Hệ Thống Cứu Vớt Những Người Vợ Song Tính Bi Thảm
Thế là y khoác chiếc áo khoác tây trang dài đến đùi đi vào căn phòng nghỉ trong truyền thuyết của tổng tài.Vừa bước vào đã bị sự xa xỉ bên trong làm cho sợ ngây người, đại khái hẳn là khách sạn 5 sao trong truyền thuyết cũng không thể tốt hơn so với chỗ này đi.
Trương Nhược Thủy biết là bất kỳ thứ gì trong căn phòng này, dù y có bỏ cả đời ra cũng chưa chắc có thể sở hữu được.Trương Nhược Thủy không dám nhìn nhiều, cũng không dám động chạm nhiều.
Trước tiên, y đi về phía ô cửa sổ sát đất thật lớn kia để kéo màn lại, căn phòng vốn còn đang sáng ngời trong nháy mắt đã trở nên tối tăm.
Sau đó y lại đem tây trang của Quý Uyên đặt một cách cẩn thận lên trên giường, rồi vào phòng tắm tự mình tắm rửa sạch sẽ trong ngoài một phen.
Xong xuôi tất cả, y lau mình khô ráo rồi bọc khăn tắm bò lên giường.
Trương Nhược Thủy nhìn chằm chằm cái áo khoác tây trang của Quý Uyên đang đặt trên đó trong chốc lát, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà lại cởi khăn tắm rồi một lần nữa mặc cái áo khoác đó lên người.Dưới thân là đệm giường mềm mại, trên người là chiếc áo khoác to rộng, trên đó vẫn còn mang theo mùi hương độc đáo thuộc về Quý Uyên, làm Trương Nhược Thủy vô thức kẹp hai chân lại một chút.Y nhớ tới con trai mình, lại nghĩ tới lời dặn của Quý Uyên trước khi đi, thế là liền ghé vào trên giường, có chút không được tự nhiên mà nhổng mông mình lên.Cái mông bại lộ trong không khí mát lạnh làm Trương Nhược Thủy nhịn không được mà đem hai chân kẹp càng thêm chặt, phần eo cũng bất an mà hơi vặn vẹo theo.*Quý Uyên dùng điểm tích luỹ của mình mua một cái kỹ năng “di động trong chớp mắt” dùng một lần, ngay lập tức anh đã có mặt ở bên ngoài hội sở nơi tổ chức buổi đấu giá rồi.
Địa vị của nguyên thân hiển nhiên là không bình thường, anh không cần thiệp mời cũng có thể trực tiếp đi vào trong, còn được xếp ngồi ở hàng ghế đầu, người phụ trách tiếp đãi anh cũng có vẻ mặt rất cung kính.Buổi đấu giá đã bắt đầu được một lát, khi Quý Uyên đi vào vừa lúc đang đấu giá con trai của Trương Nhược Thủy —— Trương Lam.Quý Uyên chỉ nhìn thoáng qua một chút, ngay giữa hội trường có một cái đài cao màu đen, trên đó để một cái lồng sắt.
Trong lồng sắt là một thiếu niên với thân thể ngây ngô đầy các vết thương chồng chất, cậu vẫn nằm một chỗ không nhúc nhích, cũng không biết đã ngất xỉu hay thế nào.
Dưới đài có chút tối tăm, tất cả mọi người đều đang đeo mặt nạ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...