Sắc mặt Nhan Mặc biến đổi, hắn vội vàng xem hết tất cả camera trong nhà, muốn tìm ra thân ảnh của Lạc Dư.
Không có
Nhan Mặc chuyển sang nhìn camera bên ngoài, Lạc Dư hắn không thấy nhưng lại nhìn thấy mấy chiếc xe màu đen đỗ trước cổng.
- Hừ.
Dám ngang nhiên đem người của hắn đi, đúng là không biết sống chết mà.
Nhan Mặc dùng tốc độ nhanh nhất chạy về nhà theo sau hắn còn có không ít những chiếc xe màu đen tuyền.
- / Kí chủ, Nhan Mặc đang trở về.
/
Lạc Dư giật mình, cậu quay mặt sang nhìn Vân Duật.
- Trong nhà có rất nhiều camera, giờ này nhất định Nhan Mặc cũng phát hiện ra chúng ta bỏ trốn rồi, phải nhanh hơn nữa.
Vân Duật gật đầu ra lệnh.
- Nhanh lên.
Không bao lâu sau bọn họ đã đến sân bay, Lạc Dư một bên đem đồ cùng vé máy bay đi lên, một bên nói chuyện với 250.
"Mèo mướp thúi, mau tìm chỗ nào mà hai tên kia không thể nào tìm được để ta đến đó trốn.
"
250 không thèm quan tâm.
- / Kí chủ a, cậu đi đâu thì đi sao lại bắt bổn bảo bảo tìm chỗ bí mật cho chứ, tiêu chỉ của bổn bảo bảo chỉ là làm nhiệm vụ thôi.
/
Lạc Dư cười lạnh, sắc mặt cậu trầm xuống không một chút cảm xúc.
"Mèo mướp thúi, mi nghĩ độ hảo cảm sẽ tăng nữa sao.
"
- / Vậy là có ý gì?/
250 nghi hoặc không hiểu, tuy độ hảo cảm đã dừng lại mức 95% lâu rồi nhưng đó không có nghĩa là sẽ không tăng lên nữa nha.
"Ha, tên Nhan Mặc đó đối với ta chỉ có chiếm hữu, hắn yêu ta nhưng cách đối xử của hắn lại không có sự trân trọng.
"
"Tình cảm thật của Nhan Mặc chỉ sợ còn chẳng đạt tới mức 80% đi, vài năm sau có thể hắn vẫn nhốt ta lại trong nhà, bên ngoài lại âm thầm cưới nữ nhân khác đi, cái này không phải là không thể.
"
- /! / Cũng có lí.
"Mau tìm chỗ cho ta trốn, ta đảm bảo với ngươi không đến nửa năm độ hảo cảm sẽ đầy.
"
250 do dự một chút xong lập tức gật đầu.
- / Cậu cứ lên máy bay sang Anh Quốc trước đi, đến lúc đó tôi chỉ cho cậu chỗ trốn.
/
Đạt được ý nguyện lúc này Lạc Dư mới gật đầy mỉm cười, vẻ mặt của cậu cũng thả lỏng không còn căng thẳng như trước.
Phù
Cậu phải ép hai tên kia đập cái căn hầm điên rồ kia đi, nếu không sớm muộn gì cậu với Vân Duật cũng bị bọn họ làm nghẻo trên giường.
Lúc Nhan Mặc chạy đến sân bay thì chuyến bay của Lạc Dư đã cất cánh được mười phút.
- Đáng chết.
Điện thoại trong tay bị Nhan Mặc hung hăng đập nát, ánh mắt hắn tràn đầy sự điên dại không thể kiểm soát được.
- Chuẩn bị phi cơ riêng, điều tra chuyến bay của A Dư, tìm địa điểm em ấy đến cho tôi.
- Vâng, thưa thiếu gia.
3 tháng sau,
Nhan Mặc vò đầu bức tai, ba tháng rồi, ba tháng thời gian hắn vẫn không có được một chút manh mối nào về Lạc Dư, hắn đã lật tung Anh Quốc lên nhưng ngay cả bóng lưng cũng không thấy, hắn sắp phát điên rồi.
- !
Doãn Phong ngồi đối diện sắc mặt cũng tối tăm mù mịt.
- Tra hỏi thế nào rồi.
Cậu ta đã cho người bắt cha Vân đem về nhốt vào truy hỏi, nhưng đáp án nhận được lại chỉ là hai chữ "không biết".
Hai người đàn ông ngồi trong căn phòng tối tăm, khói thuốc bay lượn lờ khắp mọi ngõ ngách, mùi gay mũi xộc vào mũi hai người nhưng họ chẳng có chút phản ứng nào.
- Vân Duật, Vân Duật, em mau về đi, anh sắp không chịu nổi rồi.
Doãn Phong nằm phịch xuống ghế ôm đầu, Nhan Mặc nhìn cậu ta thở dài cũng nằm xuống nhắm mắt lại, bộ dạng của hắn cũng thảm hại chẳng kém, râu ria mấy tháng chưa cạo, rõ ràng mới 19 tuổi nhưng nhìn chẳng khác gì người 30 tuổi.
- Uống rượu không?
Nhan Mặc lấy ra hai chai rượu đặt tiền đưa cho Doãn Phong một chai, còn mình thì mở nắp tu ừng ực.
A Dư
A Dư của anh.
Em rốt cuộc đã đi đâu rồi, trở về được không.
Những giọt nước trong suốt từ trong hốc mắt chảy xuống, Nhan Mặc khổ sở co người lại thành một đoàn.
Hắn rất nhớ người kia, rất nhớ.
A Dư, em trở lại với anh đi, anh sẽ nghe lời mà, chỉ cần em không muốn anh sẽ không bắt em làm gì hết, cầu xin em, trở về với anh đi.
Hai người ở trong phòng ngày ngày làm bạn với rượu, chỉ có điều, càng uống, họ càng không quên được người trong lòng, càng uống, họ càng nhớ, trái tim lại càng đau.
- A Dư, anh xin lỗi, xin lỗi.
Ting ting ting
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, hai người ở trên ghế giật mình bật dậy.
- Alo.
Doãn Phong cũng chạy sang nhìn chằm chằm vào điện thoại.
- Xin chào.
Một giọng nói quen thuộc vang lên, Nhan Mặc xúc động bật khóc.
- Hai người vẫn khỏe chứ.
Lạc Dư nhàn nhã ngồi ngoài bờ biển nghịch nước, Vân Duật xây xong một tòa lâu đài chạy đến hóng.
- Thế nào rồi, sao không ai trả lời vậy?
Doãn Phong nghe thấy tiếng của Vân Duật khóc nức nở kêu oa oa.
- Oaaa, Vân Duật, em mau trở về với anh đi, không có em anh sống không nổi, căn hầm gì đó kia anh cũng cho người đập rồi, từ giờ trở đi anh không bắt em làm chuyện đó nữa, cái gì anh cũng đều nghe theo em hết, chỉ cần em quay lại với anh thôi, huhu.
Cậu ta nói một tràng dài chỉ sợ hai người đột nhiên cúp máy.
- !
- !
- Oa oa, hức, Vân Duật, anh sai rồi, huhu, anh sai rồi mà.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...