Hệ Thống Cứu Vớt Vai Ác Boss FULL


Edit: Tagoon
Bạch Húc đợi hơn một canh giờ, thấy Dạ Vô Thương còn chưa trở về bèn không khỏi bắt đầu lo lắng, hiếm thấy lại có chút đứng ngồi không yên.

Tử Vận dường như nhận ra hắn đang sầu lo, mím môi, trúc trắc thốt lên một câu an ủi, "Chủ nhân rất mạnh, đại nhân không cần lo lắng." Chỉ là khuôn mặt nhỏ vẫn đơ như khúc gỗ, hoàn toàn không có chút tác dụng an ủi nào.
Bạch Húc nghe vậy, nhẹ nhàng mỉm cười với hắn.

Vai ác đại nhân nghịch thiên tới cỡ nào hắn đương nhiên là biết.

Chỉ là cảm tình tổng có thể áp đảo lý trí, dù cho lợi hại như thế nào thì ít nhiều vẫn sẽ vì an toàn của y mà lo lắng.

Điều này khiến cho hắn nảy sinh ra một tia cảm giác nguy cơ.

Hắn tựa hồ, đối Tiểu Dạ quá mức để ý!
Bạch Húc xưa nay là một người lý trí, hắn vô cùng rõ ràng vị trí vủa chính mình.

Chỉ là một công lược giả, xem điều này trở thành một trò chơi hay là một lần mạo hiểm cũng tốt, hắn chỉ cần dựa theo công lược cần cù chăm chỉ, cuối cùng có thể về nhà là tốt rồi.
Nhưng lời nói dối nói một nghìn lần thì sẽ biến thành sự thật, huống chi là đối mặt với một người sống sờ sờ?
Sáu bảy năm sớm chiều ở chung, ngoại trừ chuyện ngoài ý muốn lần đó khiến cho giữa hai người có chút ly biệt, dẫn tới hắn hiện tại đã hoàn toàn quen thuộc bên cạnh có một người như vậy tồn tại.

Chỉ mới nửa khắc không nhìn thấy mà trong lòng đã không tự chủ dâng lên mấy phần nôn nóng cùng lo lắng, đây thực sự không phải là dấu hiệu tốt gì cả.
Ý thức được biến hoá về mặt tình cảm của mình, Bạch Húc yên lặng ngẫm lại.

Nhưng tiếng quát tháo cách đó không xa truyền đến nháy mắt đánh gãy suy nghĩ của hắn, cũng đánh gãy rung động khó có thể miêu tả trong hắn, để lỡ mất cơ hội tra xét ra chân tướng.

Bạch Húc ra hiệu với Tử Vận, sau đó duỗi tay dán Liễm Tức Phù lên người, âm thầm tiếp cận chỗ kia.

Tử Vận tuy rằng nôn nóng nhưng cũng không dám lên tiếng quấy rầy, chỉ có thể theo sát phía sau sợ hắn xảy ra chuyện gì sơ xuất.
Bạch Húc cúi người xuống, giấu kín thân thể ở sau một tảng đá lớn, hơi hơi ló đầu ra sau đó nháy mắt liền ngưng thở.
Quách Tự cùng với tên môn sinh họ Quách của gã đang vây khốn ba tu sĩ.

Hai người bọn chúng mới chỉ có Kim Đan hậu kỳ, vậy mà lại chèn ép nặng nề hai tu sĩ Kim Đan hậu kỳ và một Kim Đan trung kỳ.
Bạch Húc cẩn thận đánh giá rõ ràng một chút, cũng không phát hiện ra dấu ấn thân phận gì cả.

Không biết là đệ tử của tông môn nào, có lẽ căn bản chính là tông môn nhỏ không tên không tuổi hoặc cũng có thể dứt khoát là tán tu, không có thân phận bối cảnh lớn mạnh, vì thế mới trở thành con mồi của Quách Tự bọn chúng.
Bọn Quách Tự trêu đùa kia ba người tựa như mèo vờn chuột.

Bạch Húc chán ghét nhăn mày lại, mắt thấy bọn họ không địch nổi đã sắp bỏ mạng, hắn theo phản xạ nắm chặt bội kiếm, lại bị Tử Vận dùng sức đè lại cánh tay, truyền âm nói, "Đại nhân chớ có xúc động, loại bí cảnh này có kỳ ngộ thì cũng có nguy hiểm.

Tu sĩ nếu đã lựa chọn tiến vào chính là cam chịu sẽ phải gánh vác nguy hiểm tương ứng, sinh tử vinh nhục đều là mệnh của bọn họ, không đáng để đại nhân phải lấy thân mạo hiểm.

Nếu như đại nhân xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chủ nhân chắc chắn sẽ phát điên."
Bạch Húc quay đầu nhìn chằm chằm vào gương mặt diễm lệ vô song của Tử Vận, thấy rõ sự hờ hững đối với sinh mệnh trong đáy mắt nó, đảo cũng không cảm thấy sợ hãi.

Bản thân hắn cũng không phải thánh mẫu gì, chỉ là Quách gia khiến hắn phá lệ kiêng kị nên mới có ý nghĩ muốn nhúng tay vào.

Hắn tò mò Dạ Vô Thương rốt cuộc đã dạy Tử Vận cái gì vậy, như thế nào đang yên đang lành một con thú sủng lại biết đến cái gì mà sinh tử vinh nhục cái gì mà phát điên.
Hắn hơi cụp mắt xuống, quay đầu xem xét tình hình phía dưới.


Ba người kia đã chết, Quách Tự ngồi xổm xuống, vươn tay, trực tiếp thọc vào đan điền của một kẻ trong đó, ngón tay thậm chí đảo lộn một vòng ở bên trong, lại không có rút ra mà giữ nguyên tư thế này bắt đầu hấp thu.
Một màn quen thuộc lần thứ hai diễn ra trước mắt, linh khí trên người gã ngập ngừng sau đó hoàn toàn chuyển hóa thành ma khí.

Khuôn mặt Quách Tự nguyên bản còn tính là tuấn lãng nổi lên mấy sợi gân xanh, khiến cho cả khuôn mặt trở nên hơi dữ tợn, thần sắc trong mắt lại còn tỏ ra cực kỳ hưởng thụ vui sướng khiến Bạch Húc nhìn mà cảm thấy trong lòng rét lạnh.
Gã đúng quy trình đem một tên tu sĩ Kim Đan hậu kỳ khác hút sạch sẽ, sau đó ban ân nói với tuỳ tùng, "Cái này thưởng ngươi, nhớ rõ làm cho sạch sẽ."
Đồng tử Bạch Húc đột nhiên co rụt lại, toàn bộ Quách gia đều có vấn đề!
Quách Tự nói xong thả ra một tia lửa đốt huỷ hai cỗ thi thể, sau đó ngồi xếp bằng một bên đả tọa.

Ma khí trên người quanh quẩn xung quanh khiến cả cơ thể gã tựa như bao phủ trong một tầng sương đen xấu xa cực độ, khí thế ngày càng tăng lên, cuối cùng cư nhiên tới Nguyên Anh sơ kỳ!
Quách Tự đột nhiên mở mắt ra, quét về nơi Bạch Húc đang trú ẩn, khẽ quát một tiếng, "Đi!" Rồi cùng tuỳ tùng kia lao về hướng ngược lại.

Trong nháy mắt, Bạch Húc thậm chí còn chưa kịp tự hỏi đã đuổi về phía Quách Tự, đồng thời truyền âm tới Tử Vận, "Ngăn kẻ đó lại.

Đừng nói cái gì mà mệnh lệnh của chủ nhân ngươi, Tiểu Dạ để ngươi bảo hộ ta, nhưng cũng chưa nói không cho ngươi nghe ta phân phó!"
Tử Vận do dự một chút, chỉ có thể cắn răng đuổi theo phương hướng khác, sau đó truyền một cái tin cho Dạ Vô Thương, hy vọng trong đoạn thời gian này đại nhân ngàn vạn không được xảy ra chuyện là tốt nhất!
Bạch Húc truy theo tung tích của Quách Tự, cuối cùng bị mất dấu ở một địa phương hiểm yếu.
Nơi này hai bên đều là vách đá chênh vênh, lại có xu thế dần dần dựa sát từ dưới hướng lên trên, dẫn tới ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy một khe hở hẹp mảnh, áp lực như là muốn trực tiếp khuynh đảo xuống bên dưới cảm giác áp bách cực mạnh, làm người cảm thấy vô cùng không thoải mái.
Bạch Húc cẩn thận đánh giá một chút, bởi vì ánh nắng bị che khuất quá nhiều cho nên nơi này âm khí cực thịnh, thậm chí có thể nói là một dưỡng âm địa, ngay cả Băng linh căn như hắn cũng khó có thể chống cự cái loại rét lạnh thấm vào tận xương tuỷ thế này.

Gai ốc nổi lên liên tục, hắn cầm lòng không đậu duỗi tay xoa xoa cánh tay mình, một loại dự cảm xấu càng ngày càng cường liệt, tựa như nhiều năm trước lần đầu tiên nhìn thấy Minh Việt vậy.
Quách Tự đứng ngay giữa hẻm núi, toàn bộ mặt gã khuất trong bóng tối, lờ mờ chỉ có thể thấy hình dáng mơ hồ làm gã trở nên hơi yêu ma hóa, có vẻ như lập tức sẽ biến thành một con lệ quỷ ăn thịt người nhào lên.

Đương nhiên, ở một tầng ý nghĩa khác gã cũng coi như đã từng ăn thịt người rồi.

Giọng nói trầm thấp của Quách Tự từ bên đó sâu kín truyền tới, "Đại sư huynh, thật là khéo, phúc địa lớn như vậy, sư huynh đệ hai ta cũng có thể ở gặp được nhau ở nơi này."
Có thể là vì thông đạo này quá mức hẹp dài sâu thẳm, khiến thanh âm gã không ngừng kéo dài, thậm chí hình thành tiếng vang, trong mấy giây sau vẫn còn quanh quẩn khiến Bạch Húc không tự chủ được nuốt xuống một ngụm nước miếng.
Hắn rốt cuộc là một người hiện đại, từ nhỏ cũng từng xem không ít mấy loại quái lực loạn thần.

Lại nói Tu chân giới này vốn dĩ chính là tồn tại duy tâm, nói không chừng những cái đó......!Vài thứ kia, hẳn là có.
Hắn nắm chặt kiếm trong tay, tận lực làm cho tiếng nói của mình vững vàng xuống, không chút nào chịu nhượng bộ, "Ngươi đã dẫn ta tới nơi này, có cái gì mà khéo hay không khéo, ngươi là ma tu?"
"A......" Tựa hồ nghe được một chuyện gì hài hước, Quách Tự đột nhiên cười khẽ lên, cùng với hoàn cảnh quỷ dị lúc này nghe thật sự giống như quỷ khóc sói gào, "Ma tu? Ta sao có thể là cái loại tồn tại cấp thấp này chứ, theo như lời của các ngươi thì xem như là ' ngụy ma ' đúng không? Cơ mà không quan hệ, chủ nhân đã đồng ý với ta, thực mau sẽ giúp ta trở thành Ma tộc chân chính"
Gã bỗng nhiên ngẩng đầu, Bạch Húc hoảng sợ trừng lớn con ngươi, đôi mắt thuần đen của Quách Tự cư nhiên đã biến thành màu tím nhạt!
Hoá ra gã không phải ma tu, mà là Ma tộc sao?
Nhưng mà sao có thể chứ? Một con cháu của tu chân thế gia cư nhiên là Ma tộc?
Theo hắn biết, toàn bộ 《 Tiên Đồ Lộ Dao Dao 》chỉ duy nhất vai ác đại nhân có huyết mạch Ma tộc thuần khiết, mới có thể tùy ý biến đổi giữa nhân loại và Ma tộc.

Vậy tên Quách Tự này là chuyện như thế nào?
Huyết mạch Ma tộc trên người gã là kế thừa từ ai?
Nhưng hiển nhiên không để cho hắn nghĩ nhiều, đối diện đã đánh úp lại một trận mưa kiếm dày đặc.

Quách Tự là tu sĩ hệ Kim, vốn dĩ chỉ mới Kim Đan kỳ, giờ lại gần như ngang hàng với hắn, khiến hắn bất kể thế nào cũng không dám qua loa.
Quách Tự nhìn Bạch Húc thoải mái tránh thoát làn sóng công kích đầu tiên của gã, chẳng những không có một chút tức giận nào, ngược lại còn hơi gợi lên khóe môi, từ giữa hai khoé miệng cong cong phun ra một chữ, "Nứt!"
Kiếm kim loại bắn lên vách đá vừa rồi nháy mắt bạo phá, một lần nữa đánh về phía Bạch Húc, vốn đang định khai thông kiếm trận nhưng dưới thao tác của Quách Tự lại dần dần phân liệt, một chia hai hai chia bốn, chi chít làm người nhìn quáng mắt, thực mau trừ bỏ kim loại che trời lấp đất kia ra thì đã không còn nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Mấy thứ đó giống hệt như ma quỷ, không hư tổn cũng không biến mất, chỉ không ngừng tăng thêm, tựa như đám ruồi bọ phiền phức không chỗ nào là không có, từ bốn phương tám hướng đánh úp lại khiến người muốn tránh cũng không thể.
Dần dần, vết thương trên người Bạch Húc ngày một tăng lên.

Bởi vì kiếm rất nhỏ cho nên rạch ra miệng vết thương cũng không quá lớn, chỉ có từng đợt từng đợt vết máu nhợt nhạt chảy ra từ trong quần áo, Bạch Húc thậm chí còn không hề cảm nhận được đau đớn.
Nhưng bên kia, Dạ Vô Thương đang đối chiến cùng Minh Việt lại đột nhiên đỏ mắt, thế mà lại sinh sôi bóp nát con rối Luyện Hư kỳ kia.

Ngay thời điểm Minh Việt như lâm đại địch, y lại đột nhiên biến mất tại chỗ khiến Minh Việt thở phào nhẹ nhõm đồng thời cũng nổi lên lòng hiếu kỳ mãnh liệt.

Rốt cuộc là thứ gì, hay là kẻ nào lại khiến cho người nọ từ bỏ cơ hội tốt một đòn giết sống như vậy đây?

Đồng thời, Bạch Uyên nắm lấy ngọc bội đang không ngừng nóng đỏ trong tay, trên mặt che dấu không nổi kinh ngạc.

Tử Thanh bị thương?
Hắn nhanh chóng xoay người lao về hướng ngọc bội chỉ dẫn, ở xa xa phía sau hắn còn có một thân ảnh mơ mơ hồ hồ, nhìn qua tinh tế gầy yếu, tốc độ lại một chút cũng không chậm, thậm chí ẩn ẩn có  xu thế vượt xa hắn.

Nhưng Bạch Uyên lại không hề quay đầu lại nhìn một cái, chỉ chuyên chú lên đường.
Hắn không thể, cũng không dám để cho đệ đệ lại lần nữa bị thương!
Bạch Húc từ trong công kích dày đặc tránh trái tránh phải vô cùng vất vả, không thể không tế ra Kim Minh Đỉnh mới tạm thời dành được chút thời gian thở dốc.
Hắn bớt thời giờ cẩn thận quan sát mấy thứ kia một chút, phát hiện quỹ đạo công kích của chúng cực kỳ gần, đặc biệt là mấy cái phân liệt ra ngoài phương thức chuyển động gần như là giống nhau như đúc.

Muốn tìm ra bản thể của chúng cũng không dễ dàng, hơn nữa một khi bị hao tổn thì sẽ tiếp tục phân liệt, như vậy đối hắn cực kỳ bất lợi.
Hiện giờ chỉ có một lưới bắt hết, sau đó khống chế được kẻ khởi xướng kia mới là cách tốt nhất!
Sau khi xác định xong phương án, Bạch Húc cất Kim Minh Đỉnh rồi lao ra, trong nháy mắt phát động "Băng Phong Vạn Lí", từ trong đám gai băng rậm rạp xuyên qua, thẳng tắp hướng về phía Quách Tự.
Quách Tự dường như không dự đoán được hắn có thể đột phá vòng vây nhanh đến vậy, trong lúc vội vàng chỉ có thể rút kiếm ứng đối.

Không có lượng lớn tinh lực điều khiển, các phân thân tiểu kiếm kia dần dần biến mất, cuối cùng chỉ còn lại bốn cái lúc ban đầu, cũng xiêu xiêu vẹo vẹo bọc một tầng băng rơi trên mặt đất.
Mắt thấy Bạch Húc thế công càng ngày càng dũng mãnh, Quách Tự lại càng thêm trầm tĩnh, tựa hồ vẻ lo âu vừa rồi chỉ là ảo giác của Bạch Húc.

Gã gần như mê muội ngửi ngửi mùi máu tươi tán dật ra từ trên người Bạch Húc, than nhẹ một tiếng, "Máu của Đại sư huynh thật đúng là mỹ vị vô cùng.

Để cho mấy đứa con của ta nếm thử một chút, xem máu của đệ nhất thiên tài Thiên Hoa Tông chúng ta cùng với máu của kẻ khác có gì khác nhau!"
Tác giả có lời muốn nói: Cuối chương mẹ đẻ ngược sư huynh chút xíu.

Bên ngoại hỏi ta vì sao mà sư huynh lại đột nhiên yếu đi, tâm chí sao lại không kiên định.

Là một thanh niên ba tốt của thế kỷ 21, sư huynh, thực kiên cường, nhưng mà......!Hắn sợ ma......!Ma......!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui