Hệ Thống Cứu Vớt Vai Ác Boss FULL


Edit: Tagoon
Những đệ tử hạch tâm đó chào hỏi qua loa lẫn nhau rồi mỗi người chọn một phương hướng chạy mất.

Bọn họ thực lực mạnh mẽ, cũng không nguyện mang theo quá nhiều gánh nặng hoặc gia tăng thêm một đối thủ cạnh tranh.

Còn nữa dù có là sư huynh đệ đồng môn đi chăng nữa thì đối mặt với chí bảo cũng không thể nói trước sẽ trở mặt hay không.

Sư huynh đệ tuyệt đối tín nhiệm lẫn nhau giống như Bạch Húc và Dạ Vô Thương rốt cuộc cũng chỉ là số ít.

Cho nên để lược bớt phiền toái, vẫn nên một mình hành động là tốt nhất.
Dư lại chỉ có mười mấy người, tu vi phổ biến ở Kim Đan kỳ, còn có một đám Trúc Cơ kỳ Kim Linh Nhi kéo chân sau.
Mấy người bọn họ sửng sốt tại chỗ, hai mặt nhìn nhau, tự động nhích gần về phía Bạch Húc, làm như lo lắng hắn không muốn dẫn theo bọn họ, trách móc nói, "Một đường sau này, ta nhất định coi Đại sư huynh như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó, mong rằng Đại sư huynh chớ ghét bỏ ta liên lụy."
Bạch Húc bình tĩnh quét mắt nhìn bọn họ.

Hắn không phải không thấy được ánh mắt phẫn hận của Tống Nghiêm Thanh, nếu như có thể, hắn mới không muốn làm cái chức Đại sư huynh này.

Nhưng Kim Linh Nhi lại gắt gao nhìn chằm chằm vai ác đại nhân, mà Tiểu Dạ cùng hắn tuyệt đối một tấc cũng không rời, vì vậy liền dẫn tới dư ra nhiều cái đuôi nhỏ như thế.
Hắn lấy lại bình tĩnh, đạm nhiên nói, "Vậy thì đi thôi.

Lần này bí cảnh chỉ mở ra bảy ngày, các chư vị sư huynh đệ nếu như nhìn thấy thứ mình thích cũng chớ ngần ngại mà thử một lần.

Rốt cuộc cơ duyên là của chính mình, nếu tu đạo, thì nên có chút giác ngộ."
Nói xong câu đó, liền kéo Dạ Vô Thương xoay người rời đi, cũng không quản bọn họ có đuổi kịp hay không.


Nếu như đối mặt với kỳ ngộ mà dũng khí để thử một lần cũng không có, chỉ muốn ở núp dưới sự che chở của hắn để vượt qua, vậy thì hắn cũng không thể nói gì hơn.
Quả nhiên, lời này của hắn vừa nói ra liền có mấy người dao động.

Đi theo Đại sư huynh tất nhiên an toàn có thể có bảo đảm, nhưng còn cơ duyên thì sao? Bọn họ có thể đoạt đồ trên tay Đại sư huynh chắc?
Nghĩ vậy, lại có mấy người do dự rời đi, cuối cùng chỉ còn lại Kim Linh Nhi cùng mấy kẻ trung thành Tống Nghiêm Thanh là vẫn đi theo.
Bởi vì có người ngoài, cho nên dọc theo đường đi Bạch Húc cùng Dạ Vô Thương đều rất ít nói chuyện với nhau, cũng không động thủ, gặp được một ít dược thảo đủ năm hoặc là yêu thú tu vi hơi thấp chút thì đều giao cho bọn họ luyện tập.
Buổi chiều, bọn họ mới vừa giết chết một bầy Thiên Linh Địa Dương, loại yêu thú này cấp bậc không cao, tu vi phổ biến chỉ từ Luyện Khí đến Trúc Cơ kỳ, nhưng lại thắng ở chất thịt tươi ngon, cho nên là loại nguyên liệu nấu ăn rất được hoan nghênh.
Bạch Húc ôm kiếm dựa lên cây nhìn bọn họ bận rộn, đột nhiên, một loại cảm giác nguy cơ nồng đậm làm hắn cả người đều đề phòng.
"Đều tản ra!" Hắn quát khẽ một tiếng, phóng đến chỗ mấy đệ tử còn đang phân chia thịt.

Tống Nghiêm Thanh nghe vậy, chẳng những không hề lập tức rời đi, còn thấp giọng trào phúng một tiếng, "Như thế nào? Đại sư huynh còn muốn cùng chúng ta đoạt nhiều chiến lợi phẩm như thế sao? Ngài vừa rồi nhưng một chút cũng chưa động thủ......"
Gã nhìn Bạch Húc cùng sư đệ tốt kia của hắn trong lúc mấy người bọn họ liều chết phấn đấu thì chỉ đứng một bên nhìn.

