Hệ Thống Cứu Vớt Những Người Vợ Song Tính Bi Thảm


Chờ sau khi tất cả xong xuôi, không gian trở nên yên tĩnh lại, Quý Uyên nằm ở trên trường kỷ gian ngoài, cũng không sốt ruột đi ngủ mà dựng lỗ tai lên, lẳng lặng lắng nghe động tĩnh bên trong.

Quả nhiên chỉ một chốc đã nghe được âm thanh Tạ Ngọc Ngưng lăn qua lộn lại không ngủ được ở bên trong.

Quý Uyên không chút hoang mang mà bắt đầu nhẩm đếm ở trong lòng, chờ đến khi anh đếm tới lần trở mình thứ năm của Tạ Ngọc Ngưng thì anh cảm giác được đối phương xoay người ngồi thẳng dậy rồi.


Thế là anh cũng đứng dậy, bật lửa châm nến, bưng giá cắm nến đi vào buồng trong: “Nương Nương muốn đi tiểu đêm sao?”Dưới ánh nến, Tạ Ngọc Ngưng lắc lắc đầu, rồi sau đó lại nhìn Quý Uyên, tay y không tự giác mà nâng lên, ngón cái vuốt ve khoé môi bị Quý Uyên hôn lên lúc trước: “Những lời người nói lúc ban ngày là có ý gì?”Quý Uyên có chút buồn rầu mà đáp: “Xem ra ban ngày ta nói vẫn chưa đủ rõ ràng rồi.

” Nói đoạn, anh đi qua bên cạnh, đem giá cắm nến đặt xuống rồi sau đó đi đến trước mặt Tạ Ngọc Ngưng, kéo cổ tay y, cúi đầu đặt nhẹ một cái hôn lên trên mu bàn tay y: “Ta thích người, Hoàng Hậu Nương Nương.


”Tạ Ngọc Ngưng như là bị thất kinh, y theo bản năng muốn rút tay lại, nhưng Quý Uyên lại nắm tay rất chặt, khiến y không thể giãy ra được.

Quý Uyên ngồi xuống bên cạnh y, nghiêng đầu hôn lên bờ môi y, lại nói một lần nữa: “Ta thích người, thích cả thân thể của người, muốn thương người, người còn không rõ sao?”Tạ Ngọc Ngưng nghĩ đến nhiều năm qua bản thân y đã phải chịu vắng vẻ như thế nào, nghĩ đến ánh mắt đầy sự ghét bỏ của Hoàng Đế, bỗng nhiên tự giễu mà cười nhẹ, những đau khổ trong lòng trong nháy mắt bạo phát ra: “Ngươi thì biết cái gì? Ngươi căn bản chẳng biết gì cả, ngươi lấy cái gì mà dám nói thích ta? Ta chẳng qua chỉ là một con quái vật…”Quý Uyên duỗi tay ôm Tạ Ngọc Ngưng đang đau khổ đến bật khóc thút thít vào trong ngực, duỗi tay xoa xoa sau lưng y, rồi lại mở miệng nói: “Nương Nương là đang nói đến thân thể song tính của người sao?”Tạ Ngọc Ngưng nháy mắt kinh ngạc, y ngẩng đầu, ánh mắt có chút hoảng sợ mà muốn lùi lại: “Ngươi… Ngươi biết ư? Ngươi làm sao lại biết?” Y cảm thấy hoảng loạn, cả người không biết nên làm thế nào bây giờ, nỗi sợ hãi vì bị bại lộ bí mật như muốn nuốt chửng lấy y.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận