Hệ Thống Cướp Đoạt Chư Thiên Nữ Nhân


Trần Nam nhìn khuôn mặt gần ngay trước mắt, ba đào mãnh liệt đung đưa, mùi hương nhẹ nhàng quyến rũ, Trần Nam không chần chừ mà ôm lấy Liễu Tình.

Liễu Tình động tác trì chệ, có chút giật mình, sau đó nhận ra hành động của đối phương thì xấu hổ không thôi, cũng không đẩy hắn ra mà cứ mặc cho đối phương ôm lấy mình.

“ Tiểu Nam, con làm sao vậy ? ”Liễu Tình khuôn mặt hơi hơi hồng.

“ Từ nay con sẽ không khiến dì phải buồn nữa ”Trần Nam nhìn nàng, ánh mắt ôn nhu nói, trong lúc ôm lấy cơ thể nàng, không hiểu sao hắn có cảm giác là lạ, chợt nhớ tới giấc mơ đêm hôm qua, tiểu huynh đệ bất giác cương lên, mặc dù cách hai lớp quần nhưng cũng có thế thấy một đường gồ ghề trôi nổi, Trần Nam thầm nghĩ không ổn, tiểu huynh đệ lại không nghe lời.

Liễu Tình cũng cảm giác được có thứ gì đó là lạ chọc vào phần dưới bụng mình, suy nghĩ một lát thì đoán được ngay là đồ vật gì, lập tức đỏ hồng cả khuôn mặt, lan đến tận mạng tai, toàn thân cũng bắt đầu hơi hơi nóng ran lên.

Trần Nam ngay lập tức thả nàng ra, lỗ tai của Liễu Tình lúc này cũng đã có chút phiếm hồng, che đi cảm giác xấu hổ, không muốn cho hắn thấy liền cười nói “ Tiểu Nam, cũng muộn rồi đó, con mau đi học đi ”“ Ngọa tào ” Trần Nam có chút giật mình, vừa này đắm chìm trong không khí hương diễm mà suýt chút nữa quên mất mình sắp muộn học.

Trần Nam chào tạm biệt Liễu Tình một tiếng rồi rời đi.

“ Đi đường cẩn thận nhé Tiểu Nam ” Liễu Tình ôm gò má nóng bóng, không quên nhắc nhở hắn.


Trần Nam đi đến nơi để xe lấy chiếc xe điện của hắn, nhìn chiếc xe vừa xa lạ vừa thân thuộc Trần Nam có chút cảm khái, nếu hắn nhớ không nhầm thì sau khi học hết cao trung hắn đã không còn sử dụng thứ này, trong một lần dọn nhà hắn đã chuyển nhượng lại cho cửa hàng mua bán xe cũ.

Xe điện của Trần Nam là dáng xe kiểu Nhật, được khá nhiều học sinh dùng thời này, chiếc xe này là ba của Trần Nam mua cho hắn nhân dịp hắn mới vào cao trung, khoảng chừng ba nghìn long tệ, long tệ là đồng tiền hiện tại Long Quốc đang sử dụng.

Trường Trung Học Liễu Gia Số 2, đây chính là tên trường cấp ba của Trần Nam, Trường Trung Học Liễu Giai Số 2 là một trong ba trường cấp ba của huyện Liễu Giai, ngoài ra còn có Trường Cao Trung Liễu Giai số 1 và Trường Trung Học Thực Hành Liễu Giai.

Cả ba trường đều nằm trong địa phận huyện Liễu Giai, còn nhà của Trần Nam ở tại thị trấn Ngọc Mai thuộc địa bàn huyện Liễu Giai, tỉnh Hà Bắc.

Trần Nam lần theo trí nhớ dọc theo con đường đi đến trường Trung Học Liễu Giai Số 2, hai bên đường là những cửa hàng và nhà dân, trên con phố huyện xe cộ đi lại tấp nập, tuy không bằng cảnh tượng phồn hoa nơi thành phố nhưng lại khiến Trần Nam cảm thấy yên bình đến lạ thường, Trần Nam nhìn cảnh tượng quen thuộc, đã rất lâu hắn không lại đi trên con đường này, con đường chứa chất bao nhiêu kỷ niệm, có buồn thiu, có vui vẻ, Trần Nam lái xe điện đi rất chậm rãi, hắn vừa đi vừa ngắm nghía xung quanh rất cẩn thận.