Vì vậy gã cảm giác mình đã phải chịu vũ nhục cực lớn, bây giờ lại càng không muốn nhẫn nại, lời trào phúng nói ra cơ hồ không trải qua đại não đã liều mạng nhảy ra khỏi miệng.
Một tên tiểu tuỳ tùng của gã cũng lẩm bẩm theo một câu, "Còn không phải sao, không nghĩ tới Đại sư huynh lại là dạng người này, ngày thường luôn là một bộ chính khí nghiêm nghị, quả thật nhìn không ra......"
Không đợi hắn nói xong, đã bị một con cự mãng màu vàng kim đột nhiên vụt ra cắn đứt nửa người trên, thậm chí ngay cả một tiếng thét chói tai cũng chưa kịp phát ra.
Hoàng Kim Mãng có lẽ là do ngửi được mùi máu tươi nồng đậm cùng với hương vị của Thiên Linh Địa Dương nên mới tìm tới nơi này.

Thiên Linh Địa Dương có thể nói là đồ ăn nó thích nhất, mà tiểu sư đệ kia lúc xử lý thịt dê trên người không khỏi dính vào khí tức của chúng nó, thế cho nên bị nhận nhầm, oan uổng mất đi tính mạng.
Hoàng Kim Mãng đột ngột cắn chặt hàm, quăng nửa người còn dư lại của hắn ra ngoài, đầu rắn cực lớn đột nhiên khép lại, cơ miệng hai bên mấp máy, nhấm nuốt hai cái, dường như cảm thấy hương vị khó ăn, lại phun hắn ra.
Trong nháy mắt huyết vũ đầy trời, tưới ướt bọn họ đầy đầu đầy mặt.
"Á!! Rắn!! Cứu mạng!!" Thẳng đến khi trên mặt dính phải chất lỏng ấm áp đầy tanh hôi, mấy kẻ còn lại mới kịp phản ứng.

Nhưng chúng không phải trước tiên lấy ra bội kiếm chuẩn bị chiến đấu, mà là như quỷ khóc sói gào thét lên đầy chói tai, chạy trốn khắp nơi.


Bạch Húc nhìn mà bực mình, hắn căn bản không có biện pháp đồng thời chiếu cố nhiều người như vậy!
Cố tình còn có mấy kẻ như là bị dọa vỡ mật, hoảng hốt không chọn đường mà cư nhiên một lần nữa chạy về phía trước mặt cự mãng.

Mắt thấy lại có một người sắp táng thân bụng rắn, Bạch Húc trong tay ngưng ra mấy đạo băng tiễn nhanh chóng bắn ra, lại không cách nào đâm thủng phòng ngự của nó, cũng may hấp dẫn được lực chú ý của nó lại đây.
"Không muốn chết thì đều tản ra cho ta, không chiến đấu liền lăn!" Bạch Húc khó được mà sinh ra hỏa khí, đạp qua người phía trước đối mặt với cự mãng.

Kim Linh Nhi vừa rồi thiếu chút nữa táng thân bụng rắn, nhìn thấy Bạch Húc bèn vội vàng chạy về phía hắn, vừa chạy vừa kêu gào chói tai, "Đại sư huynh cứu ta! Ta không muốn chết!!"
Bạch Húc nhìn đến thân ảnh màu hồng phấn kia, hận đến cắn răng, nhưng vẫn không thể không đưa nàng hộ đến phía sau.

Kim Linh Nhi nhìn đầu rắn càng ngày càng gần, tựa hồ đã có thể ngửi được hương vị tanh hôi kia, cư nhiên theo bản năng duỗi tay, hung hăng đẩy Bạch Húc đang che chắn trước mặt nàng ra ngoài!
Bạch Húc không chút đề phòng bị nàng đẩy đến lảo đảo một cái, kiếm pháp nghiêm mật nháy mắt lộ ra sơ hở.

Hoàng Kim Mãng kia canh chuẩn thời cơ, nhanh chóng cúi người, mắt thấy ngay lập tức là có thể cắn thương cánh tay Bạch Húc.

Bạch Húc đã chuyển vận toàn bộ linh lực lên thân kiếm, cự mãng chuẩn bị thừa dịp hắn lơi lỏng cắn thương hắn một kích mất mạng trong nháy mắt.

Ngay tại thời điểm nghìn cân treo sợi tóc cực kỳ sát sao, một mũi tên sét trực tiếp xỏ xuyên qua đầu rắn sau đó bạo liệt nổ tung.

