Cậu xuyên qua rồi, cậu chỉ nhớ bản thân bị tai nạn, hình ảnh cuối cùng Cố Dương nhìn thấy là rất nhiều người vậy xung quanh cậu, một chữ thôi thật đau, Cố Dương từ nhỏ rất sợ đau, anh hai và anh ba thương cậu như vậy, nếu hai người họ biết cậu chết sẽ đau lòng như thế nào ? ba mẹ mất khi Cố Dương mới ba tuổi, cậu chỉ nhớ lúc đó anh hai rất ít khi về nhà, anh ba còn đi học nhưng hai người vẫn rất lo lắng yêu thương cậu ..
nhớ anh hai quá, muốn được anh ba dỗ cậu ngủ ..Càng nghĩ cậu càng suy sụp, đúng lúc này một giọng nói vang lên trong đầu cậu làm cậu giật mình : "xin chào ký chủ thứ 99, chúc mừng cậu thành công trói định với hệ thống trà xanh, xét thấy điều kiện của cậu thích hợp, hệ thống tiến hành trói định, một khi đã trói định sẽ không thay đổi được, xin hỏi ký chủ, cậu đồng ý ?".Cố Dương mơ màng, hệ thống là cái gì nha ? như nghe được tiếng lòng của cậu, 006 tiếp lời :"Khụ, đại khái là cậu trói định với tôi, sau đó đi qua các thế giới khác nhau hoàn thành nhiệm vụ, sau khi hoàn thành xong tất cả nhiệm vụ, đổi lại tôi sẽ cho cậu thực hiện một nguyện vọng của mình ".Nha, vậy nếu tui hoàn thành, tui có được về nhà không, 006, tui nhớ hai anh tui lắm, giọng cậu bé nhẹ nhàng thốt lên, ai nghe được nhất định sẽ hận không thể nuông chiều cậu .006 thầm nghĩ, ký chủ lần này mình trói định có phải quá mềm hay không ? " xin hỏi ký chủ, cậu đồng ý trói định với hệ thống hay không, nếu cậu không đồng ý, cậu lập tức sẽ chết ."Cố Dương mềm mại nói :" nha, tui đồng ý nhưng mà tui không biết làm như thế nào công lược bọn họ nha " - bỏ đi, cậu muốn về nhà, có bất kì cơ hội nào cậu cũng sẽ thử, dù sao sống làm nhiệm vụ cũng tốt hơn so với chết.006 đáp lời :" Đinh, chúc mừng kí chủ thành công buộc định, trở thành kí chủ thứ 99 của hệ thống trà xanh, bây giờ sẽ bắt đầu truyền tống vào thế giới đầu tiên, ký chủ xin hãy chuẩn bị "Vừa dứt lời, Cố Dương thấy đầu đau như búa bổ, cậu mím chặt môi nhỏ, lượng lớn kí ức chảy vào trong đầu, khoảng 10 phút qua đi, cậu mở miệng " 006?." Tôi đây, ký chủ ".Cố Dương thở phào, bắt đầu nhìn xung quanh, cậu đang ngồi trên giường lớn, cậu bước xuống giường tìm phòng vệ sinh, nhìn vào trong gương đây vẫn là gương mặt kiếp trước của cậu, có điều màu tóc hơi ngả nâu và xoăn nhẹ, cậu rửa mặt sau đó hỏi : 006, bây giờ tui phải làm gì nha ?.Ở thế giới này cậu tên là Trình Dương, thiếu gia nhỏ nhà họ Trình, trên cậu có một người anh, tên Trình Diệp, người ngoài nhìn vào sẽ luôn nghĩ hai người là anh em ruột tình cảm rất tốt, thầm cảm thán tuy ông bà Trình mất rồi nhưng hai anh em vẫn rất yêu thương nhau, nhưng bí mật hào môn không đơn giản như vậy, Trình Diệp cũng chính là công chính của thế giới này, ngoài mặt ôn nhu thân sĩ nhưng nội tâm hắn đen tối hơn ai hết, 17 tuổi khi biết được ba hắn, tức Trình Du đem đứa con trai của mối tình đầu về nhà nuôi dưỡng,còn trải sẵn đường cho nó, mà hắn và mẹ mình, chỉ là hòn đá kê chân cho ông ta phát triển sự nghiệp, từ đó hắn không coi đứa em này vào mắt, một đứa nhóc mới cao trung có thể làm gì.
hắn quá tự tin cho đến khi hắn 25 tuổi, ba mẹ hắn qua đời trong một vụ tai nạn, luật sư đem di chúc đến nhà, trong di chúc điều khoản có ghi rõ, đứa em không cùng huyết thống Trình Dương kia của hắn vậy mà hưởng tới 40% cổ phần, khi Trình Dương 18 tuổi sẽ tiếp nhận cổ phần công ty, hắn đã đánh giá thấp Trình Dương rồi, cũng thầm cảm thán lão già Trình Du thế mà đâm cho hắn một kích như vậy, bây giờ trình Dương mới 15, còn ba năm, trong vòng một năm hắn phải chăm sóc cho người em này của hắn thật tốt.
Sau khi xem qua nội dung cốt truyện, Cố Dương mím môi, gương mặt nhỏ xinh ủ rũ :" 006, Trình Diệp đáng sợ quá " - tuy cậu không biết thế giới hào môn sẽ như thế nào nhưng cậu cũng từng có tình yêu thương của anh trai, cậu không biết phải làm như thế nào nha.006 thấy cậu như vậy cũng lo theo, nhẹ giọng an ủi cậu " Dương Dương, cậu chỉ cần làm cho hắn thích cậu là được nha".Ừm, chỉ cần làm Trình Diệp thích cậu là được .Nguyên chủ Trình Dương khi còn nhỏ sống rất cực khổ, từ khi hiểu chuyện hắn đã biết mình không có ba, đêm nào hắn cũng thấy mẹ khóc, mẹ hắn luôn dành tất cả những gì tốt nhất cho hắn, với hắn mẹ là tín ngưỡng là mục đích sống, dù có khổ cực có bị bắt nạt hắn cũng nhẫn nhịn cho đến khi hắn nhận được cuộc điện thoại báo từ bệnh viện : mẹ hắn bị ung thư giai đoạn cuối, hắn suy sụp thấu hận ông trời cũng hận luôn người ba chưa biết mặt, nếu không phải ông ta hắn và mẹ sẽ không đến nước đường cùng như vậy, ngày cuối cùng gặp mẹ là ở trong bệnh viện, lúc đó hắn còn đi làm thêm trả nợ tiền bệnh viện cho mẹ, lúc chạy đến bệnh viện, mẹ đưa cho hắn tờ giấy là địa chỉ công ty của Trình Du, nhờ ông ấy giúp đỡ.
sau khi lo ma chay cho mẹ xong xuôi hắn đến gặp Trình Du, ông ta ôm hắn vào lòng khóc hỏi về mẹ hắn, trong lòng hắn mỉa mai nhưng ngoài mặt lại đau lòng buồn bã, khi biết mẹ hắn qua đời, ông ta nhận hắn làm con và hứa hẹn cho hắn một tương lai tươi sáng, hắn không quan tâm lắm, trong đầu hắn chỉ nghĩ làm thế nào để khiến ông ta trải qua dư vị giống như mình mà thôi.Sau đó hắn được đưa về Trình gia, lần đầu gặp mặt Trình Diệp, khi thấy Trình Diệp từ trên cao nhìn xuống hắn bằng con mắt coi thường, hắn nghĩ vì sao Trình Diệp lại có cuộc sống tốt hơn mình,hắn cụp mắt thầm thề sẽ giành lấy tất cả của Trình Diệp, tất cả.
Nội tâm hắn vặn vẹo đến mức sợ hãi.
đêm nào hắn cũng suy tính, làm cách làm thân với Trình Du, lấy lòng hai mẹ Trình Diệp, nhưng tưởng chừng mọi chuyện thuận lợi, không biết vì lí do gì hắn té cầu thang, và Cố Dương xuyên qua .Cố Dương cảm thán một hồi lâu, sau đó cửa phòng mở ra, người đàn ông cao lớn bước vào, đập vào mắt Cố Dương là gương mặt đẹp trai không góc chết, cặp kính càng làm hắn thêm phần thân sĩ nhưng Cố Dương biết, chẳng qua hắn đeo kính để che giấu sự hung ác trong đôi mắt hắn mà thôi.
Trình Diệp bước vào phòng, thấy em trai hắn ngồi ngơ ngác nhìn hắn,trong lòng hắn mỉa mai diễn rất đạt, ngoài miệng tỏ vẻ yêu thương nói : " Dương Dương dậy rồi sao, sao lại ngồi ngốc ở đó, hửm ?" thầm tiếc nuối cho gương mặt này, vẻ mặt hắn tối lại."Anh hai ?" - Cố Dương khô khan nói, giọng cậu mềm mại như bé mèo sữa, nhưng khi vào tai Trình Diệp, hắn nhướng mày lên một lúc rồi nhìn chằm vào cậu." Ngủ đến ngốc rồi sao?" vừa nói hắn đưa tay xoa nhẹ mũi cậu, thập phần là người anh hoàn mỹ yêu thương em trai nhưng trong lòng đầy sự chán ghét.Cố Dương nhìn vào mắt hắn thấy sự chán ghét sượt qua trong lòng cậu càng ủy khuất, Trình Diệp ghét mình như vậy, cậu có thể hoàn thành nhiệm vụ không nha..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...