- Ồ ~ như vậy a, chúng ta đi qua hỏi một chút xem, ngươi nói bọn họ là người Sở Vương phủ? Sở Vương lại là người nào?
Dương Phong không biết những chuyện này, Triệu Tung Minh liền giới thiệu đơn giản lai lịch Sở Vương phủ cho hắn.
- Mấy vị huynh đài, ta muốn hỏi thăm một chút, bia đá trên đảo kia là thứ gì vậy?
Dương Phong đi đến bên cạnh người Sở Vương phủ hỏi.
Sở Vương phủ cùng những người khác nghe choáng váng, lão Thiết này là cái quái gì? Còn có, ngươi đây là hỏi dò người khẩu khí sao?
Tần Càn cảm thấy vô cùng thú vị, vừa rồi hắn thấy người không nhìn ra sâu cạn này đi tới chỗ bọn họ, tưởng rằng có chuyện gì, nguyên lai là muốn nghe ngóng chuyện bí cảnh này.
- Ách! Cái này, có vấn đề gì sao? Không thể nói hay sao?
Dương Phong nhìn mấy người ngây ngốc nhìn hắn không nói gì, rất buồn bực, nhìn mình một chút, y phục trên người hắn cũng không có vấn đề gì a.
- Ha ha, không có, không có gì không thể nói, vị tiểu ca này xưng hô như thế nào?
Tần Càn kịp phản ứng, cười ha ha, hỏi thăm Dương Phong.
- Tại hạ Dương Phong, mở một cửa tiệm bên cạnh hồ Thiên Ba, nếu các vị có hứng thú thì đến lúc đó có thể ghé xem.
Dương Phong ôm quyền, quảng cáo cho mình!
- Cái gì?? Mở cửa tiệm?
Mọi người nghe xong mơ hồ.
- Vậy ta gọi ngươi là Dương chưởng quỹ vậy, bí cảnh này là như vậy!
Tần Càn giới thiệu cho Dương Phong nguồn gốc của bí cảnh này, những người khác không biết nguồn gốc của bí cảnh này cũng vểnh tai lên nghe.
Theo ghi chép, bí cảnh này được phát hiện ở hơn 2000 năm trước, mỗi 300 năm bí cảnh mở ra một lần, thời gian mở ra là khoảng 10 ngày sẽ đóng lại.
Lúc bí cảnh vừa mới bị phát hiện, bí cảnh vô cùng rộng lớn, bên trong có rất nhiều thiên tài địa bảo, nhưng ma thú cũng vô cùng cường đại, ma thú cấp Địa cũng không ít, ma thú cấp Thiên cũng có vài con.
Bí cảnh trải qua vài lần mở ra, thiên tài địa bảo bị vơ vét không còn, cao giai ma thú bị mấy thế lực lớn hốt gọn một mẻ, nhưng mà, vô luận bọn họ cố gắng thế nào cũng không thể đột phá đến tiểu đảo, về sau dần dần mất đi hứng thú đối với bí cảnh này.
Đặc biệt hai lần bí cảnh mở ra, một số thế lực lớn đều không phái người đi vào, bởi vì hiện tại bên trong bí cảnh đã không còn giá trị lợi dụng.
- A, thì ra là như vậy, xem ra, chỉ có tiến vào tiểu đảo này mới có thể hoàn thành nhiệm vụ!
Dương Phong gật gật đầu, sau khi hiểu rõ một ít tình huống quyết định tiến vào hòn đảo nhỏ này nhìn xem, có năng lực vô địch trong người, hắn không có gì phải sợ hãi.
- Ừm, ta đi mua mấy quả quýt, các ngươi ở đây! Khụ! Bổn chưởng quỹ đi tới tiểu đảo kia xem sao, các ngươi ở đây đừng động.
Nói xong Dương Phong biến mất tại chỗ, thuấn di một cái đã đến trước tấm bia đá tiểu đảo.
- Cái gì? Quýt là cái gì?
- Đi tiểu đảo nhìn một chút?
Cái tên Dương chưởng quỹ này thật là buồn cười, ngươi nói có thể đi là có thể đi sao, địa phương ngay cả cường giả Võ Đế cũng không thể tiến vào, ngươi một chưởng quỹ cửa tiệm cũng vọng tưởng tiến vào? Sở Vương phủ cùng một ít người không biết Dương Phong nghĩ như thế, mấy người Thiên Phong thành nghĩ khác bọn họ.
Không đợi bọn họ nói vài lời trào phúng, Dương Phong biến mất tại chỗ, mọi người sửng sốt, lập tức quay đầu nhìn về phía đảo nhỏ.
- Cái gì??
- Sao có thể??
- Rốt cuộc hắn là ai?
Choáng váng, bọn họ đều choáng váng, chưởng quỹ này thật sự tiến vào trong đảo nhỏ rồi.
- Ha ha, không hổ là Dương chưởng quỹ, quả nhiên có thể đi vào.
Triệu Tung Minh cười ha ha, Dương chưởng quỹ này quả nhiên cường đại vô cùng như bọn họ dự đoán.
…
Dương Phong thuấn di đến trước mặt tấm bia đá trên đảo nhỏ, tấm bia đá này có cao đến ba thước, phía trên trơn bóng vô cùng, không có khắc một chữ.
- Đây là cái quái gì? Cũng không có chỗ nào kỳ quái nha!
Dương Phong lẩm bẩm, cho rằng vào trong đảo nhỏ sẽ phát sinh cái gì, thế mà chẳng có gì xảy ra.
Dương Phong nhìn tấm bia đá này không khắc một chữ, cảm thấy kỳ quái, đưa tay sờ sờ.
Vừa sờ đã biết không ổn rồi, tấm bia đá này nở rộ ra hào quang màu trắng, hai hơi thở sau, hào quang lóe lên rồi thu liễm, mà Dương Phong biến mất tại chỗ.
- Xem ra, bia đá kia mới là hạch tâm lớn nhất của bí cảnh này sao? Không biết chưởng quỹ này rốt cuộc là ai, thế lực gì?
Tần Càn nói thầm, nghĩ tới điều gì, đưa ánh mắt nhìn về phía mấy người Triệu Tung Minh, không chỉ người Sở Vương phủ nghĩ đến điểm này, những người khác cũng vậy, không hẹn mà cùng đưa ánh mắt nhìn về phía ba người Triệu Tung Minh.
Ba người Triệu Tung Minh nhìn thấy mọi người đều đưa mắt nhìn về phía bọn họ, trong lòng giật mình, đây là muốn làm gì? Ánh mắt này thật đáng sợ, bọn họ ngây người, không biết muốn nói cái gì.
- Mấy vị xưng hô như thế nào? Hình như các vị quen biết vị cao nhân này, không biết có thể giới thiệu cho tại hạ một chút hay không?
Tần Càn thấy ba người này ngây người, liền mở miệng hỏi.
Triệu Tung Minh thấy ý của bọn họ là như vậy, thở phào nhẹ nhõm mở miệng nói:
- Lão phu là thành chủ tiền nhiệm của Thiên Phong thành, Triệu Tung Minh.
Thiên Phong thành? Thành chủ? Họ Triệu? Lẽ nào? Tần Càn nghe Triệu Tung Minh giới thiệu tựa hồ nghĩ đến cái gì, cắt ngang Triệu Tung Minh:
- Lão tiên sinh, xin hỏi Triệu Khuông Doanh của Thiên Phong thành là gì của ngươi?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...