Bạch Húc cảm thấy eo mình bị người ôm lấy, trước mặt dựng lên một tấm chắn ngăn cách với mớ huyết nhục ghê tởm kia.
Bạch Húc quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Dạ Vô Thương mặt đen sì, đôi mắt y thậm chí ẩn ẩn có chút phiếm hồng, hiển nhiên là giận đến tàn nhẫn.
Thấy vai ác đại nhân như vậy, Bạch Húc không khỏi có chút chột dạ, hắn hình như......!Xác thật lại qua loa với chính mình.
Hắn do dự một chút, duỗi tay ấn lên cánh tay đặt trên eo hắn, nhẹ giọng nói: "Là ta sơ suất.


Cảm ơn Tiểu Dạ, nếu không có ngươi, ta hôm nay có lẽ đã bị thương rồi."
Dạ Vô Thương cúi đầu nhìn hắn một cái, đôi mắt càng thêm thâm thúy thiêu đốt lên ngọn lửa cực nóng, tựa hồ ngay lập tức sẽ thiêu cháy hắn.

Y vừa rồi chỉ là không muốn cứu mấy tên phế vật này, cho nên mới dựa lên cây không hề ra tay.
Bọn họ làm sao dám......!Làm sao dám!
Dạ Vô Thương buông Bạch Húc ra, chậm rãi xoay người, linh lực trên thân cổ động không thôi.

Y lúc này khiến cho người ta cảm thấy xao động bất an lại nguy hiểm đến cực điểm, tựa hồ đã sắp tới giới hạn, cực kỳ dễ dàng là có thể thổi bùng lên toàn bộ lửa giận.
Kim Linh Nhi dưới tầm mắt có thể nói khủng bố của y run bần bật, mở to một đôi mắt đẹp ngập nước, thoạt nhìn thật là chọc người trìu mến.

Nhưng bởi vì không có ai bảo vệ, cho nên vừa lúc bị máu rắn bắn lên đầy mặt, nhìn qua chật vật bất kham, hoàn toàn không có bất cứ hình tượng nữ thần nào, cũng kích không dậy nổi ý muốn bảo hộ, huống chi là người xưa nay chán ghét đến hận không thể giết nàng như y!
Dạ Vô Thương đáy mắt một mảnh hàn khí, đột nhiên vươn tay bóp chặt cần cổ tinh tế yếu ớt của nàng, dễ như trở bàn tay nhấc bổng nàng lên không trung, lạnh băng nói, "Ngươi, đáng chết!"
Lực đạo trên tay càng lúc càng lớn, tử vong uy hiếp khiến Kim Linh Nhi tràn đầy hoảng sợ giãy giụa, dường như không thể tin được người trong lòng nàng cư nhiên muốn giết nàng, không ngừng muốn đẩy tay y ra, nề hà sức lực kém quá nhiều, hoàn toàn không nổi lên bất cứ tác dụng gì.
Mắt thấy nàng thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít, thực mau liền sắp không xong, Bạch Húc mới đột nhiên bừng tỉnh lại từ trong nỗi khiếp sợ, vội vàng tiến lên hỗ trợ.

Tống Nghiêm Thanh cũng xông lên trước, nhưng Dạ Vô Thương giống như là nhập ma, cơ hồ muốn tươi sống bẻ gãy cổ nàng ngay lập tức!
Bạch Húc mắt thấy Dạ Vô Thương tựa hồ lâm vào mê muội, quyết tâm vận đủ linh lực vào lòng bàn tay, khống chế lực đạo bảo đảm sẽ không thật sự làm y bị thương, sau đó dùng sức đánh về phía cổ tay y.
Sau khi cảm nhận được đau đớn Dạ Vô Thương nháy mắt buông tay.

Kim Linh Nhi không có gì chống đỡ mềm mại ngã xuống mặt đất, đã hoàn toàn chết ngất đi, một dấu tay màu tím đen trên cổ phá lệ chói mắt, đủ thấy Dạ Vô Thương ngay lúc đó lực đạo lớn tới mức nào.
Bạch Húc không quan tâm đến nàng, dùng tay bóp chặt cằm y để y nhìn về phía mình, thấy đôi mắt kia dần dần từ đỏ đậm chuyển thành thanh minh, lạnh lùng nói: "Bình tĩnh chưa?"
Dạ Vô Thương phục hồi lại tinh thần, nghĩ tới cảnh tượng vừa rồi, nhìn Bạch Húc ánh mắt lạnh băng, có vẻ như hình tượng do chính tay y đắp nặn trước mặt sư huynh từ xưa tới nay nháy mắt sụp đổ.

