- Thiên Thiên, sao ngươi lại ra đây?
Tiểu Bạch xuất hiện trên đường Hổ Thiên Thiên đi tới.
- A! Tộc trưởng, là ngài sao? Sao ngài lại biến thành như vậy?
Hổ Thiên Thiên nhìn Tiểu Bạch lớn nhỏ như mèo con phía trước, nếu không phải khí tức trên người này giống như trước kia, đánh chết hắn cũng sẽ không tin tưởng những gì mình đã thấy.
- Ngươi làm sao từ lãnh địa đi ra? Nếu như bị bọn chúng phát hiện, ngươi có biết hậu quả gì không?
Tiểu Bạch chất vấn.
- Tộc trưởng, là như vậy!
Thì ra ngày đó Tiểu Bạch giả chết lừa gạt đám Sư Cuồng Lệ, sau đó đưa tin tức mình chết cho Hổ tộc, cũng nói cho Hổ tộc biết an phận một chút, nếu không sẽ huyết tẩy Hổ tộc bọn chúng.
Sau đó, Hổ Cổ trưởng lão trông coi mệnh bài của thành viên trọng yếu Hổ tộc, phát hiện mệnh bài của tộc trưởng cũng không có vỡ vụn, liền biết tộc trưởng của bọn họ cũng không có chết, mà là dùng một loại thủ đoạn nào đó chế tạo giả tượng.
Sau đó dưới sự sắp xếp của Đại trưởng lão, phong tỏa tin tức, chế tạo một cái mệnh bài dùng giả loạn thật đã bị phá nát để cử hành tang lễ.
Ngày đó dưới sự sắp xếp của Hổ Cổ trưởng lão, tìm một cơ hội, dưới tình huống cơ duyên xảo hợp bí pháp đã truyền tống Hổ Thiên Thiên đến phụ cận.
Hôm qua lúc Tiểu Bạch bắt heo đi qua vùng này, có mùi lưu lại, đã bị Hổ Thiên Thiên ngửi thấy tìm tới.
- Ừm, các ngươi làm rất tốt, ngươi bây giờ trở về nói cho trưởng lão, ta hiện tại rất tốt!
Tiểu Bạch cũng kể lại những chuyện mình trải qua gần đây cho Hổ Thiên Thiên.
Cuối cùng tâm tình nó có chút kích động run rẩy nói:
- Hổ tộc ta nhất định sẽ quật khởi, nhất định sẽ trở thành ma thú chủng tộc cường đại nhất Thiên Thần đại lục, so với những ma thú trong thánh địa kia còn cường đại hơn.
Hổ Thiên Thiên vừa mới bắt đầu nghe đều choáng váng, tộc trưởng của bọn họ, Hoàng của bọn họ, thế mà thành ma sủng của nhân loại.
Sau đó càng nghe càng kinh ngạc, vui mừng, đến cuồng hỉ, tộc trưởng lại có chủ nhân cường đại như vậy, như tộc trưởng nói, Hổ tộc bọn họ nhất định phải quật khởi trở thành chủng tộc ma thú cường đại nhất Thiên Thần đại lục.
- Trong khoảng thời gian này, bọn Sư Cuồng Lệ hẳn là sẽ không bỏ quá nhiều tinh lực để nhìn chằm chằm vào Hổ tộc chúng ta, nhưng vẫn sẽ có rất nhiều tai mắt xếp vào Hổ tộc chúng ta, cho nên, ngươi phải mau chóng trở về, cẩn thận ẩn nấp hành tung, không được bị phát hiện.
Nhớ cho kỹ, đối với tin tức của ta, chỉ có bốn người các ngươi biết.
Tiểu Bạch trịnh trọng phân phó với Hổ Thiên Thiên.
- Vâng, thuộc hạ biết rồi thưa tộc trưởng, thuộc hạ sẽ ngày ngày ghi nhớ, vậy thuộc hạ xin phép cáo lui trước, tộc trưởng cũng bảo trọng.
Nói xong, Hổ Thiên Thiên xoay người chạy như bay về phía lãnh địa Hổ tộc.
Tiểu Bạch nhìn thân ảnh Hổ Thiên Thiên biến mất, nỗi lo lắng mơ hồ đối với Hổ tộc trong lòng cũng biến mất theo, quay người biến mất tại chỗ.
Trong cửa hàng, Ngụy Phách Thiên lại kể cho đám tiểu bối nghe về sự tích anh hùng của lão khi còn trẻ!
Thì ra lúc tiểu lão đầu này còn trẻ đã tham gia một trận chiến tranh với Triệu Tung Minh và Triệu Khuông Doanh, hai người dựa vào thân thủ không tầm thường, ở trên chiến trường nhiều lần lập kỳ công.
Sau đó Triệu Khuông Doanh hy sinh vì cứu một người trong một trận chiến, Ngụy Phách Thiên thấy bạn tốt ngã xuống trước mắt mình, tim như bị dao cắt.
Sau khi chiến tranh kết thúc, người được cứu là con trai của một vị đại nhân vật, vì ca ngợi Triệu Khuông Doanh cứu con trai mình mà hy sinh, liền để Triệu Tung Minh lúc ấy mới 10 tuổi làm thành chủ Thiên Phong thành.
Mà Ngụy Phách Thiên rời khỏi quân đội, về tới Thiên Phong thành, trợ giúp một nhà già trẻ Triệu Tung Minh, thẳng đến khi Triệu Tung Minh trưởng thành có năng lực tự mình có thể xử lý chính vụ!
Triệu Tung Minh ở bên cạnh cũng thổn thức, những người khác đã không phải lần đầu tiên nghe nói việc này, nhưng vẫn là lần đầu tiên từ trong miệng Ngụy Phách Thiên nói ra.
Ngụy Phách Thiên vì đột phá Võ Tông tiến vào Huyễn Nguyệt Ma Sâm mà bị trọng thương, biết được mình đã không có cơ hội tiến vào Võ Tông, trở nên trầm mặc ít nói, thoái vị trí gia chủ, ẩn cư luôn!
Khi đám người này thổn thức cảm khái, Tiểu Bạch về tới cửa hàng, nhảy lên quầy cùng Dương Phong nói về chuyện vừa rồi gặp mặt Hổ Thiên Thiên.
- Ừ, đến lúc đó ngươi xử lý chuyện của mình xong, có thể mang đồng tộc tới, hắc hắc! Lão hổ canh cửa, nhất định rất oai phong!
Tiểu Bạch liên tục xưng không có vấn đề, chủ nhân có thể nhìn trúng bọn họ, là phúc phận của bọn họ.
- Ồ, linh khí nơi này lại nồng hậu như vậy.
Dương Phong nghe được có người tiến đến nói chuyện, ngẩng đầu nhìn lại, có một lão đầu ăn mặc lôi thôi đi vào cửa hàng.
- Hoan nghênh lão tiên sinh ghé thăm cửa hàng.
Dương Phong nói.
- Ui, còn là một cửa hàng a! Thú vị, thú vị.
Ồ!
Lại có ma thú Huyền cảnh!
Lão đầu phát hiện Tiểu Bạch, thế mà cũng nhìn ra cảnh giới hiện tại của Tiểu Bạch!
Đám người Ngụy Phách Thiên nghe tiếng cũng nhìn lại, lão đầu lôi thôi này cư nhiên thoáng cái nhìn ra cảnh giới của Tiểu Bạch, Tiểu Bạch cư nhiên là Huyền cảnh ma thú.
Trước kia mọi người cho rằng Tiểu Bạch là ma thú Nhân Cảnh, không ngờ Tiểu Bạch lại là Huyền cảnh cấp bậc Vũ Vương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...