Vị huynh đài này có chút ấp úng, Dương Phong nhận ra hai người này là khách quen, trước kia đã tới đây rồi.
- Hôm qua mới sửa sang lại, không cần phải kinh ngạc như vậy, hôm nay muốn mua gì?
Dương Phong thản nhiên nói.
- Hiện tại có thể làm thẻ hội viên, làm hội viên...
Dương Phong giới thiệu vật phẩm trong cửa hàng cho hai người, hai người nghe xong vô cùng kinh ngạc, cảm thán Dương chưởng quỹ thật sự là thâm sâu khó lường.
Hai người này sau khi làm thẻ hội viên xong liền nạp thêm một ít kim tệ vào thẻ, sau đó mua một ít vật phẩm ở quầy tự phục vụ, rồi nôn nóng tiến vào bí cảnh thí luyện.
Sau đó, trong vòng hai canh giờ, lần lượt có mấy nhóm khách quen cũ và một vài người được bạn bè, người thân giới thiệu đến, tất cả đều làm thẻ hội viên, tiến vào bí cảnh thí luyện.
Ngay khi Dương Phong đang ngồi ngẩn người ở quầy, có người đi ra từ thí luyện bí cảnh.
Dương Phong nhìn qua, vỗ trán, quả nhiên...
- Hu hu hu, Dương chưởng quỹ, người gạt ta, bên trong một chút cũng không vui, chỉ có thể đánh nhau với tên Thiết Chùy Ải Nhân kia, hắn rất mạnh, ta ngay cả một chiêu cũng không đỡ nổi.
Hu hu hu ~ ta đã bị hắn đánh chết rất nhiều rất nhiều lần, hu hu hu ~ -
Người vừa ra là Ngụy Đình Đình, vừa ra đã khóc lóc chạy đến trước mặt Dương Phong kể lể, còn chưa kịp an ủi, lại có người từ trong thí luyện bí cảnh đi ra.
Hai tỷ muội song sinh cũng giống như Ngụy Đình Đình, vừa khóc vừa chạy đến trách móc Dương Phong lừa người, nói người bên trong rất lợi hại, dùng cách nào cũng bị hắn một chiêu giết chết, không cách nào qua nổi hai chiêu, nói hắn quá mạnh, căn bản không đánh bại được hắn để tiến vào cửa tiếp theo.
Ngụy Thư Di là người trầm ổn nhất nên không khóc lóc như ba người bọn họ, nhưng trong mắt cũng ngấn lệ, u oán nhìn Dương Phong, im lặng trách móc hắn tạo ra một con quái vật như vậy, cố tình không cho các nàng qua ải.
Rất nhiều người đi ra cũng vậy, đều kể lể bản thân bị đánh bại thảm hại như thế nào, dùng cách nào cũng không thể ngăn cản tên quái vật cầm búa lớn kia.
Sau đó, càng ngày càng nhiều người đi ra, mấy chục người chen chúc chật kín cửa hàng.
- Dương chưởng quỹ, Thiết Chùy Ải Nhân trong thí luyện bí cảnh rốt cuộc mạnh đến mức nào? Lão phu cùng lắm cũng chỉ đỡ được hắn mười mấy chiêu.
Vị lão giả của Sở Vương phủ đi ra hỏi Dương Phong.
- Cái gì? Đức lão gia gia, ngay cả người cũng chỉ đỡ được mười mấy chiêu, vậy khi nào ta mới có thể qua được ải này?
Tần Càn có chút suy sụp kêu lên, hắn bị Thiết Chùy Ải Nhân hành hạ rất thê thảm.
Cuối cùng hắn hét lớn trong không gian bí cảnh thí luyện:
- Ta muốn ra ngoài, ta muốn về nhà, phụ thân, cứu ta...
….
Nhìn mọi người đều lộ vẻ mặt chán nản, Dương Phong thầm cười, ha ha...!lúc này mới đến đâu chứ, cứ từ từ hưởng thụ cảm giác bị hành hạ đi.
- Khụ khụ, mọi người không cần phải ủ rũ như vậy.
Thật ra, cảnh giới của Thiết Chùy Ải Nhân kia cũng giống như các ngươi, trong chế độ khiêu chiến chủng tộc Ải nhân, Ải nhân chiến đấu với các ngươi sẽ cùng cảnh giới với các ngươi, chỉ là phương thức chiến đấu và kỹ năng chiến đấu của bọn họ khác với các ngươi, chỉ cần các ngươi cố gắng nâng cao những thứ này, là có thể chiến thắng bọn họ.
- Cái gì, cùng cảnh giới với chúng ta?
- Không thể nào? Cùng cảnh giới mà chênh lệch lớn như vậy sao?
- Trời ạ, vậy phải đến lúc nào mới có thể chiến thắng bọn họ?
Dương Phong vừa dứt lời, mọi người lại xôn xao bàn tán, hắn gõ gõ quầy, ra hiệu mọi người im lặng:
- Mọi người có thể về nhà, từ từ hồi tưởng lại, từ từ nghiền ngẫm, lần sau giao đấu với tên lùn kia nhất định sẽ có thu hoạch.
- Dương chưởng quỹ, ngươi có cách nào giúp chúng ta đánh bại tên Ải Nhân kia không?
Ngụy Thư Tuấn vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi Dương Phong.
- Có não là được.
Dương Phong chỉ chỉ đầu mình.
- Mẹ kiếp, Dương chưởng quỹ, ý ngươi là gì, chẳng lẽ ngươi cho rằng chúng ta không có não?
Mọi người cùng nghĩ đến một khả năng, có người buồn bực bỏ về, muốn tìm bạn bè đến, để bọn họ cũng nếm thử mùi vị bị người cùng cảnh giới hành hạ.
Những người từ ngoại thành tới cũng đã rời đi, bọn họ muốn quay về báo cáo tình hình cho thế lực của mình.
Hai nhà Ngụy, Triệu thì đứng ở bên ngoài cửa hàng thì thầm to nhỏ bàn bạc gì đó, mấy người của Sở Vương phủ thì ở trong cửa hàng bàn bạc, chỉ có đám người trẻ tuổi của hai nhà Ngụy, Triệu là ở khu nghỉ ngơi thảo luận xem làm cách nào mới có thể không bị Thiết Chùy Ải Nhân hành hạ.
- Dương chưởng quỹ, chúng ta phải về phủ thành chủ, phải báo cáo chuyện này với phụ thân ta, ta nghĩ không cần mấy ngày, chúng ta lại có thể gặp mặt!
Tần Càn dẫn người cung kính chào tạm biệt Dương Phong, đồng thời ngỏ ý sẽ quay lại sớm.
- Ừm, thuận buồm xuôi gió.
Dương Phong gật đầu, cũng không nói thêm gì.
- Chúng ta cáo từ!!!
Mọi người hướng Dương Phong thi lễ rồi đi ra ngoài, nhưng khi đi ngang qua hai nhà Ngụy, Triệu thì bị gọi lại, bọn họ nói nhỏ gì đó.
Với khoảng cách như vậy, nếu Dương Phong muốn nghe thì vẫn có thể nghe được, nhưng hắn không có thói quen nghe trộm người khác, nên không để ý đến bọn họ.
- Dương chưởng quỹ, chào ngươi!
- Dương chưởng quỹ, chào ngươi!
Lúc này, có mấy người đi tới chào hỏi Dương Phong.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...