Y hơi hoảng loạn giữ chặt cánh tay hắn muốn giải thích: "Sư huynh, ta không phải cố ý, nàng vừa nãy thiếu chút nữa làm ngươi bị thương, ta......"
"Đủ rồi!" Bạch Húc lạnh giọng đánh gãy lời y, buông tay ra, xoay người nhìn về phía Kim Linh Nhi, kiểm tra một chút chỉ là bị kinh hách, sau đó đút cho nàng một viên linh đan rồi thấp giọng phân phó Tống Nghiêm Thanh, "Tiểu sư muội bị kinh hách, làm phiền Tống sư huynh chiếu cố."
Tống Nghiêm Thanh tràn đầy hoảng sợ cùng phẫn hận nhìn hắn chằm chằm, thấy hắn tựa hồ muốn mọi chuyện dừng lại tại đây, gầm nhẹ nói, "Dạ Vô Thương cố ý thương tổn đồng môn, rõ như ban ngày ở trước mắt chúng ta cũng dám động thủ.


Đại sư huynh muốn bao che hắn sao? Đây là thủ đoạn thống lĩnh tông môn của Đại sư huynh sao? Đợi tới khi ta nói cho sư phó, ngươi......"
Còn chưa nói xong đã bị ánh mắt lạnh băng hơi mang sát ý của Bạch Húc làm cho kinh hãi đến im bặt.
Bạch Húc cứ như vậy lạnh lùng nhìn gã, thật giống như đang nhìn một người chết, thẳng đến khi Tống Nghiêm Thanh không chống đỡ nổi hơi hơi tránh đi tầm mắt hắn mới tiếp tục nói, "Chiếu theo lời Tống sư huynh nói, tiểu sư muội vừa rồi đẩy ta về phía cự mãng kia, cùng tội, thời điểm hội báo với chưởng môn đừng quên tiện thể mang theo."
Tống Nghiêm Thanh sửng sốt, một hơi nuốt nghẹn xuống ngực, đôi mắt gã cơ hồ bị bức tới đỏ bừng.

Tên Bạch Húc này, quả là đáng chết!
Bạch Húc không tiếp tục quan tâm đến gã nữa, kéo Dạ Vô Thương tìm đến một nơi hẻo lánh, dựa lên cây lạnh mắt nhìn y.

Ánh mắt lạnh lẽo chưa từng có khiến Dạ Vô Thương vô cùng hoảng hốt, không chờ Bạch Húc ép hỏi liền chủ động thẳng thắn nói: "Sư huynh, ta sai rồi sư huynh.

Ta vừa rồi thiếu chút nữa nhập ma, bởi vì ta sợ nàng làm ngươi bị thương, ta......"
Vốn đang tính nắm chắc câu trả lời, lại dần dần tiêu thanh dưới tầm mắt ngày càng lạnh băng của Bạch Húc, cả người tựa như quả cà tím bị sương đánh, khắp người tản ra một cỗ hơi thở nản lòng, nơi nào còn có khí phách cuồng bá động một chút là lấy đi mạng người như lúc nãy.
Hai người thật lâu không nói gì, thẳng khi đến Dạ Vô Thương thoạt nhìn sắp khóc đến nơi, Bạch Húc mới thở dài, "Ta chỉ là hy vọng, ngươi có thể khống chế được tâm tính của chính mình, sẽ không......"
Sẽ không cái gì, hắn không có nói tiếp, nhưng hai người lại đều hiểu.
Trong nguyên tác, vai ác đại nhân sau khi đã trải qua mọi phản bội, sớm đã trở thành một tên ma đầu khát máu giết người không chớp mắt, huyết nhục vì sơn, bạch cốt vì giường, mất đi hết thảy lương tri, triệt để trở thành một ác ma, quả là làm người nhìn thấy mà ghê sợ.
Tuy biết rằng hiện tại Dạ Vô Thương là đứa trẻ ngoan do hắn một tay nuôi lớn, nhưng hình tượng chết lặng lạnh băng trong nguyên tác đã cắm rễ thật sâu trong lòng hắn.

Cho nên sâu trong nội tâm, hắn kỳ thật có chút sợ hãi y sẽ biến thành dáng vẻ kia, chỉ cần có một chút hướng gió như vậy cũng có thể khiến cho tâm cảnh giác của Bạch Húc tăng cao.
Nếu như y biến thành như vậy......
Bạch Húc không dám tiếp tục tưởng tượng, chỉ có thể dùng thái độ kiên quyết của chính mình cho Dạ Vô Thương thấy.

Hắn không hy vọng có một ngày lại phải phòng bị với ngay cả người thân cận nhất bên cạnh hắn.
Cũng may Bạch Húc không thật sự tức giận, cho nên chỉ tán phát một hồi khí lạnh sau đó liền buông tha y.
Tác giả có lời muốn nói: Nhìn thấy chưa, chuyện đẩy người khác ra làm đao, nữ xứng đã làm đến thực thuận tay, cho nên lộng chết nàng cũng không tính oan uổng nàng, hừ hừ, o( ̄ヘ ̄o#), mỉm cười đến từ mẹ kế.

Hai chương sau là chết, có ai đoán được chết theo cách nào không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận