Hệ Thống Cướp Đoạt Chư Thiên Nữ Nhân


Ở một nơi khác, vẫn là trước cổng trường Trung Học Liễu Giai số 2.

Lí Phương Uyển như thường lệ mặc một bộ đồng phục áo nữ sinh, phía trên là áo sơ mi trắng, trước ngực có in hoa văn của trường, phía dưới là chiếc quần jean bó sát bao khỏa cặp chân dài lung linh, trên chân đi dép xăng đan, phía trước lộ ra những ngón chân trắng muốt tinh xảo.

Nàng trên mặt thần tình không biến hóa nhưng những người tinh tế nhìn thấy có thể thấy nàng lúc này đang không vui.

Khoảng năm phút sau, thời điểm các học sinh đã về gần hết, một nhóm nam học sinh lúc này mới lục tục dắt xe máy bước ra, đi trước là một nam sinh có mái tóc ngắn, chải chuốt hơi hơi bóng lẫy, khuôn mặt nhìn khá đẹp trai, đi cùng là một vài nam sinh phong cách có chút ngổ ngáo, có nhuộm tóc, có người còn đeo cả khuyên tai, thoạt nhìn khiến cho người khác liên tưởng đến không phải loại ngoan ngoãn gì, các học sinh đi sau đám người này đều hơi hơi giữ khoảng cách, các nữ sinh khác thì đều khẽ hoảng sợ dắt xe vòng qua.

“ Phương Uyển ” Nam sinh có mái tóc ngắn vội vã lái xe đến chỗ của Lí Phương Uyển.

Lí Phương Uyển ánh mắt hơi hơi lạnh lùng, vẫn chưa lên tiếng.

Vương Chí Kiệt thấy vậy vội vã xấu hổ giải thích nói “ Phương Uyển, xin lỗi đã để bạn phải đợi, mình khi nãy bất chợt buồn đi vệ sinh quá cho nên ra lấy xe hơi muộn ”Vương Chí Kiệt đã nghĩ trước lí do để nói dối với Lí Phương Uyển, tránh cho nàng giận mình, thực ra vừa này do hắn mải nói chuyện với đám bạn ở nhà để xe mà quên mất Lí Phương Uyển đang chờ ở đây.

Vương Chí Kiệt nhìn gương mặt tuyệt mỹ trước mặt, trong lòng rấy lên một luồng hư vinh, vào ngày sinh nhật của Lí Phương Uyển hai năm trước hắn đã tỏ tình nàng trước mặt mọi người, khi đó đối phương không ngờ đã thật sự đồng ý, Vương Chí Kiệt từ đó về sau cảm giác trong lòng rất thành tựu và vui sướng, khiến cho mọi người nhìn hắn bằng ánh mắt ghen tỵ, vì đã giật được nữ thần về tay.

Sau đó khi bắt đầu lên cao trung, hắn biết mình năng lực không đủ, khó có thể thi vào cùng lớp với Lí Phương Uyển, nên hắn đã vất vả cầu xin ba mẹ, nhờ vào quan hệ với hiệu trưởng trường, cuối cùng cũng may mắn tiến vào cùng lớp với Lí Phương Uyển.

“ Được rồi, đi về thôi ” Lí Phương Uyển vẫn lạnh lùng nhìn hắn, nghe hắn giải thích thì khuôn mặt hơi giãn ra, ngồi lên phía sau chiếc xe máy của Vương Chí Kiệt, nàng vừa đứng khá lâu hai chân cũng đã có chút mỏi.


Vương Chí Kiệt vui mừng, vội lấy tay đưa mũ bảo hiểm định cài cho nàng, Lí Phương Uyển lấy tay ra hiệu mình tự cài.

“ Chí Kiệt, lại đèo bạn gái về sao, mày đúng là sướng thật đấy ” Một thanh niên tóc vàng chơi cùng Vương Chí Kiệt cười nói, ánh mắt có chút hâm mộ.

“ Xin chào Lí đại mỹ nữ, lần đầu gặp mặt ” Hắn quay sang Lí Phương Uyển giơ ra cánh tay, Lí Phương Uyển hơi hơi miễn cưỡng gật đầu xem như đáp lại, cũng không có ý bắt tay hoặc là tiếp chuyện.

Thanh niên tóc vàng thấy vậy tuy trong lòng không vui nhưng có Vương Chí Kiệt ở đây cũng không dám thái độ gì nhiều, chỉ là trên mặt có hơi chút cứng nhắc, cánh tay giơ ra giữa không trung cũng kịp thu lại.