Cũng may khi Trần Nam đến thì cổng trường vẫn chưa đóng, Trần Nam nhìn đồng hồ, còn đúng một phút nữa thì bác bảo vệ xe đóng cửa, Trần Nam khi đi qua không quên chào hỏi bảo vệ một tiếng.

“ Chào bác Tĩnh ”Bảo vệ của Trung Học Liễu Giai số 2 là một lão bá trung niên, khi thấy Trần Nam chào mình thì khuôn mặt đạm mạc nói “ Tiểu hỏa tử may mắn, đến vừa kịp lúc ”Trần Nam có chút cười cười, bác Tĩnh này là một người khá cứng nhắc, khuôn mặt khá hiếm khi tươi cười, nam học sinh đi muộn với ông ta đều ăn không ít đau khổ, chí ít hơn một phần ba nam sinh của trường này đã dính chưởng của lão ta, số còn lại là những học sinh ngoan không bao giờ đi muộn hoặc là có đi muộn thì ngay lập tức quay về không muốn đi đi vào.

Trần Nam trong quá khứ cũng đã bị ông ấy gõ đầu không ít lần, nhưng nói đi cũng phải nói lại, ông lão này một người ngay thẳng và gan dạ, có lần có hai tên trộm đột nhập vào phòng học của trường, bác Tĩnh vì hoàn thành nhiệm vụ mà xảy ra xô xát với hai tên kia khiến bị thương nhập viện, hành động này khiến không ít học sinh cảm thấy bất ngờ cùng cảm động, hai tên trộm kia sau đó cũng bị bắt.

Trần Nam sau khi khóa cổ xe, một mình nghênh ngang đi về phía lớp học, Trần Nam lúc này lại cũng không tiếp tục nhìn đông đến nhìn tây, dù sao hắn cũng đã từng học ở đây, cũng không có gì lạ lẫm, chỉ là đã lâu không về lại trường, hắn cũng không muốn biểu hiện quá mức ngạc nhiên tránh cho dẫn đến phiền phức, điều hắn cần làm là nhanh chóng hòa nhập, mau chóng làm quen lại với chuyện này.


Lớp của Trần Nam là Lớp 11 ban a1, Trường của Trần Nam gồm 3 lớp 10, 11, 12 phân biệt là cao trung năm 1, 2, 3 ; mỗi lớp lại chia làm 3 ban a, b, c, trong mỗi một ban lại phân thành 4 lớp xếp theo số thứ tự, lớp của Trần Nam lại là ban a số 1, một trong ba lớp có thành tích tốt nhất của cả khối.

Trần Nam sau khi tiến vào lớp, các học sinh khác đã đến gần như đông đủ, Trần Nam đang hoang mang không nhớ chỗ ngồi của mình, dù sao đã qua hơn chục năm, quên đi là điều bình thường, hắn chỉ nhớ là mình ngồi cùng một thằng bạn hồi cấp ba, tên là Phạm Lai Đông, tên thường gọi là Tiểu Đông, trong tương lai mười năm sau Trần Nam thỉnh thoảng vẫn giữ liên lạc với thằng này.

“ Tiểu Nam, đây đây, mày làm cái quần què gì thế ? ” Ngay lúc Trần Nam đang suy nghĩ thì một tiếng khó chịu ton hót vang lên, Trần Nam nhìn lại, quả nhiên là Phạm Lai Đông.

Trần Nam tiến về chỗ ngồi, để chiếc ba lô vào dưới ngăn đựng bàn học.

“ Uây, sáng ra đường bị bò đá hay sao vậy mày, làm gì mà đứng ngẩn trước cửa lớp ” Phạm Lai Đông lải nhải nói.

“ Bò đá cái đầu mày, tao đang suy nghĩ về bài tập về nhà ngày hôm qua ”Trần Nam liếc xéo hắn một cái, mở miệng.

Phạm Lai Đông một bộ biểu tình khinh bỉ, ta thao, tao còn không biết mày, tính cách còn lười hơn chó, nhưng nghĩ lại, mình cũng không khác là bao.


“ Tiết đầu tiên là môn gì ? ” Trần Nam có chút buồn chán, bèn hỏi Phạm Lai Đông bên cạnh.

Giờ này là giờ tự học trước học chính, mỗi lớp khoảng chừng có mười phút, dùng để cho học sinh xem trước bài mới hoặc là xem lại bài cũ.

“ Văn học ” Phạm Lai Đông đang nghịch điện thoại đáp.

