Trần Nam đương nhiên biết nấu ăn, dù sao đời trước hắn cũng đã tự lập một mình, trình độ không thể nói là ngon, nhưng cũng coi là ăn được.
Đương nhiên để gây bất ngờ cho Liễu Tình, như thế là chưa đủ, Trần Nam liền mở ra hệ thống thương thành, chọn lấy kĩ năng nấu ăn, hiện tại hắn có 100 điểm, đủ để mua một kĩ năng sơ cấp.
“ Kĩ năng nấu ăn sơ cấp, giá bán 100 điểm cướp đoạt, kí chủ có quyết định mua ? ”“ Mua ”“ Đinh, kí chủ tiêu phí 100 điểm cướp đoạt ”Trần Nam cười cười, hắn có cảm giác như có một luồng kiến thức về nấu ăn chạy vào đầu, trình độ nấu ăn của hắn bây giờ đã là sơ cấp, tốt hơn người bình thường nhiều, trình độ này đã đủ để mở một quán ăn nhỏ.
Trần Nam bận rộn với nhà bếp, sau khoảng một giờ, hắn cuối cùng cũng nấu xong.
Liễu Tình lúc này cũng đã rời giường, nàng đi vào trong nhà bếp, chợt ngửi thấy mùi thơm từ nhà bếp truyền ra, hơi có chút ngạc nhiên.
Nhìn thấy Trần Nam đang quay lưng về phía mình, đang đeo tạp dề, tay lật chiếc chảo trong tay, động tác như đầu bếp chuyên nghiệp, Liễu Tình có chút sững sờ.
Trần Nam nhạy bén phát hiện nàng phía sa, ngoảnh mặt lại cười nói “ Dì xuống rồi à, con nấu xong rồi, ăn cơm thôi ”“ Oa, Tiểu Nam, con nấu ngon quá ” Liễu Tình gắp một miếng thịt cho vào miệng, nhất thời hai mắt sáng lên.
Nàng không phải là nói dối lòng lừa gạt Trần Nam mà thực sự Trần Nam nấu ăn không tệ.
“ Vậy sao ?” Trần Nam cười cười.
“ Con học nấu ăn từ lúc nào vậy ? ” Liễu Tình nghi hoặc hỏi.
“ Con tự học, tiện cho những lúc dì bận thì để con nấu ” Trần Nam trả lời qua loa.
Liễu Tình hơi cảm động, thầm nghĩ thằng bé thật chu đáo, ai lấy được Tiểu Nam thật sự sẽ rất hạnh phúc, lại nghĩ đến một ngày Trần Nam phải cưới vợ, không biết mình còn chỗ cho Tiểu Nam quan tâm đến mình nữa không, ánh mắt hơi hơi cụp xuống.
Trần Nam mắt thấy nàng có điểm lạ, trong lòng hơi nghi hoặc.
Chủ nhật.
Buổi sáng 8 giờ, Trần Nam đi đến nhà của Tôn Hiểu Mạn.
Nhà của Tôn Hiểu Mạn khoảng cách nhà của Trần Nam vài kilomet đường đi, lái xe mất khoảng mười phút là đến nơi.
Trần Nam đứng trước cửa nhà Tôn Hiểu Mạn, nhà của Tôn Hiểu Mạn có hai tầng, xây theo phong cách hiện đại.
Trần Nam bấm chuông cửa, rất nhanh có một người ra mở cửa.
Không phải Tôn Hiểu Mạn, mà là mẹ của nàng, Ninh Hinh.
“ A, cháu có phải Tiểu Nam không ” Ninh Hinh nhìn thấy Trần Nam thì hơi nghi ngờ nói.
Ninh Hinh nhìn từ bề ngoài hơn ba mươi tuổi, cùng Liễu Tình tuổi tác không sai biệt lắm, rất đẹp, Tôn Hiểu Mạn là thừa kế từ nét đẹp của nàng, chỉ là Ninh Hinh thiếu đi phần thanh xuân thiếu nữ của con gái mình, thay vào đó là càng thêm vẻ thành thục mê người.
“ Dì Hinh, đã lâu không gặp ” Trần Nam hơi quan sát nàng, cười nói.
“ Đúng vậy a, Tiểu Nam , cháu lớn thật nhanh, bây giờ đã khôi ngô tuấn tú thế này rồi ”Ninh Hinh nhìn Trần Nam một lượt, mỉm cười nói.
Trần Nam bây giờ bộ dáng cao lớn, không những thế càng ngày càng tuấn tú, nhìn vào rất dễ khiến người sinh hảo cảm.
“ Cháu đến tìm Mạn Mạn sao ? ” Ninh Hinh lúc này hỏi.
“ Vâng ”“ A đúng rồi, cháu vào nhà đi ” Ninh Hinh cười nói một tiếng.
“ Vâng, cháu xin phép ”Trần Nam đi theo sau vào trong nhà, ánh mắt chăm chú vào bóng lưng mê người của Ninh Hinh.
Ninh Hinh mời Trần Nam ngồi xuống ghế, xong rồi đi lên lầu, nói là gọi Tôn Hiểu Mạn.
Sau một lúc, một thân ảnh hớt hải đi xuống, khi đi xuống bộ ngực rung lắc dữ dội khiến Trần Nam một phen thích mắt, chính là Tôn Hiểu Mạn.
“ Xin lỗi vì đã để bạn phải đợi ” Tôn Hiểu Mạn gương mặt hơi đỏ vì gấp nói.
“ Không sao ”Trần Nam lắc lắc đầu, quan sát Tôn Hiểu Mạn từ trên xuống dưới, khóe miệng hơi cười cười, Tôn Hiểu Mạn hôm nay ăn mặt khá đẹp một phen, phía dưới là quần bò màu xanh, làm nổi bật đôi chân thon gọn, bên trên mặc một chiếc áo màu trắng, để hở vai, trông vô cùng xinh xắn, khuôn mặt không cần trang điểm cũng không có nửa điểm tỳ vết, nổi vật với làn da trắng hồng.
“ Chúng ta đi thôi ” Trần Nam cười nói.
“ Ừ ” Tôn Hiểu Mạn khẽ ừ một tiếng.
Hai người rời đi sau khi, Ninh Hinh mới từ trên lầu chậm rãi đi xuống.
Một thân ảnh trung niên nhân đẩy cửa chính đi vào, thân ảnh có chút hơi lảo đảo, kém chút đứng không vững.
Ninh Hinh vội đi lên đỡ đối phương, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, giọng nói hơi oán trách nói“ Ông lại đi uống rượu với ai về thế, tôi đã bảo với ông bao nhiêu lần là không được uống rượu nữa rồi mà ”“ Kệ tôi, bà tránh ra” Lão Tôn đẩy ra Ninh Hinh, tiếp tục đứng lên lảo đảo đi về phòng.
Ninh Hinh bị đẩy ra, hông bị va đập vào mặt sàn khiến nàng hơi đau đớn.
“ Ông bị thần kinh phải không, ngày nào cũng như vậy , tôi đã làm gì sai trái với ông chứ” Nàng đứng dậy giận dữ nói, tuy nhiên lão Tôn cũng không quay đầu lại để ý đến nàng.
Ninh Hinh tức giận đến run người, bộ ngực run rẩy dữ dội, khóe mắt hơi có hơi nước.
Quê nhà Trần Nam ở vào địa bàn huyện Liễu Giai, dựa theo trình độ phát triển kinh tế được xếp vào vào đô thị loại ba, đã gần tiến lên đô thị loại hai, dựa theo dòng thời gian kiếp trước của Trần Nam, không lâu sau đó, chính xác là khoảng một năm sau, huyện Liễu Giai sẽ được chính phủ phê duyệt lên cấp thành phố, khi đó các đầu mối kinh tế, giao lưu văn hóa, buôn bán, xây dựng trường học, bệnh viện, trung tâm thương mại sẽ càng đổ dồn về thành phố, khiến huyện Liễu Giai thay đổi diện mạo vốn có của nó, càng ngày càng mở rộng và phát triển.
Dù việc đó là tận một năm sau thế nhưng thời điểm hiện tại trên địa bàn huyện đã không thiếu các tòa nhà cao tầng, các khu vui chơi cùng các trung tâm thương mại.
Trần Nam và Tôn Hiểu Mạn không đi đâu khác chính là đi đến một khu vui chơi ở gần thị trấn, nơi đây có bãi cỏ xanh mướt, nhìn ra phía ngoài chính là mặt hồ xinh đẹp, thích hợp nhất cho các gia đình và các cặp đôi đến vui chơi, xả hơi vào ngày cuối tuần.
Ngoài ran gay bên cạnh khu vui chơi là trung tâm thương mại cao hơn năm tầng, vô cùng lớn, thích hợp cho người dân mua sắm cùng ăn uống.
“ Chúng ta chơi đu ngựa đi ” Tôn Hiểu Mạn nhìn thấy một chỗ đu quay ngựa, nơi đó có rất nhiều người chơi, thiếu nữ hai mắt sáng lên, ánh mắt mong đợi nói với Trần Nam.
“ Được thôi ” Trần Nam mỉm cười nói, nói xong cùng Tôn Hiểu Mạn cùng đi đến.
Một nam nhân giám sát thấy hai người tiến đến có ý định chơi thì tiến lên hỏi “ Đôi bạn trẻ, hai người muốn chơi đua ngựa sao ? ”“ Đúng vậy ” Trần Nam cười gật đầu.
