Hệ Thống Cửa Hàng Ở Dị Giới Bản Dịch


Dương Phong ôm mèo trắng nhỏ vào trong tiệm, âm thanh hệ thống nhắc nhở liền vang lên trong đầu.

"Ồ, như vậy cũng có thể kích hoạt nhiệm vụ phụ tuyến sao? Xem ra sau này phải chú ý điểm này mới được, có việc hay không có việc gì thì phải làm một số chuyện, ừm...!cứ như vậy đi", Dương Phong thầm nghĩ.

"Hệ thống, làm thế nào mới có thể thành công thu phục ma sủng?"

"Bản diện thuộc tính hệ thống đã cập nhật, thêm thú cưng muốn thu phục vào, chỉ cần thú cưng này không kháng cự là được..."

Dương Phong kiểm tra cột thuộc tính:

"Chủ tiệm: Dương Phong"

"Cảnh giới: Phàm nhân (Vô địch lĩnh vực 100 mét)"

"Cấp bậc cửa hàng: Phàm cấp"


"Tích phân: 50 (Có thể đổi đồ dùng cửa hàng)"

"Linh nguyên: 40 (Có thể đổi vật phẩm chuyên thuộc của chủ tiệm)"

"Số lần rút thưởng: 3 lần"

"Ma sủng: 0+"

"Nhiệm vụ: Nhiệm vụ chính tuyến: Mua thương phẩm chuyên dụng một lần 0/1"

"Nhiệm vụ phụ: Thu phục một con sủng vật."

Dương Phong nhìn thuộc tính hệ thống, số lượng thú cưng là 0, dấu + kia hẳn là có ý nghĩa là thêm vào, thế là bấm vào.

Sau khi nhấn dấu +, Dương Phong tiến vào một trang khác, thân ảnh mèo trắng nhỏ trên trang diện rõ ràng ở đây, nhưng cũng chỉ có một mình mèo trắng nhỏ.

Dương Phong nhìn giới thiệu trên tiểu bạch miêu, bất giác ngẩn người.

Giới thiệu vắn tắt: Ma thú loại, U Minh Bạch Hổ, Nhân cảnh lục giai, giai đoạn suy yếu.

"Ừm, lại là ma thú Nhân Cảnh, còn là một con hổ, hắc hắc...!Trước kia đừng nói là hổ, ngay cả mèo ta cũng chưa từng vuốt ve, ừm...!nhất định phải thu làm sủng vật, về sau ta sẽ vuốt ve hổ."

Ma thú Nhân cảnh, tên như ý nghĩa chính là đã có tư tưởng của con người, có thể nói tiếng người, nhưng muốn hóa thành hình người phải tiến vào Thánh cảnh, thành công vượt qua Nhân Kiếp mới có thể biến ảo thành người.

Dương Phong đóng cửa lại, ôm mèo trắng nhỏ, à không, là U Minh Bạch Hổ lên lầu nghỉ ngơi.

Trời dần dần tối, ban đêm tiến đến, mỗi lần quyền lực thay đổi thường tràn ngập máu tanh và giết chóc.


Đêm nay Huyễn Nguyệt ma lâm lại đặc biệt yên tĩnh, ngoại trừ Hổ tộc, đại bộ phận tộc quần khác đều sớm bị Đại trưởng lão thu phục.

Hổ tộc biết Thú Hoàng của bọn họ vì bảo toàn bọn họ mà tự sát, bọn họ không thể cô phụ nỗi khổ tâm của Thú Hoàng.

Chúng an tĩnh lại, liếm láp vết thương tâm linh, chờ một ngày nào đó thực lực lớn mạnh, báo thù rửa hận cho Thú Hoàng.

Không biết ngủ bao lâu, Hổ Vũ chậm rãi tỉnh lại, hắn cảm giác được mình đang ở một nơi ấm áp, mở to mắt phát hiện mình đang được một nam tử trẻ tuổi ôm, lại đánh giá hoàn cảnh chung quanh, nơi này hẳn là một cửa hàng của nhân loại, có khả năng hắn được chủ nhân cửa hàng này cứu.

"Ồ, nồng độ linh khí ở đây không ngờ lại không kém khu vực trung tâm của Huyễn Nguyệt ma lâm bao nhiêu".

Hổ Vũ vô cùng kinh ngạc, hắn biết ở đế quốc Thiên Tần có ba nơi có linh khí nồng đậm như vậy, Huyễn Nguyệt ma lâm chính là một nơi, còn có hai nơi cách nơi này vô cùng xa xôi, hắn không thể nào truyền tống xa như vậy được, rốt cuộc đây là nơi nào?

Hổ Vũ một lần nữa dò xét nam nhân đang ôm hắn, ồ...!Lại là một phàm nhân không có linh lực ba động, thế nhưng làm sao có thể, ở địa phương như vậy lại là một phàm nhân.

Dương Phong dựa vào ghế, cúi đầu nhìn thấy U Minh Bạch Hổ đang nhìn mình, cười nói: "Ai u, tiểu lão hổ, ngươi tỉnh rồi à? Chậc chậc...!bộ da hổ này của ngươi sờ thật không tệ...", nói xong còn vuốt ve đầu hổ vài cái.

Hổ Vũ lập tức xù lông, lớn tiếng gầm lên, "Ngươi làm sao vậy? Bản hoàng đường đường là U Minh Bạch Hổ Địa Cảnh, từng là Thú Hoàng của Huyễn Nguyệt Ma Sâm, ngươi dám gọi ta là tiểu lão hổ, còn dám xoa đầu bản hoàng, quả thật không thể chịu đựng được, tuy rằng cảnh giới bản hoàng bây giờ rơi xuống đang ở thời kỳ suy yếu, nhưng tôn nghiêm của hổ không thể nhục, uy nghiêm của ma thú Địa Cảnh không thể nhục, bản hoàng cắn chết ngươi, tên phàm nhân kia."

Thế nhưng trong mắt Dương Phong, con hổ nhỏ này đúng là đang mở to đôi mắt long lanh đáng yêu, ngẩng đầu lên, vô cùng yếu ớt "meo" một tiếng...!Sau đó thì không còn gì nữa.
Ngay lúc đó, một đám bảy tám người bước vào cửa hàng, dẫn đầu là một gã lực lưỡng mặt sẹo, theo sau là mấy tên trông cũng chẳng ra gì, nào là mặt chuột nhọn hoắt, nào là mặt thịt mỡ, nào mặt đen hở cả lông ngực, nào lại chột mắt, nhìn sơ qua là biết ngay là đầu trộm đuôi cướp, nói chung chẳng có đứa nào tử tế!


Thấy có khách vào, Dương Phong đứng dậy tiến về phía mấy người, cất tiếng chào: “Chào mừng quý khách đến với cửa hàng.” Nói xong anh ta bước vào quầy.
Mấy người kia đánh giá cửa hàng một phen, sau đó nhìn Dương Phong, thì ra là một phàm nhân không có chút linh lực nào.

Tên cầm đầu mặt sẹo nhìn Dương Phong, nói: "Cửa hàng này của ngươi bán thứ gì vậy?"

Mấy người này là ác bá vùng này, chuyên môn giết người cướp của ở trong Huyễn Nguyệt Ma Sâm, gian dâm cướp bóc, vô ác bất tác, thật sự là tội ác chồng chất.

Bọn chúng mang theo túi "chiến lợi phẩm" đầy ắp ra khỏi Huyễn Nguyệt ma lâm muốn đi Thiên Phong thành tiêu dao khoái hoạt, khi đi ngang qua Thiên Ba Hồ nhìn thấy một căn nhà.

Tên một mắt trong đám người nhìn căn nhà kia, nói: "Lão đại, nơi này từ khi nào lại có một căn nhà vậy? Lần trước chúng ta vào Huyễn Nguyệt ma lâm còn chưa có mà."

"Cửa còn mở kìa, chúng ta qua đó xem là ai ở đây, nếu có thể thì chúng ta cũng không cần đi tay không." Tên mặt sẹo cầm đầu nói.

Thế là mấy tên không có ý tốt đi vào trong tiệm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui