- -----------------------------------------------------
Trong lúc ngủ mơ Nhậm Trúc bỗng nhiên cảm giác như bị người nhìn trộm, đột nhiên mở mắt ra, lại chẳng thấy gì cả.
Trong phòng vẫn đen nhánh, chỉ có ánh trăng rọi vào một mảnh trắng tinh.
Ánh trăng?
Bức màn?!
Nhậm Trúc quay đầu nhìn về phía bức màn trong phòng ngủ của mình, phát hiện cửa sổ mở ra, gió nhẹ khiến bức màn hơi hơi lay động, thoạt nhìn đặc biệt có tình thơ ý hoạ.
Nhưng mà, trước khi ngủ anh đã đóng cửa sổ kéo màn lại.
Cho nên vừa rồi cảm giác bị người nhìn chằm chằm không phải ảo giác của anh, mà là thật sự có người tiến vào, hơn nữa đứng trước giường nhìn anh một hồi lâu sao?!
Suy đoán như thế khiến Nhậm Trúc cảm thấy cả người mình đều không ổn lắm, chẳng sợ với kinh nghiệm và trải nghiệm của anh hẳn là có thể bình thản đối mặt, nhưng ở trong thế giới không khoa học này, giá trị kinh nghiệm của anh vẫn còn rất ít, lỡ như có ác quỷ nào hơn nửa đêm bò từ cửa sổ vào, muốn làm chuyện gì bất lợi với anh, mà anh lại không có mấy thứ như linh phù cùng kết giới, nói không chừng sẽ có hại.
Nhậm Trúc ngồi dậy, đứng trước cửa sổ nhìn ngắm ánh đèn muôn nhà bên ngoài, luôn cảm thấy trong thế giới này, cho dù là bầu trời và bóng đêm cũng mang theo vài phần hơi thở quỷ quyệt của yêu ma quỷ quái.
Bỗng nhiên đồng tử Nhậm Trúc hơi co lại, hình như anh thấy một người đang nhảy qua những tòa cao ốc ngoài kia? Dáng vẻ quen tay hay việc rành đường khiến người nọ trông vô cùng đẹp trai và tùy ý, tựa như nơi đây chính là thiên hạ của hắn.
Nhưng mà......!
"Người thường có thể nhảy tới nhảy lui ở độ cao hơn mười mét, thậm chí là mái nhà hơn trăm mét sao?" Thầy Nhậm lẩm bẩm tự hỏi một câu, cuối cùng kiên định lắc đầu: "Không có khả năng.
Cho nên, đó là một yêu quái."
Hừ, ở thế giới yêu ma quỷ quái này thật sự phải đọc nhiều sách một chút, hơn nữa thăng cấp kỹ năng của mình, nếu không cứ cảm thấy không an toàn.
Mà Thầy Dịch tâm trạng vốn đang vui bay vọt qua các tầng lầu, bỗng nhiên bước chân vừa trợt, suýt chút nữa đã bước hụt chân tự biến mình thành thằng ngu nhảy lầu tự sát, sau khi đứng vững hắn quay đầu nhìn thoáng qua vị trí nhà Nhậm Trúc, có điều rất nhanh hắn đã vui sướng mà cong khóe miệng, tuy rằng nụ cười kia hoàn toàn không thể nhìn ra.
Mộng ma quấy rối hắn hơn hai mươi năm tối nay đã bị đánh vỡ, có lẽ hắn nên đi giết một con đại yêu ma hoặc là ác quỷ để chúc mừng một tí, cơ mà ngày mai hình như người nọ sẽ đi tra chuyện ác quỷ bị hành hạ đến chết kia, có thể hành hạ đến chết người nam sinh ra vào giữa trưa tiết thanh minh, không cần biết kẻ giết cậu ta là người hay yêu ma, đều tuyệt đối không phải thứ tốt lành.
Cho nên, vẫn là miễn cưỡng trở về nghỉ ngơi một chút, sau đó ngày mai đi bảo hộ anh ta vậy.
A, mặt mũi người nọ thật đúng là ưa nhìn, từ trước đến nay hắn chưa từng thấy ai đẹp như thế, có cảm giác muốn giấu nhẹm đi không cho bất luận kẻ nào nhìn thấy, chạm tới.
Dịch Tiêu về tới giường mình, đáy mắt hiện lên một tia đỏ sậm, nếu người kia có thể tiếp thu bị nhốt lại chỉ làm hắn thấy thì tốt rồi.
Như vậy mới có thể khỏa lấp trái tim trống rỗng hơn 20 năm của hắn.
Nhậm Trúc tiếp tục ngủ, lại nhịn không được run lập cập, quấn chăn kĩ một ít.
Thầm nghĩ giờ đã cuối tháng 2, sao còn lạnh vậy chứ?
Ngày hôm sau, Nhậm Trúc rất có tinh thần rời giường, tự làm một bữa sáng không tồi cho mình, liền lái xe đến nhà mẹ Bàng.
Mà mẹ Bàng đã sớm chờ anh ở trong phòng: "Thầy nói chuyện với nhóc Phi đi, tôi đi thị trường chó mèo dạo một chút, xem xem có thể mua một con chó lông vàng về nuôi hay không.
Nếu Phi nó lo lắng tôi, tôi cũng cảm thấy có lẽ mình nên tìm bầu bạn, vậy nuôi một con chó ngoan ngoãn đi, cũng không tệ lắm."
Nhậm Trúc gật gật đầu: " Ý tưởng của bà không tồi, đi đường cẩn thận.
À đúng rồi, Golden Retriever là một lựa chọn tốt, đừng nuôi ba con ngáo chó trượt tuyết, chúng nó chỉ biết dỡ nhà mà thôi."
Mẹ Bàng còn chưa kịp hiểu cái gì là ba con ngáo trượt tuyết, nhưng vẫn cười tủm tỉm rời đi.
Mà chờ sau khi bà đi rồi Bàng Phi mới xụ mặt đi ra: "Thật ra Husky cũng tốt mà, ít nhất rất hoạt bát không phải sao?"
Nhậm Trúc có chút ngạc nhiên nhướng mày: "Nhìn không ra đó chàng trai, không ngờ cậu thích Husky đấy?"
Mặt Bàng Phi đỏ lên: "Không có! Ai thích mấy con ngáo đó!"
Thầy Nhậm biết nghe lời phải đổi đề tài: "Rồi, vậy hiện tại cậu có thể nói với tôi chuyện của cậu không? Khi trước thanh niên mặc đồ đen kia nói cậu oán khí tận trời lệ khí dày đặc, còn nói là cậu bị hành hạ đến chết, cậu......"
Nhậm Trúc nói như vậy, bỗng nhiên phát hiện cậu học sinh quỷ mặt vốn còn tương đối bình tĩnh lúc trước đột nhiên trở nên dữ tợn, có lẽ là cậu ta nhớ tới chuyện gì khiến mình cực kỳ phẫn nộ, sợ hãi và chán ghét, không còn có dáng vẻ học sinh như khi nãy, vô cùng hung mãnh thét gào về phía Nhậm Trúc, hơn nữa hình như muốn trực tiếp nhào lên tới giết chết anh!
Dịch Tiêu vẫn luôn nằm vùng ngoài cửa sổ tức khắc cảm thấy đây là một cơ hội tốt để mình hiện thân! Nhưng mà hắn mới vừa đập vỡ cửa sổ vọt vào, đã nhìn thấy Nhậm Trúc sừng sững như núi* ngồi trên sô pha, quát một tiếng với ác quỷ đã phình to hơn vài lần: "Câm miệng ngồi yên đó! Kêu thêm một tiếng nữa chép bài tập!!"
Sau đó, ác quỷ còn giương nanh múa vuốt khi nãy tức khắc liền héo, tà ma oán khí quanh thân tan đi, thành thành thật thật ngồi trên ghế nhỏ, thiếu điều cầm sách chép bài...!
Bởi vậy, Quỷ tài lợi hại nhất trong vòng trăm năm qua của giới huyền học, danh xưng Diêm Vương sống Dịch đại sư, Dịch lão đại, Dịch đẹp trai - đập vỡ cửa sổ chạy vào liền có vẻ vô cùng xấu hổ.
Giống như lúc một anh hùng muốn cứu mỹ nhân, phát hiện mỹ nhân đã vung nắm đấm xử lý luôn tên côn đồ, mà anh hùng còn chưa pose xong tư thế ngầu lòi xông tới nữa.
Nhậm Trúc đặc biệt cảnh giác quay đầu lại, thấy là thầy pháp trẻ tuổi Hắc Vô Thường kia, lại tan đi một chút đề phòng: "......!Anh tới làm gì?"
Dịch Tiêu với khuôn mặt lạnh nhạt như núi băng kia không hề đáp lời, chỉ là đi đến bên cạnh Nhậm Trúc ngồi xuống, nhìn Bàng Phi.
Cái khí thế cool ngầu không nói một lời đó thành công làm thầy Nhậm tức đến bật cười, "Không nói lời nào cũng vô dụng, nhớ rõ lúc đi trả tiền đền cửa sổ cho cậu ta!"
Trên khuôn mặt lạnh nhạt của Dịch Tiêu bỗng nhiên hơi run rẩy, một hồi lâu sau hắn mới không tình nguyện trợn mắt ở trong lòng, rồi sau đó rút ra một lá bùa màu vàng khẽ điểm hai cái, lá bùa kia đã bay ra ngoài, sau đó gom mảnh vụn pha lê và cửa sổ nát đầy đất lại, cuối cùng lá bùa hóa thành từng đốm ánh sáng trắng, đám mảnh vụn thế mà giống như quay ngược thời gian bắt đầu thay phiên nhau bay đến cửa sổ, ba phút qua đi, cánh cửa bị Thầy Dịch bạo lực phát nát đã khôi phục như lúc ban đầu, thậm chí còn sạch sẽ hơn mấy lần so với lúc bị hắn đánh.
Kỹ thuật này khiến thầy Nhậm xem đến trực tiếp há hốc mồm, còn Bàng Phi thân là ác quỷ ở bên cạnh cũng cảm thấy kỹ năng này hết sức oách xà lách**.
"Nếu như anh đi sửa chữa phục hồi một ít văn vật hoặc là vật bị hỏng, chắc là có thể trở thành triệu phú đi?" Ngẫm lại những mớ đồ sứ vỡ vụn, ngọc thạch gì đó, bản lĩnh này quả thật là một vốn bốn lời luôn ấy!
Dịch Tiêu lạnh lạnh mà liếc mắt nhìn Nhậm Trúc một cái: "Hiện giờ tôi cũng là tỷ phú." Khoe ra tài sản của mình một chút, bất cứ khi nào đều phải cho bạn đời cảm giác an toàn về tiền bạc!
Nhậm Trúc: "......" Mặt liệt chết dẫm thế mà dám xem thường triệu phú, cho dù anh đã có nhà có xe, nhưng tiền tiết kiệm cũng đã gần như về 0 rồi.
"Được rồi, Phi, tiếp tục nói đi.
Cậu không cần lo lắng chuyện khác, tôi, ừm, cùng vị thầy cao tay ấn này đều ở đây, nếu cậu có vấn đề gì khó có thể giải quyết hoặc là nghi vấn, cậu cứ việc nói thẳng.
Chúng tôi sẽ giúp cậu giải quyết."
Giọng Nhậm Trúc ôn hòa rồi lại chẳng hiểu sao khiến người cảm thấy đáng tin cậy, hiện giờ Bàng Phi cảm thấy mình chưa khi nào bình tĩnh như lúc này, vì thế cậu ta giống như một đứa bé bị ăn hiếp bắt nạt tìm được người thầy có thể che chở mình, có chút sợ hãi, lại có chút nghiến răng nghiến lợi nói ra nguyên nhân chết của bản thân.
"Thi thể tôi đến bây giờ vẫn chưa tìm được." Giọng Bàng Phi phát run: "Nhưng chính tôi cũng không biết mình chết ở chỗ nào.
Tôi chỉ nhớ rõ, trước khi chết Lý Ngọc kêu tôi cùng đi tiệm sách mua sách.
Nhưng khi ở tiệm sách đó, không hiểu sao tôi liền hôn mê bất tỉnh, tỉnh lại cũng đã ở trong một căn phòng tối, không thấy mặt trời."
Nhậm Trúc bắt lấy hai từ ngữ mấu chốt: "Lý Ngọc là bạn học của cậu? Tiệm sách đó tên gì? Sau khi cậu chết có tới tiệm sách đó nhìn xem không?"
Bàng Phi nghe hai vấn đề kia, khuôn mặt vốn ngây ngô bắt đầu trở nên dữ tợn, sau đó cậu ta liền cảm giác hình như có người khẽ vuốt ve đỉnh đầu mình, tâm tình lại lần nữa trở nên bình tĩnh.
"Cảm ơn thầy." Cả Bàng Phi cũng không nhận ra mình lại thốt ra câu này.
Nhậm Trúc tức khắc liền mỉm cười, mà Dịch Tiêu ngồi ở bên cạnh anh nghe ba chữ đó, cũng nở nụ cười.
Một chữ thầy này, làm hắn cũng cảm thấy cực kì thân thiết và yêu thích.
Nhưng ngoài loại thích kiểu tôn kính và quấn quýt ra, còn có một loại ưa thích yêu ai yêu cả đường đi lối về.
Ừ, thầy cô giáo nhất định là nghề nghiệp tốt nhất ngoại trừ thầy pháp, đều có chữ thầy mà.
Thầy Nhậm hoàn toàn không biết mặt núi băng bên cạnh đang tự động chắp nối thầy giáo với thầy pháp, nếu biết anh nhất định sẽ khịt mũi coi thường mà tỏ vẻ, thầy giáo và chuyên gia tâm lý, đầu bếp cấp sao, còn cả rich kid cũng tốt lắm á, quả thực là phù hợp chăm phần chăm luôn:)
"Điểm làm tôi tức giận chính là đây, sau khi chết tôi đi xem cái hiệu sách đó rất nhiều lần, nhưng dù làm thế nào gì tôi cũng không thể vào được.
Hơn nữa, điều khiến tôi cảm thấy đáng sợ chính là, trên đường tôi nhìn thấy Lý Ngọc mang theo mấy nam sinh và mấy người đàn ông khác đến hiệu sách đó.
Khi ấy tôi tìm ra điểm bất thường của tiệm sách này, vẫn luôn đứng canh ngoài cửa, nhưng làm tôi sợ hãi hơn là người mà Lý Ngọc mang tới có tám chín phần mười không đi ra từ chỗ đó nữa, sau khi nhận ra sự thật này tôi cũng không dám tiếp tục canh ở đó, mà là trở về trông chừng má tôi."
Bàng Phi lòng hãy còn sợ hãi, ngoài ra còn mang theo chút không cam lòng: "Cho dù tôi chạy, nhưng tôi vẫn cảm thấy không thể mặc kệ chuyện này.
Trong trí nhớ của tôi thì tôi chết rất thảm, hình như trái tim cũng bị người móc ra.
Mà lúc trước vì tôi mất tích chưa đủ thời gian, cảnh sát cũng không tra được tình hình của tôi, má tôi gần như là điên cuồng mà đến trường hỏi han nghe ngóng tung tích của tôi.
Đến cuối cùng, má đã biết Lý Ngọc là người cuối cùng nhìn thấy tôi."
"Nhưng con nhỏ Lý Ngọc chết tiệt đó, nó lại trợn tròn mắt nói dối với má tôi! Nó nói nó rủ mà tôi không đi! Lúc ấy má tôi gần như là quỳ lạy nó!! Chỉ vì hy vọng nghe được một chút tin tức của tôi từ trong miệng nhỏ đó!! Sao nhỏ đó có thể xấu xa mà nói chưa từng thấy tôi? Sao nhỏ đó lại không thấy ngượng mồm mà nói không biết?! Rõ ràng hết thảy đều là bởi vì lúc trước nhỏ đó nói với tôi nó cảm giác dạo gần đây có người theo dõi mình!"
Bàng Phi nói xong lời cuối cùng đã là hai mắt đỏ bừng mà quát lên, cậu cũng không có phát hiện khóe mắt mình lại có máu rỉ ra.
Chỉ là hai tay bụm mặt nức nở nói: "Tôi không nên lo chuyện bao đồng như thế! Không nên chuyện gì cũng sính anh hùng! Vì chút chuyện đó mà đánh mất cả mạng mình, bỏ lại má tôi một thân một mình mỗi ngày đều ở trên giường nhìn ảnh chụp của tôi mà khóc.
Mắt bà ấy đã sắp khóc mù luôn rồi! Má tôi nuôi tôi tới 18 tuổi, mười tám năm tâm huyết tất cả đều uổng phí cả!"
"Hu hu hu! Má ơi!! Con có lỗi với má! Sao con lại không nghe lời má nói chứ!" Bàng Phi bổ nhào trên mặt đất mà hu hu khóc lớn, Nhậm Trúc cũng nhịn không được thở dài.
Rồi sau đó cửa nhà họ Bàng bị đột nhiên mở ra, mẹ Bàng mặt đầy nước mắt vọt vào, trực tiếp ôm lấy con mình mà khóc.
"Phi à! Đừng khóc mà con, đừng đau lòng, con không sai con không sai! Con là một đứa trẻ tốt mà! Má báo thù cho con! Má báo thù cho con!"
Nhậm Trúc nhìn mẹ Bàng mà người cũng ngớ ra, anh nhớ mình đâu có sử dụng kỹ năng? Nghĩ như vậy, anh liền tinh mắt thấy được lá bùa hết sức quen thuộc trên lưng mẹ Bàng.
Nhậm Trúc quay đầu nhìn về phía Dịch Tiêu.
Dịch Tiêu đứng lên: "Khóc có ích lợi gì, đi hiệu sách.
Bắt người." Nhanh lên bắt người mới có thể biểu hiện ra uy vũ khí phách của tui làm bạn đời tui cảm thấy tui đẹp trai!
Nhậm Trúc: "......" Mẹ nó nói nhiều thêm mấy chữ thì sẽ chết à! Đồ hũ nút!
*Nguyên văn: bát phong xuy bất động (tám gió thổi không động) là một giai thoại vui, thâm thúy và tràn đầy thiền vị về mối thâm giao giữa thi hào Tô Đông Pha (1037-1101) và Thiền sư Phật Ấn (1032-1098).
Mọi người ai có hứng thú có thể lên gg tìm thử, mình sẽ không trích dẫn vào đây vì nó dài vl.
Nguồn: https://vedepphatphap.vn/bat-phong-xuy-bat-dong-tam-gio-thoi-khong-dong-.html
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...