Ba ngày sau,
- A Dư, hôm nay ta tự tay xuống bếp nấu món ngươi thích nè, mau ăn đi.
Áo Tư Nhĩ đặc kéo Lạc Dư đến bàn ăn,
- Ơ, mọi lần không phải ngươi chê phiền, không muốn nấu sao.
Lạc Dư nghi hoặc,
- Có chuyện gì sao.
Áo Tư Nhĩ Đặc bật cười, hắn kéo cậu vào lòng siết chặt,
- Không phải, A Dư nghĩ quá nhiều rồi.
Áo Tư Nhĩ đặc hung hăng hít hà hương quýt trên người Lạc Dư,
- Sao vậy?
Lạc Dư cảm thấy tên này hôm nay có điểm gì đó quai quái, Áo Tư Nhĩ Đặc đặt cắm lên vai cậu nhỏ giọng,
- Để ta ôm ngươi thêm một chút, một chút thôi.
Lạc Dư có chút bất an, chắc chắn có chuyện gì đó.
Đến tối,
- A Dư, ngươi vẫn còn đợi ta sao.
*Gật đầu*
- Không có ngươi ta không ngủ được.
Lạc Dư ủy khuất nói, Áo Tư Nhĩ Đặc bật cười chọt chọt cái trán trơn bóng của cậu, sủng nịnh nói:
- Ngươi đó, bao nhiêu tuổi rồi mà còn không chịu lớn hả, phải học ngủ một mình đi nha.
Lạc Dư chu môi,
- Lúc trước ngươi đâu có nói thế a.
Hắn càng nói mấy lời như vậy thì cậu càng bất an, không phải hắn muốn bỏ cậu đi đấy chứ, Lạc Dư kéo kéo y phục Áo Tư Nhĩ Đặc mắt ươn ướt nói:
- Áo Tư.
- Hửm? Sao vậy.
Lạc Dư lắc đầu, cậu chỉ muốn xác nhận rằng hắn vẫn ở bên mình thôi.
Áo Tư Nhĩ Đặc thổi tắt nến, hắn trèo lên giường ôm cậu vào lòng,
- Ngoan, đừng sợ, có ta ở đây rồi.
Lạc Dư phồng má,
- Ngươi không được đi đâu hết, nhất định phải ở bên ta nha.
- Ây, ta vẫn ở đây mà, đừng lo nghĩ linh tinh.
Áo Tư Nhĩ Đặc thở dài một tay vùi đầu cậu vào trong lồng ngực mình, một tay giơ lên ra hiệu cho người đang đứng ngoài cửa sổ.
Ở lại với Lạc Dư thêm 1 ngày nữa, ngày mai chỉ cần tăng nhanh tốc độ là được.
Lạc Dư ôm chặt lấy Áo Tư Nhĩ Đặc suốt một đêm,
- A Dư, trời sáng rồi, thả ta ra đi.
Lạc Dư mơ mơ màng màng dụi mắt,
- Sáng rồi sao?
- Đúng vậy.
Lạc Dư làm nũng,
- Không biết đâu, ta muốn ngủ thêm lúc nữa.
Áo Tư Nhĩ Đặc cong môi,
- Ngủ thì ngủ, nhưng phải buông tay để ta đi luyện kiếm a.
Lạc Dư lầm bầm một tiếng, chân phải giơ lên một nhát đem hắn đá xuống giường,
Rầm
- Cút.
Áo Tư Nhĩ Đặc đen mặt, Lạc Dư không quan tâm trong đầu hắn bây giờ đang chứa cái gì, cậu chỉ muốn ngủ thôi.
Áo Tư Nhĩ Đặc hít sâu một hơi ngăn chặn xúc động muốn đánh chết Lạc Dư, hắn làm gối ôm cho cậu suốt một đêm vừa tỉnh lại đã bị đá, đúng là làm ơn mắc oán
- Hừ.
Áo Tư Nhĩ Đặc bò dậy mở cửa đi ra ngoài, đợi đến khi Lạc Dư chịu tỉnh thì đã quá trưa,
- Ha, thiếu gia, người rốt cuộc cũng chịu dậy a.
Áo Tư Nhĩ Đặc âm dương quái khí nói, hắn còn chưa hết giận vụ sáng nay đâu, hừ hừ.
- Ngươi sao vậy?
Lạc Dư chớp chớp mắt nghi hoặc hỏi, hiển nhiên cậu không nhớ việc buổi sáng mình làm.
Áo Tư Nhĩ Đặc khoanh tay,
- Oh, không biết tên nào đem ta thành khúc gỗ ôm suốt một đêm, đến sáng còn chưa nói được mấy câu liền sút cho ta một cái bay xuống đất.
- Ai vậy?
Lạc Dư ngơ ngác không hiểu ý của hắn, trán Áo Tư Nhĩ Đặc chảy xuống ba vạch đen,
- Ngu xuẩn.
Hắn trừng mắt nhìn cậu,
- Ta không thèm nói chuyện với ngươi nữa.
Nói xong liền quay đầu rời đi bỏ mặc Lạc Dư còn đang không biết chuyện gì đứng im tại chỗ.
- Khoan đã, Áo Tư, đừng đi mà.
Lạc Dư gãi đầu, cậu đã làm gì a.
"! "
- A Dư, qua đây.
Áo Tư Nhĩ Đặc nói giận Lạc Dư nhưng thật ra chỉ muốn chọc cậu một chút mà thôi, cậu vừa làm ra bộ dạng đáng thương, lèo nhèo xin lỗi thì hắn liền lập tức tước vũ khí đầu hàng, lại kéo cậu đi chơi.
- Ưm.
.
nhoàm, nhoàm, gì zợ.
Trong miệng Lạc Dư vẫn còn một đống đồ ăn, Áo Tư Nhĩ Đặc vỗ vỗ lưng cậu nói:
- Từ từ, không ai tranh với ngươi đâu.
Má Lạc Dư phồng lên, cậu tò mò nhìn sạp hàng trước mặt, Áo Tư Nhĩ Đặc cười cười,
- A Dư chọn một cái tặng ta đi.
- Tặng ngươi?
- Đúng vậy, chỉ cần là đồ A Dư tặng thì ta nhất định sẽ giữ thật tốt.
Lạc Dư nhìn nhìn, cậu cầm lên một miếng ngọc hình long phượng, cái này tuy là không phải ngọc thật nhưng cách chế tạo khá điêu luyện, nếu không nhìn kĩ sẽ rất dễ bị đánh lừa.
- Cái này.
Áo Tư Nhĩ Đặc lật qua lật lại miếng ngọc trong tay, đột nhiên trong đầu hân lóe lên một chủ ý khá thú vị,
Cạch
- Sao ngươi lại bẻ nó.
Lạc Dư khó chịu nhìn hắn, Áo Tư Nhĩ Đặc bật cười đưa cho cậu nửa miếng ngọc,
- Ta một nửa ngươi một nửa, đừng làm mất.
- A, được.
Mắt Lạc Dư sáng lên, Áo Tư Nhĩ Đặc lấy ra một sợi dây,
- Để ta giúp ngươi đeo.
- Ừm.
Lạc Dư vừa đi vừa nghịch miếng ngọc bội trên cổ, Áo Tư Nhĩ Đặc mắt hàm chứa ý cười nói:
- Cũng muộn rồi, chúng ta trở về thôi.
Màn đêm buông xuống,
Áo Tư Nhĩ Đặc vuốt ve khuôn mặt ngủ say của Lạc Dư nhỏ giọng,
- A Dư, ta đi đây.
Hắn đặt một lá thứ lên bàn rồi nhẹ nhàng mở cửa rời đi, Áo Tư Nhĩ Đặc không biết, hắn vừa quay đầu thì Lạc Dư mở mắt ra nhìn chăm chú bóng lưng hắn.
Áo Tư
Ta đợi ngươi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...