Sáng hôm sau,
Lạc tướng quân nhìn người mặc y phục công công đang cúi đầu,
- Xin hỏi tiểu công công, ngài đây là!
Áo Tư Nhĩ Đặc khiêm tốn nói:
- Lạc tướng quân, tôi tới đây là để thay mặt thái tử đón hoàng tử điện hạ đi học.
Lạc phụ hơi ngẩn ra, đón thằng nhóc Lạc Dư sao,
- Cái này.
.
Áo Tư Nhĩ Đặc mỉm cười nói:
- Lạc tướng quân trăm công nghìn việc, chuyện đưa đón hoàng tử đi học cứ giao cho tiểu nhân, tiểu nhân nhất định đảm bảo an toàn tuyệt đối cho tiểu hoàng tử.
Người cũng đã nói đến như vậy rồi, Lạc phụ cũng không tiện từ chối,
- Vậy, bổn tướng quân liền giao Lạc Dư cho thái tử điện hạ, chỉ mong thái tử điện hạ không chê phiền.
Lạc phụ thở dài, thái tử đã ra mặt, nếu từ chối chẳng khác nào tát một cái thật đau vào mặt mũi, thể diện hoàng thất.
- Phòng Lạc Dư ở bên đó, ta kêu người đưa tiểu công công đi.
- Được.
Lạc phụ nhìn bóng dáng rời đi nhíu mày, ông biết mục đích của người kia, xem ra cần phải chuẩn bị một chút.
Phòng Lạc Dư,
- Hoàng tử điện hạ, người nên rời giường rồi.
Áo Tư Nhĩ Đặc gõ cửa, Lạc Dư vẫn còn đang quấn chăn ngủ đến quên trời quên đất, cậu lầm bầm,
- Để ta ngủ thêm chút nữa.
Áo Tư Nhĩ Đặc đẩy cửa bước vào, hắn nhìn chăm chú vào khuôn mặt tuyệt mĩ của Lạc Dư,
- !.
.
Hoàng tử điện hạ, đã không còn sớm nữa, ngài còn phải đến trường.
- Ư.
.
không muốn đâu.
Lạc Dư phồng má, mắt vẫn còn nhắm tịt nói, Áo Tư Nhĩ Đặc nheo mắt,
- Ngài không đến trường nhất định sẽ bị trách phạt.
- Sao ngươi phiền quá vậy.
Lạc Dư bật người ngồi dậy, cậu thật chịu thua tên thái giám này.
- Để nô tài giúp người chải tóc.
Áo Tư Nhĩ Đặc tiến lên đỡ lấy cậu, Lạc Dư mắt nhắm mắt mở mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm.
- Xong rồi.
- Ừm.
"!.
"
Bắt đầu từ ngày đó, hôm nào Áo Tư Nhĩ Đặc cũng tới đón Lạc Dư,
- Hoàng tử!
- Biết rồi, biết rồi, ta dậy được chưa.
Lạc Dư phụng phịu, Áo Tư Nhĩ Đặc cười dịu dàng, ánh mắt hắn loe léo nhếch miệng cười, hoàng tử ngày càng quen với sự hiện diện của hắn, chậc, kế hoạch lại tiến thêm một bước rồi.
- Hoàng tử, hôm nay chúng ta! trốn học, ngài thấy thế nào.
Lạc Dư nhìn Áo Tư Nhĩ Đặc, mắt cậu sáng lên,
- Được, được, ta muốn ra ngoài chơi.
Áo Tư Nhĩ Đặc cong môi,
- Để nô tài đi chuẩn bị.
Không lâu sau đó hai người liền rời tướng quân phủ, Lạc phụ nghi hoặc, thằng nhóc này sao hôm nay tích cực vậy, mọi lần không phải ì ạch mãi mới chịu tới trường sao.
- Tướng quân!
Lạc phụ hồi thần,
- Chúng ta đến quân doanh thôi.
- Tuân lệnh.
Rời tướng quân phủ, Lạc Dư thích thú ngó nghiêng khắp nơi,
- Áo tư, mau lên, ta muốn ăn kẹo hồ lô.
Áo Tư Nhĩ Đặc nhìn Lạc Dư vui vẻ chạy qua chạy lại tâm tình cũng tốt hơn không ít, trong mắt hắn chứa ý cười trân thành,
- Bên đó có, chúng ta qua đấy đi.
Lạc Dư không thích Áo Tư Nhĩ Đặc xưng nô tài, cậu muốn hắn làm bạn nên hắn ở bên ngoài cũng rất ít khi gọi cậu một tiếng hoàng tử.
- Được, đi thôi.
Lạc Dư vỗ tay chạy trước,
- Mau lên không họ đi mất.
- Được.
Lạc Dư hai tay cầm hai thanh kẹo hồ lô cười đến không thấy mặt trời đâu, Áo Tư Nhĩ Đặc bật cười, hắn cầm tay Lạc Dư kéo cậu đi,
- Chúng ta đi chỗ khác chơi.
- Ừm.
Tất cả những hành động của hai người không ngoài ý muốn đều bị một hắc y nhân nhìn thấy,
- Áo Tư Nhĩ Đặc này không đơn giản.
Hắn quay đầu chạy về hoàng cung, chỉ là hắn không biết, hắn vừa quay đầu thì Áo Tư Nhĩ Đặc nhếch môi liếc mắt nhìn chằm chằm nơi hắn vừa đứng, ánh mắt hiện lên tia sát ý lạnh băng.
Trò chơi
Mới chỉ bắt đầu thôi.
Lạc Dư thấy hắn không đi liền thò đầu đến trước mặt hắn,
- Nha, Áo Tư, ngươi đang nhìn cái gì vậy.
Cậu theo ánh mắt nhìn sang tửu quán cách đó không xa nghi hoặc, đâu có gì đâu.
- A?
Áo Tư Nhĩ Đặc hồi thần, hắn có chút xấu hổ nói:
- Ừm, tại ta hơi đói.
Lạc Dư nghe thấy vậy thì bật cười khành khạch,
- Ha ha, đi, ta đứa ngươi đi ăn.
- A Dư tốt nhất.
Áo Tư Nhĩ Đặc cười nói, Lạc Dư chu môi,
- Không được gọi ta là A Dư, nghe cứ như đang gọi đứa trẻ ý.
- Vậy phải gọi là gì a, tiểu Dư, tiểu Lạc?
Lạc Dư câm nín, cậu chẳng thấy cái tên nào hay cả,
- Ờm, gọi ta là Lạc Dư đi, ta thấy như thế là hay nhất.
Áo Tư Nhĩ Đặc nhún vai,
- Như vậy không được, nghe rất xa lạ.
Hắn nheo mắt, đột nhiên có xúc động muốn chọc ghẹo Lạc Dư,
- A Dư ~A Dư ~.
Mặt Lạc Dư đỏ bừng, cậu mếu máo nhưng không khóc,
- Áo Tư, ngươi lại trêu ta, hức, ta không chơi với ngươi nữa đâu.
- Ha hả.
Áo Tư Nhĩ Đặc khoác vai cậu, hắn cân nhắc một chút rồi nói:
- Lão! đại.
Lạc Dư nhìn hắn, Áo Tư Nhĩ Đặc buồn cười,
- Thế nào, cái biệt danh này rất hay đúng không.
Lạc Dư khoanh tay,
- Dù ngươi có gọi như thế thì ta cũng không hết giận đâu.
Áo Tư Nhĩ Đặc không tin,
- Vậy ta sẽ gọi ngươi là! A Dư ~.
Lạc Dư xù lông,
- Không được gọi ta bằng cái tên ấu trĩ đó.
- Vậy! hết giận chưa.
- ! Hết òi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...