Lạc Thủy trở thành hoàng đế đời tiếp theo, mọi thứ bị phá hủy đều được xây dựng phục hồi lại như cũ.
- Hoàng thượng, sắp đến sẽ là đại điển tuyển phi, người cũng nên.
.
tìm hoàng hậu rồi.
Nụ cười nhàn nhạt trên môi Vu Uyên biến mấy không còn một mảnh, sắc mặt hắn trầm như nước nhìn chằm chằm vị đại thần vừa nói.
Lạc Thủy thoáng liếc mắt nhìn qua phía Vu Uyên thấy mặt hắn đen như vậy liền nhịn không được cong môi cười, Vu Uyên a, không ngờ ngươi cũng có ngày lo được lo mất.
- Được.
Giọng Lạc Thủy vừa vang lên các đại thần bên dưới lập tức vui mừng ra mặt, chỉ có mỗi tên thái giám nào đó sị mặt xuống, toàn thân toát ra một luồng khí lạnh băng.
Vu Uyên trừng mắt nhìn Lạc Thủy, giỏi lắm, đã nằm dưới thân ta rồi mà còn muốn tìm nữ nhân, đợi đến lúc trở về ta xem ngươi giải thích như nào, nếu không! hừ, đừng hòng xuống giường được.
Tóc gáy dựng đứng, Lạc Thủy đột nhiên cảm thấy bất an, cảnh giác nhìn Vu Uyên.
- !
Hai ánh mắt chạm nhau, Vu Uyên cong môi nhìn xuống phía dưới, Lạc Thủy giật mình theo bản năng kẹp chặt chân.
Tai Lạc Thủy đỏ lên, hắn trừng mắt nhìn Vu Uyên vỗ bàn nói,
- Mọi chuyện hôm nay đến đây thôi, bãi triều.
Nói xong liền vội vàng đứng lên muốn chạy đi tìm chỗ trốn, hắn mà không trốn nhanh bị tên Vu Uyên này bắt được liền toi đời, ngày mai đứng nói lên triều, xuống giường chỉ sợ còn khó.
- Hoàng thượng, người đi đâu mà vội vậy.
Vu Uyên nghiến răng nghiến lợi nói, Lạc Thủy cười gượng,
- Ta có việc, ngươi đi làm việc của mình đi.
Vu Uyên nhướn mày từ đằng sau ôm lấy vòng eo thon gọn của hắn mỉm cười giống như ác ma,
- Làm việc của mình? chậc, Lạc Thủy, ngươi không biết việc ta phải làm mỗi ngày! chính là th** ngươi sao.
Lạc Thủy nghe những lời hắn nói thật muốn tìm một cái lỗ chui xuống, tên dam ma này, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện đó, hừ.
- Ta thật sự có việc, tối "làm" có được không ~
Lạc Thủy lúc trước tiếp xúc không ít với Lạc Dư, thứ duy nhất hắn học được từ cậu không phải võ thuật, mà là làm nũng, ặc, lúc trước tưởng nó không có ích, ai ngờ.
.
- Ừm, vậy đến ngự thư phòng thôi.
Vu Uyên quả nhiên bị hắn thuyết phục, nếu Lạc Dư có mặt ở đây thì chắc chắn sẽ đoán được tên Vu Uyên này muốn giở trò, nhìn cái ánh mắt ám trầm đó không đoán được hắn muốn làm gì mới là lạ, chỉ có Lạc Thủy là ngốc, tin vào lời của mấy tên **** ***** thượng não này thôi.
- Thật sao.
Mắt Lạc Thủy tỏa sáng, Vu Uyên nhếch môi cười nắm lấy tay hắn,
- Còn không đi là ta đổi ý đó.
- Ah, đi, đi chứ, mau lên.
Lạc Thủy co cẳng chạy về phía ngự thư phòng, hắn khổ não nghĩ, haiz, bao giờ mới thoát khỏi cái tên Vu Uyên này đây, hắn không muốn bị đè nữa a.
Lạc Thủy ở thư phòng xử lí tấu chương đến tận đêm khuya, Vu Uyên đứng bên cạnh nhìn hắn, ánh mắt càng trở nên thâm thúy, ducvong dưới thân không kìm được ngẩng đầu lên.
- Lạc Thủy, ngươi làm xong chưa vậy.
Vu Uyên nheo nheo mắt nói, Lạc Thủy cảm thấy nguy hiểm, hắn giật giật miệng cười gượng nói:
- Ừm, sắp xong rồi, nếu ngươi mệt thì đi ngủ trước đi.
Vu Uyên lách vào giữa hai chân hắn thổi khí nóng:
- Vậy để ta thoải mái trước đi rồi ta đi ngủ.
Vu Uyên cởi bỏ những thứ vướng víu bên dưới bắt lấy tiểu Lạc Thủy sờ sờ.
- Ưm! Vu Uyên, đừng.
Lạc Thủy run rẩy nói, Vu Uyên nhếch miệng không chê bẩn ngậm lấy.
- A.
Lạc Thủy trực tiếp bị hắn làm đến b*n, hắn dùng đôi mắt ngập nước nhìn Vu Uyên,
- Hức.
.
- Ngoan, chúng ta làm một lần ở đây, được không.
Làm Lạc Thủy ở thư phòng mới chính là mục đích chính của hắn,
- Ngươi đừng như vậy, nơi này không thể được.
Lạc Thủy nức nở, Vu Uyên hôn hôn lên khóe môi hắn dịu dàng.
- Không sao, cảm giác rất tốt mà, không phải sao.
Vu Uyên nhấc bổng Lạc Thủy lên để hân ngồi lên người mình, một tay cho xuống dưới xoa nắn nếp nhăn ở *** *****.
- Ách! A.
Vu Uyên đưa một tay vào bên trong,
- Ừm, được rồi.
Phốc
Một nhát nút cán, cả hai người đồng thời thỏa mãn thở ra.
Vu Uyên bắt đầu di chuyển, từng nhát từng nhát đem thứ đó của mình tiến vào nơi sâu nhất.
- Ân.
.
ưm.
"!.
"
Mấy ngày sau đại điển tuyển phi liền diễn ra, Lạc Thủy chỉ tay chọn theo ý của Vu Uyên.
- Người đó, người đó, đó nữa.
Những người không được chọn thì thất vọng lui xuống, Vu Uyên gật đầu, những nữ nhân hắn kêu Lạc Thủy chọn đều là những người có khả năng thụ thai cao, đợi có hoàng tử rồi thì hắn nhất định sẽ diệt sạch, Lạc Thủy chỉ có thể là của một mình hắn.
Bắt đầu từ ngày đó, tối đến Lạc Thủy phải đến ít nhất một cung để làm nhiệm vụ sinh bảo bảo, nửa đêm canh ba thì bị tên đáng chết nào đó gọi tỉnh trở về để bị "làm".
Chuyện này kéo dài đến khi có một cung nhân có hỉ mới dừng lại, Lạc Thủy mếu máo,
- Vu Uyên, ta rất mệt.
- Hừ, ta thấy ngươi sinh lực rất dồi dào mà, ngoan ngoãn để ông đây làm ngươi đi.
Giọng ai đó tràn đầy mùi dấm chua, Lạc Thủy khổ sở, đợi có hoành tử hắn nhất định sẽ đuổi hết đám cung nhân đó đi, mệt chết đi được.
( Cảm ơn mn đã góp ý, đừng quên bộ này có phần 2 nha, mn để lại cmt thật nhiều thế giới, bộ này không được thì nhất định sẽ có mặt ở phần 2, mik k quên ai đâu, hì hì).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...