“ Đệt mẹ, mới đầu tiên đã phải nhìn sắc mặt của bà giáo viên Văn khó tính, quả thức là ác mộng, con mẹ nó ” Phạm Lai Đông chửi rủa, khuôn mặt đầy nét sầu khổ.

Trần Nam cười cười, mắt liếc một vòng quanh lớp học, đều là những khuôn mặt có chút quen thuộc.

Trần Nam quét đến sang trái, một ánh mắt đang len lén nhìn hắn thấy Trần Nam nhìn sang thì giật mình vội quay đi, tuy vậy Trần Nam cũng đã phát hiện.

Tôn Hiểu Mạn đôi tai hơi hồng hồng, cảm nhận được như có như như không một ánh mắt đang nhìn mình, hơi gian nan quay sang thì nhìn thấy Trần Nam đang có chút nghi hoặc nhìn về phía mình thì nở một nụ cười coi như chào hỏi với hắn một cái rồi quay đi, hai cái tai xinh xắn khuất dưới vài lọn tóc càng thêm đỏ, trong lòng hồi hộp không thôi.

“ Sao cứ cảm giác Tiểu Nam nhìn chằm chằm vào mình nhỉ ?” Tôn Hiểu Mạn trong lòng hồi hộp.

Trần Nam đúng đúng là đang nhìn nàng, nhưng nàng lại không biết thứ hắn đang nhìn chằm chằm vào phía trước của nàng, cũng không thể trách hắn, quả thực là bộ ngực của Tôn Hiểu Mạn quá mức to đi, ít nhất là trong lứa tuổi học sinh, mặc dù Trần Nam biết ở độ tuổi này của bọn hắn, nhất là các nữ sinh phát triển nhất nhanh chóng, đặc biệt là với Tôn Hiểu Mạn, Trần Nam phán đoán, e rằng nàng ít nhất là D cúp, thậm chí là E cúp không chừng, sau đó thầm nghĩ phải sờ thử thì mới được, lỡ đâu nàng ta độn ở bên trong thì sao.

Cũng may Tôn Hiểu Mạn không biết suy nghĩ lúc này của hắn, nếu không sẽ xấu hổ đến ngất đi mất, oan uổng cho nàng a, chẳng qua là do nàng phát triển hơn nữ sinh đồng lứa một chút.


Trần Nam nhìn một lúc rồi sau đó thu hồi ánh mắt, Tôn Hiểu Mạn sau một lúc mới dám ngoảnh lại, chắc chắn Trần Nam không còn nhìn mình mới nhẹ nhàng thở phảo một hơi, khi thở khí quản lên xuống càng khiến cho ba đào hơi hơi rung động.

Xa xa, một bóng dáng xinh đẹp kiều hừ một tiếng, cái mũi hơi phì phò khi thấy cảnh tượng vừa rồi, trong mắt nàng hai người Trần Nam và Tôn Hiểu Mẫn như đang liếc mắt đưa tình vậy.

“ Đến rồi, đến rồi ” Phạm Lai Đông liên tục lẩm bẩm, có chút rùng mình.

Trần Nam nhìn bộ dáng run như cầy sấy của tên này thì không biết nói gì, có cần phải sợ như vậy không.

Trước cửa phòng học, một thân ảnh đang chậm rãi bước vào, trên tay có cầm theo túi sách giáo viên.

Người đến là một phụ nữ trung niên ước chừng ngoài bốn mươi, mặc một bộ váy liền thân màu vàng, trên mắt có mang theo chiếc kính cận, cũng là màu vàng, khuôn mặt vừa nhìn là khiến người khác biết nàng không dễ tính.

Người phụ nữ trung niên chậm rãi tiến về chỗ bàn giáo viên, khi đi tiếng va chạm của đôi guốc và nền nhà lại vang lên, mỗi một bước lại như tiếng gõ mạnh vào lồng ngực của thằng Phạm Lai Đông và những học sinh khác.

Giáo viên văn nổi tiếng là nghiêm khắc và khó tính, học sinh sợ nhất và không muốn nhất là tham gia tiết học của nàng, riêng Trần Nam thì lại cảm thấy hơi bình thường, trước kia có lẽ hắn cũng như bao học sinh khác, nhưng có lẽ bây giờ đã mang tâm trí của người trưởng thành, đã va chạm với vô số trắc trở ngoài xã hội, hắn mới cảm thấy không có việc gì, những chuyện nhỏ nhặt đã không còn làm hắn mảy may dao động.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận