Lạc Dư cứng đờ nhìn người nam nhân ngồi trên đài cao, cậu cúi thấp đầu cố gắng đem độ tồn tại hạ xuống mức thấp nhất.
Ma Thiên Vũ ánh mắt như có như không liếc nhìn Lạc Dư, hắn nhìn Lạc Dư cúi gằm mặt ý cười trong mắt Ma Thiên Vũ càng đậm.
Hắn làm như không có việc gì mà nhìn Đan các Các chủ, mọi người lúc này đã đến đủ hết, Đan các chủ lúc này mới đứng dậy nói:
- Đa tạ các vị đã đến tham dự Đan các đại hội..
- Sau đây cũng không kéo dài thời gian của mọi người nữa, Đan các đại hội xin chính thức được bắt đầu.
Những tiếng vỗ tay ầm ầm vang lên, trọng tài đứng giữa sân thi đấu nói:
- Sau đây xin mời tất cả các thí sinh lên lên thi đấu.
Trận đấu này diễn ra khá lâu, luyện thần đan cần ít nhất 3 đến 4 ngày, đây mới chỉ là thần đan cấp thấp, muốn luyện đan dược tôn cấp,đế cần thời gian nhiều hơn rất nhiều.
Lạc Dư luyện một viên bách chuyển đan tôn cấp trung phẩm, với năng lực của cậu, trong vòng bốn ngày chỉ có thể luyện ra loại đan dược Tôn cấp này thôi.
Ma Thiên Vũ dịu dàng nhìn người đang chăm chú luyện đan bên dưới, hắn và A Dư thật sự rất có duyên, những tên vô dụng kia mất bao nhiêu thời gian cũng chẳng tìm ra người.
Hắn tùy tiện rời khỏi ma cung vốn chỉ muốn ra ngoài dạo một chút vậy mà lại gặp được người .
Bốn ngày nhanh chóng qua đi, Lạc Dư bằng một viên bách chuyển đan Tôn cấp trung phẩm giành thắng lợi.
Cậu nhận lấy quả huyết hoán rồi quay đầu lập tức rời đi, khi cậu vừa đi qua Ma Thiên Vũ thì bị câu nói của hắn làm sắc mặt đằng sau lớp mặt nạ trở nên lạnh lẽo.
- A Dư, cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi.
Lạc Dư không nhìn hắn, cậu ra ngoài lôi mèo mướp thúi nhanh chóng rời đi.
250 có chút nghi hoặc:
- Ế, Lạc Dư, chúng ta sao lại rời đi sớm như vậy a.
Lạc Dư lạnh mặt, nói:
- Không đi thì để tên La Thiên Vũ, không, phải gọi là Ma Thiên Vũ tới bắt chúng ta à.
Vừa nhắc đến Ma Thiên Vũ, sắc mặt 250 liền trở nên kích động:
- Lạc Dư, vậy cậu còn không mau làm nhiệm vụ đi a, tên đó dù gì cũng tự tìm đến, sao chúng ta lại không bắt lấy cơ hội lần này được chứ.
Lạc Dư không để ý đến nó, ánh mắt lạnh lẽo nói:
- Mi mau trở lại không gian hệ thống đi.
250 thở dài thườn thượt, bất đắc dĩ hóa thành một luồng sáng rồi biến mất.
250 vừa biến mất, Lạc Dư liền không dừng lại hướng đến bên ngoài chạy đi.
Mắt Lạc Dư hơi đỏ lên, lúc này cậu không còn lạnh nhạt, bình tĩnh nữa, cậu không muốn tha thứ cho hắn, không muốn, hắn là người đã hại chết người thân của cậu, cậu không muốn.
Khuôn mặt Lạc Dư sai lớp mặt nạ đã trở nên trắng bệch, khung cảnh đẫm máu hai mươi năm trước cậu vẫn còn nhớ rõ, tất cả mọi người, cha mẹ của cậu đều bị Ma Thiên Vũ chấn nát, cậu không phân biệt được ai với ai, tất cả chỉ là một vũng máu.
Lạc Dư cảm thấy có chút khó thở, cậu hít một hơi thật sâu ép bản thân phải trấn định lại.
Ma Thiên Vũ nhìn thấy Lạc Dư rời đi thì hướng Đan các chủ nói một tiếng:
- Đã xong rồi, vậy thì ta đi trước đây.
Các chủ Đan các sắc mặt có chút khó coi, người thắng đã chạy, bây giờ lại đến Ma Tôn cũng đi, đây là coi Đan các bọn họ là cái gì chứ
.
Nhưng ông ta cũng không nói gì, cười gượng đứng dậy muốn tiễn Ma Thiên Vũ thì hắn phất tay nói:
- Không cần đâu.
Nói xong liền biến mất tại chỗ, hướng hắn rời đi chính là nơi Lạc Dư biến mất.
Cách Đan thành vạn dặm, Lạc Dư cảnh giác nhìn xung quanh đến khi xác định chắc chắn không có người theo đuôi mới thở nhẹ ra, đột nhiên một mùi hương bạc hà quen thuộc ập tới kèm theo đó giọng nói trầm khàn vang lên:
- A Dư, bắt được ngươi rồi.
Mắt Lạc Dư mở lớn, sao cậu không hề phát hiện ra sự hiện diện của Ma Thiên Vũ chứ,tu vi của hắn rốt cuộc là cao đến đâu chứ.
Ma Thiên Vũ từ đằng sau ôm lấy Lạc Dư, răng nanh khẽ cắn vào vành tai mẫn cảm của cậu khiến Lạc Dư rùng mình co rúm người lại.
Tầm nhìn cậu dần trở nên mơ hồ, buồn ngủ quá.
Ma Thiên Vũ ôm lấy cơ thể mềm oặt của Lạc Dư hôn lên khóe môi cậu, nói:
- A Dư, sau này chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa.
Ma cung,
Lạc Dư mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, đầu óc cậu vẫn chưa tỉnh táo.
Cậu ngơ ngác nhìn tẩm điện xa hoa trước mắt nghi hoặc, đây là đâu a.
Lạc Dư nhìn sợi xích trắng ngà trên chân mình, cậu híp mắt, sợi xích này là dùng Thần thiết cấp 20 chế tạo thành, cậu không phá được.
Lạc Dư nhíu mày hỏi 250 :
- Có thể tháo nó ra được không?
-/ 1000 tích phân/
- /Đổi/
Tuy Lạc Dư có chút đau lòng, nhưng cậu không thể ở đây được.
Cậu đã không thể giết Ma Thiên Vũ để báo thù cho những người trong Lạc gia được, cậu không đủ tàn nhẫn để giết người mình thích, nhưng cậu sẽ không đồi bại đến nỗi ở bên kẻ thù đã diệt tộc mình.
-/ Xác định/
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...