“ A ” Tôn Hiểu Mạn phát hiện có chút không đúng, mặt Trần Nam trong lúc vô tình chạm vào nơi nhạy cảm khiến nàng giật thót một cái, khuôn mặt ngay lập tức dâng lên hai rạng mây đỏ, ngay lập tức kéo giãn khoảng cách, trong lòng dâng lên từng trận e thẹn.
“ Mình xin…lỗi, do mình đứng gần quá ” Tôn Hiểu Mạn có chút lắp bắp.
Trần Nam có hơi chút tiếc nuối, nhìn vào khuôn mặt đang xấu hổ của đối phương, thiếu nữ có khuôn mặt trứng ngỗng xinh đẹp, mái tóc dài đen mượt để xõa sau vai, đôi mắt to tròn ngập nước, cái mũi tinh xảo, cái miệng nhỏ nhắn, khi xấu hổ hai má hiện lên hai làn mây đỏ trông càng khiến người khác phải than thở, quả thực là một bảo tàng nữ hài.
Hai kiếp được nhìn thấy dung nhan của thiếu nữ đều khiến Trần Nam trong lòng phải than thở, nhưng lần này khác lần trước, hắn sẽ lại không để nàng rời đi vòng tay hắn.
“ Tí nữa đợi tan học, chúng ta về cùng nhau … ” Tôn Hiểu Mạn che đi sự xấu hổ, mở miệng nói.
“ Được thôi ” Trần Nam không chút do dự gật đầu.
“ A ” Tôn Hiểu Mạn có chút giật mình, không nghĩ Trần Nam đồng ý, đây không phải lần đầu tiên nàng đề nghị với Trần Nam đi về cùng nhưng những lần trước Trần Nam đều tìm lí do để từ chối, nàng biết hắn sau mỗi khi hết giờ đều đi tìm người đó, nàng biết hắn vẫn còn chưa hết hi vọng.
“ Thế nào? Trên mặt mình có sữa đậu nành sao ? ” Trần Nam thấy đối phương nhìn mình thì cười trêu, nếu hắn nhớ không nhầm thì đối phương rất thích ăn đậu nành, đặc biệt là sữa được làm từ đậu nành, cũng dể hiểu khi tại sao bộ ngực của nàng lại phát triển như vậy.
“ Phi, bạn nói gì thế ? ”Tôn Hiểu Mạn hơi hơi đỏ mặt, lòng chợt vui mừng khi hắn vẫn còn nhớ sở thích của nàng.
“ Ba bạn và dì Liễu vẫn khỏe chứ ?” Tôn Hiểu Mạn muốn trò chuyện thêm với hắn bèn tìm chủ để hỏi, tuy có vài ánh mắt vì tò mò mà thỉnh thoảng đảo qua chỗ bọn họ, nhưng Tôn Hiểu Mạn tuy có hơi chút xấu hổ nhưng cũng không kịp để ý nhiều, nàng chỉ muốn có cơ hội ở gần hơn với Trần Nam.
“ Dì sao, dì ấy vẫn khỏe, còn lão ba thì vẫn đi công tác, hiếm khi về ” Trần Nam có chút nhàm chán trả lời.
“ Còn Mạn Mạn thì sao, chú Tôn và cô vẫn ổn chứ ?” Trần Nam dò hỏi.
“ Xì, đừng nói đến ba mình, ông ấy vẫn rất hay uống rượu, mình và mẹ khuyên can nhưng vẫn chứng nào tật đấy , ba và mẹ rất thường hay cãi nhau ” Tôn Hiểu Mạn hơi hơi chu môi nói, thần tình có ủ rủ.
Trần Nam mỉm cười, giơ tay vuốt lọn tóc bên má nàng, Tôn Hiểu Mạn thấy hành động của hắn thì lập tức xấu hổ lên nhưng cũng không ngăn cản.
Trần Nam nhìn gương mặt đáng yêu của nàng thì có chút suy tư, nếu như hắn nhớ không lầm thì trong tương lai sẽ có một trận đại tai nạn xảy ra với Tôn Hiểu Mạn, đó chính là ba của nàng một thời gian nữa sẽ bị chuẩn đoán mắc chứng ung thư giai đoạn cuối, không lâu sau đó thì mất, Tôn Hiểu Mạn do quá đau buồn mà sau đó đã cùng mẹ chuyển đi nơi khác, từ đó không còn liên lạc.
Leng keng, leng keng.
Đúng lúc này tiếng chuông vào lớp vang lên, Tôn Hiểu Mạn vội trở về chỗ ngồi, bọn Phạm Lai Đông cũng kịp trở về, Trần Nam có chút thắc mắc mấy thằng này đi giải quyết có chút lâu, đi hết cả thời gian nghỉ giải lao mới vác xác trở về, hỏi mới biết là bọn nó xuống quán nước ngồi.
“ Mẹ kiếp, mày có biết là bọn tao vừa gặp bọn nào không? Chính là bọn chó Vương Chí Kiệt đó, tổ cha nó, tao cứ nhìn thấy mặt thằng đó là đã ngứa mắt rồi, huênh huênh hoang hoang, mấy thằng bạn chó của nó còn thách thức bọn tao, nếu không phải có giáo viên thể dục cũng ở đấy thì tao đã đập chúng nó rồi, mẹ kiếp, hôm nay đúng là xúi quẩy ”“ Mày quan tâm bọn ấy làm gì, đánh nhau ở trường không mang lại lợi ích gì, chỉ hả cơn tức nhất thời rồi sau đó lại phải lên phòng hiệu trưởng uống trà ” Trần Nam không quan tâm cho lắm, nhướng mày nói, chỉ thầm cảm thán tuổi thiếu niên dễ xúc động.
“ Mày hôm nay sao vậy Tiểu Nam, cả ngày đều nói đạo lý, mày không phải ngứa mắt thằng Vương Chí Kiệt đó nhất sao, tao cũng muốn vì mày mà xả cơn tức.
Con mẹ nó, cái thắng Vương Chí Kiệt đó cướp mất Lí Phương Uyển của mày, lúc nào cũng ra vẻ ta đây, địt mợ, cái bệnh sĩ gái của nó lớp cấp hai cũ ai chả biết, vậy mà Lí Phương Uyển vẫn quyết định chọn nó, ngoài cái đá bóng với đánh nhau giỏi ra thì nó có cái mẹ gì hơn mày chứ, hừ ”Trần Nam vẫn im lặng không lên tiếng.
“ Hừ, còn nữa, nó vào được ban b1 cùng với Lí Phương Uyển còn chẳng phải là nhờ quan hệ mà vào, chứ cái loại như thằng ý mà thi vào được một trong ba lớp chọn thì tao đúng là đi đầu xuống đất, đến như tao còn bằng thực lực thi vào lớp chọn, mẹ kiếp, đúng là thằng sĩ gái ”“ Ây, đưa tao chai nước suối của mày, hôm nay tao quên mất”Phạm Lai Đông có chút hổn hển nói, thấy miệng khan khát liền hỏi, miệng nói nhưng cũng không đợi Trần Nam trả lời mà thò tay lấy chai nước của Trần Nam, mở miệng tu ừng ực.
Trần Nam ánh mắt có chút suy tư, cũng đã lâu hắn mới nhớ lại đến ký ức cũ này, những thứ phủ bụi đã lâu nay một lần nữa được khơi gợi, lâu đến mức khiến Trần Nam tưởng chừng sẽ không bao giờ nhớ lại, thanh xuân của hắn đã từng vì một người con gái mà lao lúng, mà chờ đợi trong điên cuồng, để rồi sau đó chỉ còn là hối hận, hối hận vì một thứ không đáng giá mà đánh mất như những người thực sự đáng trân trọng.
“ Có chút thú vị ” Trần Nam khóe miệng hơi hơi giương lên, vậy đây là mục đích lão thiên cho hắn trở về sao, bù đắp những tiếc nuối, sửa chữa những sai lầm mình đã phạm phải hay còn điều gì đặc biệt khác.
Trần Nam cảm thấy ông trời cũng quá keo kiệt với hắn đi, người khác xuyên qua đều có kim thủ chỉ, còn hắn xuyên qua ngoại trừ biết trước được một ít tương lai tựa hồ cũng chẳng có gì.
Muốn lão tử bù đắp thì cũng nên cho một cái hệ thống gì đó a hoặc là năng lực siêu nhiên để hắn an ổn mà hoành hành a, biết trước tương lai, đối với hắn tựa hồ có chút gân gà.
Môn học kế tiếp là môn tiếng Anh, Trần Nam cũng không có tâm trạng để mà nghe giảng gì đó, suốt quá trình học hắn đang suy nghĩ về chuyện kim thủ chỉ của bản thân.