“ Mẹ nó, mày bị ngu sao, còn đòi bắt tay Phương Uyển nữa ” Vương Chí Kiệt thấy khuôn mặt Lí Phương Uyển có chút không vui thì quay về hướng thanh niên tức giận mắng.

“ Uyển Uyển, thằng này là Trạch Dương, nó học cùng lớp với bọn Đức Huy ” Vương Chỉ Kiệt hướng Lí Phương Uyển giới thiệu.

“ Chí Kiệt, mày chưa về sao, ây dô, Lí mỹ nữ, chào ” Trương Đức Huy lúc này đi đến.

“ Chào ” Lí Phương Uyển hơi đưa tay gạt lọn tóc, gật đầu, Trương Đức Huy nàng biết, bạn cùng lớp hồi cấp hai của Vương Chí Kiệt.

“ Thôi, chúng mày đi đi, tao phải đưa Uyển Uyển về ” Vương Chí Kiệt nói với đám Trạch Dương.

“ Oke , nhớ trận bóng chiều nay đấy ” Trương Đức Huy cũng chào tạm biệt, nhảy lên xe của Trạch Dương nói “ Trạch Dương, đi thôi ”Thanh niên tóc vàng gật gật đầu, nổ xe máy rời đi, trước khi đi ánh mắt như vô tình liếc nhìn phía sau của Vương Chí Kiệt một cái, Lí Phương Uyển có chút nghi ngờ, nàng có chút cau mày.

Vương Chí Kiệt cũng nổ máy xe rời đi.


“ Khi nãy Trương Đức Huy nói trận bóng chiều nay là sao? Bạn lại định nghỉ học đấy à, chiều nay là tiết của cô chủ nhiệm ” Lí Phương Uyển ngồi ở phía sau, nhớ lại lời của đối phương vừa nãy thì chất vấn hỏi.

“ Chiều nay lớp của thằng Đức Huy có trận đấu, mà lớp nó lại thiếu người, nên nhờ mình đi đá hộ ” Vương Chí Kiệt có chút giải thích.

“ Bạn lại đừng nghĩ nhờ mình xin hộ, chiều nay là tiết của cô chủ nhiệm, bạn cũng biết cô khó tính ” Lí Phương Uyển đoán được lời nói tiếp theo của Vương Chí Kiệt, hơi biến sắc nói.

“ Xin lỗi, Uyển Uyển, nhưng mình đã hứa với bọn Đức Huy rồi, nếu không đi mình sợ là chúng nó sẽ không vui ” Vương Chí Kiệt vội phân bua nói.

“ Uyển Uyển, bạn không phải lớp trưởng sao, được cô giáo chủ nhiệm rất yêu thích, bạn chỉ cần nói giúp là mình bị ốm, ắt hẳn cô giáo sẽ không truy cứu ” Vương Chí Kiệt lại cười xòa nói.

“ Ồ, như vậy là bạn sao sợ bọn họ không vui mà lại không nghĩ đến cảm giác của bạn gái mình sao, mỗi lần cậu nghỉ học không xin phép hay gây chuyện ở lớp đều bắt mình tìm lí do giúp cậu, bây giờ cũng như thế, cậu có biết mình bây giờ trong mắt cả lớp trở thành một kẻ chỉ biết dựa vào cái chức lớp trưởng mà bao che người khác không ” Lí Phương Uyển có chút không chịu được nữa, giọng nói dần dần chuyển lạnh lên.

Vương Chí Kiệt có chút lúng túng, trong lòng thầm nghĩ không phải chỉ là chuyện xin nghỉ học thôi sao, lại khó khăn như vậy, nghĩ như vậy nhưng hắn cũng không dám nói ra, thầm nghĩ trước tiên làm nguôi cơn giận của đối phương cái đã.

“ Uyển Uyển, mình biết sai rồi, bạn giúp mình nốt lần này, dù sao mình cũng là bạn trai của bạn, mình thề đây là lần cuối, tuyệt sẽ không khiến bạn xin giúp mình nghỉ học lần nào nữa ” Liễu Chí Kiệt rất sợ Lí Phương Uyển giận dỗi sẽ không giúp mình, hắn cũng không dám cho ba mẹ mình biết, một mặt thề thốt nói rằng.

Lí Phương Uyển cũng không nói gì, cả chặng đường Vương Chí Kiệt đều lo lắng bất an.

“ Đến nhà rồi bạn rồi Uyển Uyển ” Đến nơi Vương Chí Kiệt dừng xe lại, ngoảnh mặt lại thấy Lí Phương Uyển sắc mặt cũng như không có vẻ gì là giận dỗi thì thở phào.


“ Uyển Uyển, vậy mình về trước đây, chiều nay mình không đón bạn được, ngày mai mình mua trà sữa cho bạn được không Uyển Uyển ” Vương Chí Kiệt gãi gãi đầu cười nói.

“ Ừm, bạn về đi ”Lí Phương Uyển nghe thấy hắn nói vậy thì hơi hơi mỉm cười yếu ớt gật đầu.

“ Uyển.

.

” Vương Chí Kiệt có chút cắn răng, trong lòng ham muốn nổi lên.

“ Có chuyện gì sao Chí Kiệt, bạn vẫn còn chuyện muốn nói với mình à ” Lí Phương Uyển đang định bước vào nhà khẽ quay đầu lại, thắc mắc hỏi, gương mặt xinh đẹp hơi nhăn lại.

Vương Chí Kiệt nuốt một ngụm nước bọt, ý định trong lòng muốn đòi hỏi đối phương một điều gì đó, nhưng lại không có dũng khí mở miệng, lời định nói ra vội vã xoay chuyển “ Không có gì Uyển Uyển, chỉ là quên chưa chào tạm biệt bạn ”“ Tạm biệt ”“ Ưm, tạm biệt ” Lí Phương Uyển hơi hơi thất vọng, khẽ gật đầu bước vào nhà.

Vương Chí Kiệt hơi hơi cúi đầu thở dài một tiếng, quay xe hướng về nhà.

Đi được một đoạn thì bắt gặp một trung niên nhân đang đi chiếc xe ga cũng đang trở về, Vương Chí Kiệt khẽ giật mình, hơi hơi dừng lại xe, cười chào hỏi “ Chào bác Lâm, bác mới tan làm về sao ?”Người gọi bác Lâm chỉ hơi khẽ gật đầu, nhanh chóng lướt qua Vương Chí Kiệt.

Vương Chí Kiệt khuôn mặt tươi cười có chút cứng đờ, lòng bàn tay hơi hơi nắm chặt, nổ xe máy rời đi.

“ Con gái yêu, ba về rồi ” Lí Đông Lâm sau khi vào nhà thì lên tiếng.

Lí Phương Uyển vừa thay đồ xong, từ trong phòng đi ra, chào một tiếng “ Mừng ba về ”, nói xong vội tiến vào phòng bếp.


Lí Đông Lâm cởi chiếc áo ngoài, ngồi trên ghế sô pha, chờ đợi.

Lí Phương Uyển rất nhanh trở lại, trên tay cầm một ly nước lọc, đặt trước mặt Lí Đông Lâm“ Ba uống nước ”“ Con gái ngoan ” Lí Đông Lâm cười hài lòng, tay lấy ly nước uống một hơi cạn sạch.

“ Mẹ con đâu rồi ?” Lí Đông Lâm không thấy vợ mình trong nhà thì thắc mắc.

“ Mẹ nấu cơm xong thì nói hơi mệt, mẹ đã lên phòng nằm nghỉ trước rồi ” Lí Phương UyểnĐúng lúc này, tiếng dép va chạm nhẹ nhàng truyền đến, một vị phụ nhân đi xuống lầu.

Lí Phương Uyển chú ý nhìn sang, phụ nhân cùng Lí Phương Uyển gương mặt có ba phần tương tự, chỉ là khác với nét thanh thuần, xinh đẹp đầy vẻ thiếu nữ của Lí Phương Uyển, đối phương càng thêm quyến rũ và thành thục, khi đi xuống bờ mông nhẹ nhàng vặn vẹo theo nhịp bước xuống của nàng, trên thân chỉ mặc một lớp váy ngủ bằng lụa màu đen, đem thân thể nảy nở phác họa một cách vô cùng rõ ràng, lớp áo trước ngực hơi hơi hở ra, để lộ một khe rãnh sâu mê hoặc.

“ Đông Lâm về rồi sao, Tiểu Uyển, mau dọn cơm lên ăn ” Phụ nhân thanh âm truyền đến.

Lí Phương Uyển gật đầu, nhẹ nhàng đi vào trong phòng bếp, phụ nhân cũng lắc mông bước theo sau, Lí Đông Lâm thu hồi suy nghĩ, cũng lục tục đứng lên.

Cùng lúc đó.

“ Chẳng lẽ thực sự không có siêu năng lực hay ngón tay vàng đại loại gì đó sao ? ” Trần Nam nằm trên giường, có chút chán nản nói.

“Haizz, lão thiên bất công a ”“ Chúc mừng kí chủ, kí chủ cảm thấy ông trời bất công, tâm sinh ra không thuận, thành công thông qua sản sinh liên hệ với bổn hệ thống, xin chúc mừng ” Lúc này một tiếng nói như từ hư vô mờ mịt vang lên trong não hải của Trần Nam.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui