KHÔNGGG...- A Dư, A Dư của ta, ngươi mau tỉnh lại đi, ta hối hận rồi, hối hận rồi, cầu xin ngươi, đừng bỏ ta mà đi.
Đôi mắt Ma Thiên Vũ cháy xuống hai dòng huyết lệ, cơ thể hắn bộc phát một luồng khí tức u ám, lạnh lẽo.
" ầm"
Ma Thiên Vũ vậy mà lâm trận đột phá Thiên Tôn sơ kì, không chỉ khí tức ngay cả sức mạnh trong cơ thể hắn cũng trở nên mơ hồ không rõ, Thiên Tôn là cảnh giới cao nhất, con người đạt đến cảnh giới này chính là có thể trường thọ cùng trời đất, nhưng rất khó có thể phá vỡ được xiềng xích của thiên đạo, nếu không cũng không có ít người đạt thành tựu Thiên Tôn như vậy.
Ma Thiên Vũ cười nhưng nước mắt lại không kiềm chế được chảy xuống, hắn vuốt ve khuôn mặt trắng bệch của Lạc Dư lẩm bẩm:
" bất tử nhưng không có người ở bên cạnh thì còn có ý nghĩa gì nữa chứ" .
Hắn nhẹ nhàng đặt thân thể Lạc Dư xuống bên cạnh, hôn lên môi cậu, nhỏ giọng nói:
- A Dư, đợi ta một chút, rất nhanh thôi, ta sẽ đưa ngươi về đoàn tụ với cha mẹ ngươi, người thân của ngươi...
Hắn đứng dậy, Hấp huyết kiếm tỏa ra khí tức u ám tiến về phía Liễu Thanh Trì.
" Xẹt"
" phụtttt"
Liễu Thanh Trì bị một kiếm này làm bị thương nặng, hắn cắn răng cầm Thanh lam kiếm đứng dậy đâm về phía Ma Thiên Vũ.
"phụt"
"phụtttt "
....
Hắn hộc ra mấy ngụm máu, cơ thể nhuốm đầy máu đỏ tươi nằm im không cử động được.
Ma Thiên Vũ không cảm xúc liếc nhìn bộ dạng thảm hại của Liễu Thanh Trì, hắn chỉ kiếm về phía hắn ta:
- Chết đi.
Mục Ninh nhìn Liễu Thanh Trì bị hành hạ, sắp bị Ma Thiên Vũ giết chết, không chịu được mà chạy lên chắn trước người hắn, nhìn Ma Thiên Vũ nói:
- Đại nhân, thuộc hạ cầu xin người, hãy tha cho huynh ấy một mạng.
Ma Thiên Vũ lạnh băng nhìn hắn:
- Ngươi nghĩ, ngươi bây giờ có tư cách gì để cầu xin ta.
Mục Ninh trầm mặc, hắn quỳ xuống trước mặt Ma Thiên Vũ :
- Thuộc hạ nguyện ý chết thay Liễu Thanh Trì, chỉ mong ngài đại nhân đại lượng tha cho hắn.
Ma Thiên Vũ bật cười, hắn thở dài, âm thanh chỉ một mình Mục Ninh nghe thấy:
- Mục Ninh a, Mục Ninh, hai chúng ta thật giống nhau, đều vì tình mà đi đến bước đường này, ta, thật sự mong ngươi...!có được một kết cục viên mãn, đừng như ta ...!và A Dư.
Mục Ninh nhìn thân ảnh cô độc của Ma Thiên Vũ nhẹ nhàng cười một tiếng:
- Nhất định.
Ma Thiên Vũ ôm Lạc Dư trở lại Lạc gia ở phàm giới, hắn tự tay chôn cất Lạc Dư bên cạnh mọi người.
Hắn mỉm cười đem những món Lạc Dư thích ăn nhất đặt xuống trước mộ của cậu nhẹ giọng nói:
- A Dư, ta đã làm những món ngươi thích nhất nè, ngươi cứ từ từ ăn nha.
- Ngươi phải đợi ta a, ta chuẩn bị một chút rồi cũng sẽ đến tìm ngươi, ngươi không được đi trước đâu đó.
Ma Thiên Vũ ngồi bên cạnh mộ phần Lạc Dư nói không ngừng, hắn giành ba ngày trồng các loại thảo dược ,hoa lá và thiết lập cấm chế toàn bộ Lạc gia, làm xong hắn vỗ vỗ tay đứng trước bia mộ Lạc Dư cười vui vẻ:
- A Dư, đợi ta một chút, ta tới ngay đây, ta sẽ không để ai bắt nạt ngươi đâu.
Thân thể hắn lóe lên tiến vào trong mộ phần Lạc Dư
" ầm"
Một tiếng trầm đục vang lên, trên bầu trời bỗng nhiên đổ một trận mưa máu tang thương khiến cho người khác không nhịn nổi mà rơi nước mắt.
Trong tổ địa Lạc gia, Ma Thiên Vũ vừa chết, tất cả mọi cây cối trong này lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy mà nhanh chóng phát triển một cách thần kì.
/ ting/
/520 đang trong quá trong quá trình kích hoạt/
/ Chào mừng ngài đã trở lại/
/ Chuẩn bị mở cổng không gian/
/3 2 1/
/Rời đi/
Ở một tinh không xa xôi, người nam nhân có đôi mắt màu tím lạnh nhạt nhìn con hắc xà, 520 giật giật miệng nói:
- / Chủ thần, chỉ số tình cảm của ngài hiện giờ là 7 %/
- Đưa ta đến thế giới tiếp theo.
Con hắc xà ngây ra một chút rồi nhanh chính phản ứng lại, nói:
-/ Dạ, Dạ, chuẩn bị truyền tống, 3 2 1 /
Người đàn ông đó nheo mắt
" A Dư, lần này ta nhất định sẽ cho ngươi một đời bình an"
..........!END .........
Giới thiệu thế giới tiếp theo - Anh em tốt là nhân thú.
Lạc Dư nhìn con chó ngao tây tạng to ngang ngửa mình hết hồn, cậu cười gượng ngồi xuống trước mặt nó nói:
- Ờm, sau này ta sẽ gọi ngươi là Nhiên Nhiên ha, tên này rất hay.
"...."
Vũ Nhiên câm nín, anh không tin được thằng bạn nối khố của mình, ở sau lưng anh lại coi anh là một con cẩu??? Tuy bây giờ anh là cẩu thật.
...
Lạc Dư vừa nhéo nhéo tai Vũ Nhiên vừa âm thầm cười vui vẻ, chậc, bắt nạt đối tượng công lược thật không tệ a.
Ba năm sau,
Vũ Nhiên cười ma mị:
- Không phải rất thích bắt nạt tôi sao, nào, lại đây tiếp tục đi.
Lạc Dư khóc không ra nước mắt, cậu dùng đôi mắt đẫm nước nhìn Vũ Nhiên:
- Mình thật sự không cố ý, ai biết cậu lại biến thành một con...
- Hửm ?
Lạc Dư cười haha:
- Không có gì, không có gì..
Lạc Dư ai oán nhìn Vũ Nhiên " tên bạo quân này"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...