“ Hai người, mỗi người 10 tệ một lượt, nhưng ở đây chúng tôi có khuyến mãi đặc biệt cho các cặp đôi, hai người chỉ cần 10 tệ ” Người giám sát cười nói.
“ Hai bạn có phải là cặp đôi đang yêu nhau không ” Người kia hỏi.
“ Đúng vậy ? ” Trần Nam không chút do dự trả lời.
“ A ” Tôn Hiểu Mạn khuôn mặt hơi đỏ lên, cũng không phản biện.
“ Vậy được, hai bạn đợi một chút, sắp đến lượt mới rồi ” Người kia cười nói.
Trần Nam gật đầu, từ trong ví lấy ra 10 tệ đưa cho đối phương.
Người kia nhận lấy tiền, hâm mộ nói“ Huynh đệ thật có phúc khí, bạn gái cậu rất xinh đẹp ”Trần Nam chỉ cười cười.
“ Đến rồi, huynh đệ và bạn gái lên đi ” Người kia nói.
Đợi cho người cũ đi hết, mọi người mới bắt đầu lục tục leo lên ngựa.
Trần Nam tìm một chỗ trống ra hiệu cho Tôn Hiểu Mạn ngồi lên ngựa, Trần Nam đợi Tôn Hiểu Mạn ngồi lên cũng ngồi theo sau, hai tay vòng qua eo nàng.
Tôn Hiểu Mạn a lên một tiếng có chút xấu hổ nói “ Bạn làm gì vậy, ở đây có nhiều người ”Trần Nam suỵt một tiếng nói “ Chúng ta không phải đang giả làm cặp đôi yêu đương sao, bạn im lặng một chút ”“ Ừm ” Tôn Hiểu Mạn ngu ngơ gật đầu.
Xe ngựa đã bắt đầu quay, Tôn Hiểu Mạn tỏ ra rất thích thú với trò này, tốc độ quay cùng càng ngày càng nhanh, tuy nhiên đối với người trưởng thành mà nói thì không hề khó chịu, ngược lại mang đến cảm giác mát rười rượi cùng thảnh thơi.
Trần Nam ngồi áp sát phía sau, thỉnh thoảng hít mùi thơm từ tóc của Tôn Hiểu Mạn, hai tay ôm lấy vòng eo nàng, khuôn mặt có chút thư giãn.
“Đinh, kí chủ lần đầu ôm ấp với Tôn Hiểu Mạn, ban thưởng 200 điểm cướp đoạt ”Ây, cảm giác trở về cũng không tệ lắm.
Hai người sau khi chơi đu quay ngựa xong, Tôn Hiểu Mạn tiếp tục lôi kéo tay Trần Nam đi chơi mấy trò khác, Trần Nam cảm thấy mấy trò trẻ con này có chút nhàm chán, nhưng vẫn quyết định chơi cùng nàng, chơi trò chơi không thú vị, quan trọng là có mỹ nữ bên cạnh.
Trần Nam có thể cảm thấy được vô số ánh mắt ghen tỵ cùng ngưỡng mộ, ngưỡng mộ là của những người hâm mộ nhan sắc của hai người, còn ghen tỵ đương nhiên của vài kẻ độc thân cẩu.
Tôn Hiểu Mạn sau khi chơi xong thì cũng đã có chút chán, không muốn chơi nữa, ánh mắt nhìn xung quanh, khi nhìn thấy một hàng kem thì hai mắt hơi sáng lên.
“ Thời tiết có hơi nóng, chúng ta đi ăn kem ” Trần Nam cười nói.
“ Ừ ” Tôn Hiểu Mạn như gà mổ thóc gật đầu.
Trần Nam lôi kéo cánh tay của nàng, đi đến hàng kem lạnh.
“ Đại thúc, cho cháu hai que ” Trần Nam nói với một đại thúc bán kem.
“ Hai que kem lạnh, 6 tệ ” Người bán kem cười nói.
Trần Nam rút ra tiền trả cho vị đại thúc này, hắn mỗi tháng tiền tiêu vặt có vài trăm, bình thường rất ít khi tiêu.
Tôn Hiểu Mạn cũng rất hiểu chuyện, không có giành trả tiền với hắn.
“ Cầm lấy ” Trần Nam đưa một que cho nàng, Tôn Hiểu Mạn ngọt ngào cười nhận lấy, đưa lên miệng liếm liếm.
“ Ngon không ? ”“ Ừm ”“ Đi thôi ” Trần Nam nói một tiếng, nắm lấy tay của Tôn Hiểu Mạn, hai người vừa thưởng thức kem lạnh vừa đi.
“ Tuổi trẻ thật tốt ” Đại thúc nhìn hai người thân mật , cười một tiếng, ánh mắt có chút hoài niệm.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...