà y đã từng coi là nhà phá huỷ tan tành, đem hạnh phúc mà y đã từng dễ như trở bàn tay có được rơi xuống vỡ nát.
Bạch Húc lúc này mới bừng tỉnh, khó trách lấy thực lực của Bạch Long Phủ mà nhiều năm như vậy cũng chưa tìm được hắn.
Năm đó là sợ hắn tuổi nhỏ, không dám gióng trống khua chiêng tìm kiếm tránh bị người có tâm lợi dụng ngược lại hại hắn.
Mà chờ khi hắn lớn lên thì lại hoàn toàn mất đi manh mối.
Nói vậy người gia phó kia từ lâu tao ngộ bất trắc, mới có thể để hắn ở một chỗ đất hoang rồi bị Huyền Thượng chân nhân nhặt được.
"Còn Từ gia thì sao?" Bạch Húc hỏi, hắn biết lấy tính cách bênh vực người nhà của Bạch Long Phủ, không có khả năng cái gì cũng không làm.
Khi đó đối lập giữa thân sinh phụ thân từng lợi dụng y với gia đình đã nhận nuôi y, nghĩ thôi cũng biết Bạch Tử Câm sẽ có bao nhiêu thống khổ.
"Từ gia?" Bạch Tử Câm nhẹ nhàng cười một cái, dường như đang cười nhạo bọn họ không biết lượng sức, "Ta đích thân diệt, tổng cộng 132 người.
Còn Từ Hàng sao, ta rút máu gã, nhưng gã thật đúng là một kẻ kiên cường, kiên trì ba ngày mới chết.
Ân dưỡng dục của gã ta đã lấy chính mình ra đổi, bất kể thế nào ta đều thiếu Bạch Long Phủ một cái mệnh.
Mà tội nghiệt của gã, cần thiết phải do đích thân ta tự tay kết thúc!"
"Shh ~" Bạch Húc đột nhiên hít hà một hơi.
Người này cũng là một nhân vật tàn nhẫn a, cư nhiên đích thân đồ diệt bổn gia của chính mình?
Cơ mà cũng hoàn toàn có thể lý giải.
Từ Hàng bởi vậy, trên cơ bản đã hoàn toàn đoạn tuyệt đường sống của y.
Từ đây vô luận là Bạch Uyên hay là Bạch Long Phủ, đều sẽ không lại cho y chỗ dung thân.
Gã nếu hoàn toàn coi đứa con trai này trở thành quân cờ, vậy bị chính quân cờ của mình phản phệ cũng là đương nhiên, nét bút hỏng duy nhất khả năng chính là ở chỗ quá coi thường tính cách cương liệt và năng lực của y.
Bạch Húc dừng một chút, nói như thế thái độ kỳ quái của Bạch Uyên đối với y liền phi thường rõ ràng.
Nếu là hận, thì tất nhiên là có, nhưng cố tình lại không hạ thủ được thương tổn đến y, chỉ có thể bức bách mình làm lơ phòng bị y, tựa hồ như vậy là có thể giảm bớt cảm giác tội nghiệt của chính mình.
Bởi vì nếu lúc ấy hắn không đưa người này về nhà, thì sẽ không phát sinh hết thảy mọi chuyện phía sau.
Bạch Uyên nhiều năm như vậy nhất định là luôn chìm trong nỗi thống khổ cùng tự trách.
Bạch Húc nhịn không được khe khẽ thở dài, an ủi nói, "Đại ca hắn thật sự vẫn rất để ý ngươi, hơn nữa phụ thân và mẫu thân đều minh bạch ngươi khó xử.
Ta nghĩ bọn họ sẽ không chỉ trích ngươi quá nhiều."
Bạch Tử Câm nghe vậy, biểu tình trên mặt lại càng khó coi, "Đúng vậy, bọn họ sẽ không trách ta, thậm chí còn trái lại sẽ an ủi ta.
Nhưng càng là như vậy, ta lại càng không có cách nào tha thứ cho chính mình!" Nói xong, đôi tay nắm chặt hung hăng nện ở trên thạch đài, thậm chí không dùng linh lực hộ thể, nháy mắt liền có máu đỏ tươi ứa ra.
Bạch Húc hoảng sợ, theo bản năng bắt lấy hai tay của y để y không thể tiếp tục tự thương tổn mình, nhíu mày nói, "Ngươi say, vẫn nên đi nghỉ ngơi sớm đi." Nói đoạn từ trong túi Càn Khôn lấy thuốc mỡ ra định băng bó cho y một chút, lại bị y tránh né.
Hắn chỉ có thể nhìn y lung lay đứng lên, "Chút rượu này sao có thể khiến ta say.
Chỉ là cũng đã khuya, ngươi nên nghỉ ngơi, ta liền đi trước."
Sau đó xoay người nghiêng ngả lảo đảo đi ra ngoài.
Bạch Húc vài lần tiến lên muốn đỡ, đều bị y phất tay tránh, "Ngươi đừng dựa vào ta quá gần, A Uyên sẽ không nguyện ý nhìn thấy ta tiếp cận ngươi, đi ngủ sớm một chút đi."
Bạch Húc chỉ có thể nhìn theo y rời đi, qua thật lâu sau, mới quay đầu, nhìn về phía hoa viên bên kia, "Đại ca, người đã đi rồi."
Bạch Uyên chậm rãi từ phía sau bồn hoa đi ra.
Trên mặt hắn một mảnh băng hàn, đáy mắt tràn đầy giãy giụa, dừng một chút, mới nói, "Về sau cách y xa một chút."
Bạch Húc ngây ra một lúc, theo bản năng buột miệng thốt ra, "Ngươi còn trách y sao?"
Bạch Uyên không hề trả lời, chỉ là thật sâu nhìn hắn một cái, xoay người liền đi rồi.
Lần này Bạch Húc không thể hiểu được.
Đây là có ý tứ gì? Là không trách y hay là không bỏ xuống được mặt mũi? Hay là ngại hắn lắm miệng?
Chẳng qua mặc kệ là có ý tứ gì đều không phải chuyện hắn có thể giải quyết, chỉ có thể cảm khái một câu tạo hóa trêu ngươi rồi xoay người trở về phòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...