Vị tu sĩ kia theo bản năng bắt lấy mũi kiếm đang xuyên thấu qua ngực mình, biểu tình trống rỗng trong một cái chớp mắt, hai tròng mắt chậm rãi trợn to, lộ ra vẻ mặt không thể tin được những gì xảy ra.Kiếm dài được rút ra từ phía sau vị tu sĩ già một cách dứt khoát, mũi kiếm sắc bén đồng thời cắt đứt ngón tay tu sĩ.
Trong miệng tu sĩ phun ra máu tươi, hắn ta gian nan cố gắng xoay người lại, nhìn về phía thiếu niên mà mình đã bảo vệ ở phía sau lưng, “Sư đệ, vì cái gì…… Ngươi ngươi……”Thiếu niên lạnh nhạt nhìn chằm chằm tu sĩ gìa, trong mắt thiếu niên không mang theo một tia tình cảm nào.
Hắn vung kiếm trong tay, liên tiếp đâm vô số nhats kiếm vào người tu sĩ già đứng trước hắn.
Máu tươi vẩy ra, bắn lên trên trường bào màu trắng của hắn, nhiễm ra những đoá hồng mai.Tu sĩ gì suy sụp, lảo đảo ngã nằm trên mặt đất, tròng mắt ông ta cứng đờ, vĩnh viễn không nhắm lại, tỏ rõ sự tức giận khi bị phản bội.Thiếu niên duỗi tay cắm vào trong bụng ông ta, moi móc Kim Đan còn đang chảy máu.Ngón tay hắn thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng, cả bàn tay lây dính đầm đìa máu tươi.
Hắn nắm chặt Kim Đan trong lòng bàn tay một lát, năm ngón tay kia lại quỷ dị mà mềm oặt, xụi lơ đi xuống, giống như xúc tu của động vật thân mềm nào đó.
Lòng bàn tay của hắn ta còn sinh ra một đám những giác hút rất nhỏ, các giác hút này mấp máy dán vào mặt ngoài Kim Đan.Ánh trăng tạm thời ẩn vào trong những đám mây, làm cho Ngu Ý không thể nhìn đến chi tiết này.
Nàng chỉ nhìn thấy viên Kim Đan kia ở trong lòng bàn tay thiếu niên càng ngày càng nhỏ, cuối cùng là biến mất không thấy.Sau khi mây tan, ánh trăng một lần nữa xuất hiện, thiếu niên liếm liếm môi dưới, giống như thoả mãn mà nheo lại hai mắt.Cốt Ma lúc trước hung ác tàn bạo như thế, vậy mà lúc này lại ngoan ngoãn giống như một con chó, nó kéo lê cả người xương cốt, bò đến bên chân thiếu niên.Thiếu niên nhấc chân, một chân đạp lên lên trên đầu nó.
Hắn ta dùng sức mà nghiền nghiền, nghiền đến đầu của Cốt Ma vang lên âm thanh ca ca.
Hắn cất tiếng nói : “Như vậy cũng bị phát hiện, mày thật là phế vật.”Hàm răng của Cốt Ma chạm vào nhau, liên tiếp phát ra âm thanh va chạm có tiết tấu.“Còn dám cãi lại?” Thiếu niên vừa nói, dưới chân vừa dùng thêm sức, đem nửa đầu của Cốt Ma đều bị chôn xuống chỗ đá vụn gần nước cạn.Lúc này, Ngu Ý nghe được tiếng kịch liệt thở dốc của vị tu lão huynh gãy chân ở bên cạnh mình, hắn trừng mắt nhìn chằm chằm một màn đang phát sinh ở chỗ nước cạn, khoé mắt hắn như muốn nứt ra, hiển nhiên là bị tức giận đến không thở nổi.Hắn bất chấp việc nên nín thở tự bảo mình, liền khởi động cánh tay chống nửa thân mình, nổi giận mắng: “Tiết Trầm Cảnh, ngươi là đồ tạp chủng được nuôi dưỡng bởi chó cái, ngươi cũng dám cấu kết với ma vật, phản bội Ly Sơn?!”Tiết Trầm Cảnh.Ngu Ý nghe thấy cái này tên, tim đập không khỏi cứng lại, nàng đối với cái tên này cũng quá quen thuộc.Rốt cuộc hắn cũng coi như là một nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn đến nam chủ trong nguyên tác.
Hắn là nam xứng, vừa ôn nhu săn sóc, lại vừa máu lạnh tàn nhẫn, hắn chính là đại Boss ở phái sau màn.Trước khi hắc hoá, hắn thiếu chút nữa bắt cóc được nữ chủ đang ở bên người Bùi Kinh Triều.
Sau khi hắc hoá, hắn thiếu chút nữa đã đưa Bùi Kinh Triều đi gặp Diêm Vương.Đương nhiên, nam xứng trước sau vẫn là nam xứng, hắn bất luận muốn làm cái gì, đều sẽ kém một chút như vậy.
Cuối cùng dưới sự dẫn đầu của phái Ly Sơn Kiếm, hắn đã bị mười hai đại tiên môn liên thủ bao vây giết chết.
Hắn chết trong đại trận phong ma, giúp cho Bùi Kinh Triều nhận được mỹ danh “Thiện hạ đệ nhất”..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...