Thẩm Nhạc ngày nào cũng phải ăn thức ăn cho chó đến phát ngán,
- Các người muốn bị ăn đập à.
Hắn giơ tay muốn đấm hai tên một nam một nữ trước mặt, cơm chó của lão đại với tên Giang Diệc Phong kia hắn không dám nói gì, nhưng ngay cả lũ tiểu đệ cũng phát cơm cho hắn là thế nào, thật muốn tẩn cho mỗi đứa một trận.
- Thẩm Nhạc, tôi nói cậu a, cũng nên tìm cho mình một lão bà đi, ở không rất nhàm chán.
Một người tiến đến vỗ vai Thẩm Nhạc,
- Vợ à, chúng ta về "chơi" trò mới đi, ta mới tìm được một trò rất hay, em nhất định sẽ thích.
Thẩm Nhạc nhìn hai người rời đi, hắn ỉu xìu vò đầu, đâu phải hắn không muốn tìm lão bà, hắn không chỉ muốn mà còn rất muốn nữa kia kìa, nhưng, không có người nào đả động được hắn a.
Thật phiền toái.
Lạc Dư đang cho thằng nhóc nhà mình ăn thì Mạn đằng đột nhiên chủ động liên lạc với cậu,
- Chủ nhân.
Giọng mạn đằng có chút kìm nén, Lạc Dư nhăn mày,
- Tiểu đằng, ngươi không sao chứ.
- Chủ nhân, tôi, tôi không biết, tôi rất nóng, còn đau nữa.
Mạn đằng khổ sở nói, Lạc Dư lập tức đứng dậy,
- Đợi ta một chút, ta tới ngay.
Nói xong cậu liền đặt nhóc con của mình sang một bên rồi chạy ra ngoài, Ân Vũ vừa lúc đến tìm Lạc Dư,
- Lạc Dư, sao vậy.
- Mạn đằng xảy ra chuyện rồi, ta đi xem xem nó bị làm sao.
- Ta đi với.
Ân Vũ mở cửa vứt thằng nhóc nhà mình vào trong một thể,
- Con ở đây chơi với anh đi, baba đi có chút việc.
Hai người nhanh chóng tìm đến nơi ở của Mạn đằng,
- Cái này là muốn hóa hình à?
Lạc Dư lẩm bẩm một mình, kì quái, mạn đằng đáng lẽ không thể hóa hình mới phải, tu vi của nó thật sự quá thấp.
- Gừuuu!.
Lạc Dư lắc đầu, không nghĩ nữa, cứu Mạn đằng quan trong hơn.
Lạc Dư lấy ra một con dao,
- Tiểu đằng, khai mở tinh hạch, mau lên.
Mạn đằng không một chút do dự đem tinh hạch lục sắc lộ ra trước mặt Lạc Dư,
Rẹt.
Ngôn Tình Ngược
Lạc Dư để tinh hạch của mạn đằng hút máu của mình,
- Ân Vũ, đưa ta thêm tinh hạch.
- A, được.
Tinh hạch hút càng nhiều máu, màu lục sắc trong nó càng trở nên đậm hơn.
- Gừ! A.
.
Tinh hạch trở lại cơ thể mạn đằng, những sợi dây quấn quanh cây cổ thụ biến mất, dưới tán cây xuất hiện một người nam nhân khoảng 20 tuổi, khuôn mặt giống như búc bê, làn da trắng nõn tinh tế.
- Chủ nhân ~
Lạc Dư hơi ngẩn ra, cậu có chút không chắc chắn nói:
- Tiểu đằng?
Thế này cũng đẹp quá rồi, cậu đột nhiên muốn đổi chồng làm sao đây.
- Hự!
Mạn đằng phát ra tiếng kêu đau đớn, Lạc Dư hồi thần,
- Ân Vũ, cậu mau trở về tìm một người cho Tiểu đằng "giải tỏa".
Ân Vũ nhìn ánh mắt Lạc Dư, giải tỏa là làm chuyện đó đó sao.
- Đúng vậy, mau lên.
- Ta hiểu rồi, đi ngay đây.
Lạc Dư nhìn Ân Vũ rời đi rồi lại nhìn Mạn đằng,
- Tiểu đằng, kiên nhẫn thêm một chút, sức mạnh trong người ngươi sẽ sớm được giải thoát thôi.
- Vâng.
.
chủ nhân.
Ân Vũ trở về căn cứ, cậu ta hết nhìn người này lại nhìn người nọ, ừm, tên này to quá, tên này gầy quá, tên này! lùn quá.
.
- Haiz, sao không có ai xứng với tiểu đằng hết vậy.
- Ân Vũ, cậu ở đây làm gì?
Thẩm Nhạc phất tay cho đám người đằng sau rời đi, Ân Vũ nhìn hắn từ đầu đến chân, cậu ta nhếch môi cười nham hiểm, a, đến lúc trả thù rồi.
- Ngươi đi theo ta, Lạc Dư đang tìm ngươi.
- Chị dâu tìm ta làm gì.
Thẩm Nhạc nghi ngờ nhìn cậu ta, Ân Vũ nhún vai,
- Làm sao ta biết được, đi, đi, mau lên.
Thẩm Nhạc bị cậu ta kéo đến chỗ Mạn đằng, Lạc Dư nhìn Ân Vũ, ý nghĩ trong đầu hai người đều giống nhau.
- Ha.
Lạc Dư nheo mắt, cậu thấy không cần tìm lão bà đâu, tìm lão công là được rồi.
- Chị dâu.
Sống lưng phát lạnh, Thẩm Nhạc cả người căng cứng, hắn đột nhiên có cảm giác nguy hiểm nhưng chị dâu sẽ không làm hại hắn, đúng không.
- Ừm, uống cái này trước, nó giúp ngươi không bị nhiễm độc.
Lạc Dư đưa cho hắn hai viên thuốc, Thẩm Nhạc không do dự cầm lấy nuốt xuống.
- Ngươi giúp ta chăm sóc nó một lúc, ta phải trở về phòng thí nghiệm lấy một vài thứ.
- Được.
Lạc Dư kéo Ân Vũ đi,
- Ê, Lạc Dư, cậu cho tên Thẩm Nhạc đó uống gì vậy.
Đợi đến khi đi đủ xa thì Ân Vũ mới dám hỏi, Lạc Dư nhếch miệng,
- Thuốc giải độc mạn đằng.
Ân Vũ gãi đầu, Lạc Dư nói tiếp,
- Một viên giải độc, một viên là thứ khiến hắn nhanh chóng có lão công.
Lời Lạc Dư vừa dứt thì một tiếng hét thất thanh vang lên,
- A a a.
Thẩm Nhạc đang thích thú chọc chọc má mạn đằng thì cơ thể lại dâng lên một loại ducvong khiến hắn khao khát được làm chuyện đó.
- Ưm.
Mạn đằng bên cạnh mở mắt nhìn chằm chằm Thẩm Nhạc,
- Ngươi làm gì vậy.
Đột nhiên bị đè xuống đất, Thẩm Nhạc hốt hoảng hét lên, lúc này hắn cũng phát hiện ra dị năng của mình không sử dụng được.
- Cút.
.
ưm ~ a
Mạn đằng đỏ mắt, những sợi dây leo xuất hiện luồn vào trong quần áo của Thẩm Nhạc,
- Không, đừng như vậy.
Thẩm Nhạc giống như bị hàng ngàn cánh tay vuốt ve, hắn kích thích đến run người.
Mạn đằng muốn nhanh chóng được giải thoát, hắn ghé sát vào tai Thẩm Nhạc,
- Ca ca, ta muốn làm ngươi, hơi đau một chút nhưng sau này ta sẽ bù đắp, đảm bảo khiến ca ca thích muốn chết.
Mạn đằng từ lúc có ý thức đã chứng kiến rất nhiều thứ, nó cũng biết lần đầu sẽ rất đau nên mới nói vậy.
Còn vì sao nó biết đây là lần đầu của Thẩm Nhạc thì chẳng ai biết được.
- Cút! Á.
Thứ đó của Mạn đằng khác hoàn toàn với vẻ ngoài đáng yêu của hắn, Thẩm Nhạc bị đâm suýt nữa thì bật khóc.
- Ngươi cút đi.
- Ca ca, để ta "chơi" ngươi thật sảng.
- Không.
.
Tiếng hét đau đớn dần trở nên ma mị quyến rũ, Thẩm Nhạc hai chân chặt chẽ quấn lấy hông mạn đằng nhấp theo từng nhịp.
"! "
Rất lâu về sau,
- Ca ca, ta vẫn còn đói.
Mạn đằng dùng bộ mặt bán manh chu môi nhìn Thẩm Nhạc,
- Ngươi cút đi.
Thẩm Nhạc xoa eo trợn trừng mắt nhìn tên mặt dày vô sỉ nào đó, hắn kiếm lão bà sớm chút có phải tốt không.
Thẩm Nhạc mặt nhăn thành trái khổ qua, ngày trước hắn thầm chửi mấy thằng kia là bêđuê, giờ thì hay rồi, hắn lại thành vợ người ta, huhu.
- Vợ ơiiii!
- Cút.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...