Leng keng leng kengTiếng chuông nghỉ giải lao rất nhanh vang lên, Trần Nam sau đó vẫn luôn trong trạng thái chống cằm suy tư, Tôn Hiểu Mộng thi thoảng trong giờ học lại liếc nhìn hắn, thấy bộ dáng hắn như vậy thì che miệng cười duyên liên tục, khiến một vài bạn học nam nhìn qua có chút ngẩn ngơ.
Trần Nam vẫn tiếp tục chán nản như vậy cho đến tận tiết 5, tiếng chuông tan học vang lên đánh thức mạch suy nghĩ của hắn, Trần Nam trong lòng có chút thở dài lắc lắc đầu, thu hồi sách vở cho vào ba lô đứng dậy chuẩn bị ra về.
“ Tiểu Nam, mày ra lấy xe đi, tao đợi ở cổng ” Phạm Lai Đông vỗ vai Trần Nam một cái.
“ Hôm nay mày không đi xe à ?”Trần Nam hỏi.
“ Xe tao hôm qua quên không sạc lên hết điện, sáng nay tao phải bảo ba tao chở đi học ”“ Mày đi cùng thằng Đới tử về đi, tao có việc rồi” Trần Nam lắc đầu.
“ Mẹ kiếp, mày lại định đi tìm Lí Phương Uyển nữa đấy à, còn định liếm cẩu nàng ta đến bao giờ nữa, cô ta đang cùng Vương Chí Kiệt hẹn hò, mày không thấy nhục mặt sao ? ” Phạm Lai Đông có chút cau mày nói.
Trần Nam có chút đau đầu vì tính lải nhải của tên này, lắc đầu nhàn nhạt nói “ Không phải, tao đã có hẹn cùng Tôn Hiểu Mạn ”“ Được lắm, Tiểu Nam, biết từ bỏ cái cũ rồi sao, lại bắt đầu tán tỉnh Tôn Hiểu Mạn ”Trần Nam liếc xéo hắn một cái.
Trần Nam đi xe ra khỏi cổng trường, mắt hơi đảo quanh, chợt thấy một bóng dáng nổi bật dưới gốc cây bên vệ đường thì hơi hơi mỉm cười.
“ Mỹ nữ, đang chờ bạn trai sao ? ” Trần Nam trêu đùa nói.
Tôn Hiểu Mạn tay đang cầm cặp sách chờ hắn, thấy Trần Nam nói vậy thì hơi hơi đỏ mặt, nhưng trong lòng có chút vui vẻ.
“ Xì, bạn nói gì vậy chứ ? ” Tôn Hiểu Mạn chu mỏ.
“ Về thôi ” Trần Nam ra hiệu phía sau cho nàng.
“ Ừm ” Tôn Hiểu Mạn cười khẽ một tiếng, chậm rãi leo lên xe của Trần Nam, cặp thủ ở phía trước ngực.
Trần Nam cảm thấy hơi hơi đáng tiếc, bắt đầu cho xe chuyển động.
Dọc đường đi cả hai hơi im lặng, Trần Nam quay lại thì thấy Tôn Hiểu Mạn cũng đang nhìn hắn.
“ Buổi sáng là ba mẹ chở đi sao ? ” Trần Nam bắt chuyển hỏi.
“ Ừm, mẹ mình làm ở trên tỉnh, tiện đường đi qua trường học cho nên buổi sáng là là mình đi cùng mẹ ” Tôn Hiểu Mạn vuốt lọn tóc bên tai cười nói.
“ Bình thường khi tan học là thím Hinh đón bạn à ? ” Trần Nam hỏi, trong đầu như lờ mờ nhớ lại một thân ảnh thành thục thanh tao.
“ Mẹ mình đi đến tối mới về, buổi sáng tan học là mình đều đi cùng tiểu Na về ”Tiểu Na là bạn gái trong lớp Trần Nam, là khuê mật từ hồi cấp một với Tôn Hiểu Mạn, nhà cả hai cùng nằm trung một khu.
“ Bám cho chắc vào, mình đi nhanh đó ” Trần Nam cười nói.
“ Ừm” Tôn Hiểu Mạn hơi hơi gật đầu, một tay nắm bắt chéo áo phía sau của Trần Nam, khóe miệng mỉm cười.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...